Nhà Thiết Kế Trò Chơi Quái Đàm

Chương 22: Chương 22




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Tôi hoàn toàn không hiểu những gì cậu nói, cậu và tôi không phải là thật sao?" Thầy Diêu là giảng viên của học viện cảnh sát, tư duy nhanh nhạy và kiến thức rộng nhưng những gì gặp phải tối nay nằm ngoài tầm hiểu biết của ông ấy.
"Nếu so sánh xác ch.ết hoàn hồn với một trò chơi kinh dị thì ba người chúng ta chẳng khác gì người chơi.

Những người hàng xóm khác trong nhóm chat là những thứ khác, hoặc có thể bọn họ chỉ là do điện thoại bịa ra đi để lừa gạt chúng ta." Cao Mệnh nhìn chằm chằm vào đoạn video của nhóm: “Thi thể của Triệu Hỉ đang leo lên tầng năm.

Sau khi anh ta vào nhà Hoàng Minh Minh nhà 2501, chúng ta sẽ cạy cửa phòng 2607.

Nếu chủ hộ Gia Kỳ khác trong video, nó có thể chứng minh suy đoán của tôi."

“Quỷ đi cạy cửa, đến cậu cũng muốn đi cạy cửa?” Nếp nhăn trên mặt Thầy Diêu đan vào nhau, vết sẹo trên mặt điều tra viên hơi co giật.
"Nếu ở trong nhà, sớm muộn gì thì Triệu Hỉ cũng sẽ bắt được chúng ta, nếu phải lựa chọn một con đường ch.ết, tôi thà ch.ết trên đường đi tìm sự sống còn hơn." Cao Mệnh vẫn chưa hoàn toàn chắc chắn về thân phận của thầy Diêu, nếu thầy Diều là quỷ, vậy thì tất cả suy đoán đều sai nên hắn muốn đến nhà 2607 xem xét lại, tiếp xúc càng gần với Triệu Hỉ, anh ta là một người rất thận trọng.
"Anh có phải hơi liều lĩnh quá rồi không?" Điều tra viên đã từng chứng kiến những người bình thường tham gia vào sự kiện dị thường ở Tân Hồ, hiếm có ai mãnh liệt như Cao Mệnh: "Ngoài kia có thứ gì đó quái lạ! Anh sẽ bị nó gi.ết ch.ết!"
“Tôi cảm thấy cũng không thích hợp.” Thầy Diêu ho khan: “Không bằng chúng ta tận dụng lúc thi thể bò vào nhà 2501, chạy xuống lầu, rời khỏi chung cư Lệ Tỉnh cầu cứu, tôi tin ràng nhất định trong thành phố có người chuyên giải quyết loại vấn đề này."
"Có thể có nhưng người đó chẳng phải cũng bị mắc kẹt ở đây sao?" Cao Mệnh đi ngang qua điều tra viên, xuyên qua màn mưa nhìn về phía đối diện nhà mình.
Hắn thầm nghĩ trong lòng: “Mình chỉ mang theo một tấm di ảnh trống.
Nếu mang ‘ảnh gia đình’ của cha mẹ vào, không biết nửa đêm họ có đến tặng mình một chiếc bánh không, có lẽ lần sau mình sẽ thử.

"
Lại một tiếng hét nữa phát ra từ điện thoại di động của Triệu Hỉ, Cao Mệnh nhìn xuống thì thấy Hoàng Minh Minh nhà 2501 đang sợ hãi.
Những người hàng xóm lần lượt ch.ết thảm, cảm giác áp bức dâng lên từng tầng vô cùng mãnh liệt, mọi dây thần kinh của Hoàng Minh Minh như bị dao cứa vào, anh ta hét vào camera điện thoại di động.
Hoàng Minh Minh hộ 2501: "Tôi nghe thấy tiếng đinh đóng vào cửa! Đầu của Triệu Hỉ dường như đang treo trên cửa nhà tôi! Cứu tôi với! Chúng ta là hàng xóm hơn mười năm mà, xin hãy giúp tôi!"
Hoàng Minh Minh có hét thế nào đi nữa, những người hàng xóm còn sống sót cũng không trả lời.
Trên mặt nổi gân xanh, Hoàng Minh Minh chộp lấy con dao gọt trái cây trên bàn cà phê: "Các người cũng sẽ bị hắn bắt được! Các người cũng sẽ bị trừng phạt!"
Ổ khóa trên cửa an ninh giống như một vật trang trí, máu đen chảy vào.


Cánh cửa từ từ mở ra, những ngón tay lách qua khe hở trên cửa.
Nỗi sợ hãi tột độ k1ch thích Hoàng Minh Minh, anh ta hét lên và lao về phía cửa an ninh, giơ con dao gọt trái cây trong tay lên và chém về phía trước.
Cả điều tra viên và thầy Diêu đều bị thu hút bởi những cảnh trong video mà run lên sợ hãi.
“Đừng đứng ngốc ở đó nữa, chuẩn bị lên tầng sáu!” Cao Mệnh tìm thấy hộp dụng cụ của thầy Diêu: “Cơ hội chỉ có một lần thôi!”
"Anh thực sự muốn làm vậy? Tỉnh táo lại đi!"
"Tôi đang rất tỉnh táo." Cao Mệnh dẫn hai người lên tầng sáu, trong video trên điện thoại di động, Hoàng Minh Minh đang vật lộn với thi thể ở tầng năm nhưng hành lang lại im lặng như ch.ết.

Thầy Diêu cũng nhận thấy điều gì đó kỳ lạ.
Không cần phải nói, Cao Mệnh lấy dụng cụ ra chuẩn bị cạy cửa phòng 2607.
Trong video nhóm, Hoàng Minh Minh sợ hãi đến mức đánh rơi điện thoại di động xuống ghế sofa, trong camera, anh ta đang điên cuồng vung dao gọt trái cây.
"Đã tự sát rồi còn không chịu thôi đi! Mày có bản lĩnh thì đi tìm những kẻ ức hiếp mình đó, mày xứng đáng làm kẻ hèn nhát cả đời!"

Máu đen văng tung tóe trong phòng khách, thân thể rách nát của Triệu Hỉ quằn quại trên mặt đất, Hoàng Minh Minh hai tay cầm đao, không ngừng lặp lại động tác tương tự.
Quần áo và da thịt đều bị xé rách nhưng Hoàng Minh Minh dù có làm thế nào cũng không thể ngăn cản Triệu Hỉ tới gần.
Xương cốt va vào nhau, thân thể rách nát của Triệu Hỉ giống như một cái miệng vỡ nát, từ từ mở ra.
Bóng đen lan rộng, Hoàng Minh Minh căn bản né tránh không được, cơ hồ bị Triệu Hỉ bọc da.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến điều tra viên và Cao Mệnh đang xem cũng cảm thấy kinh hoàng, Hoàng Minh Minh bị bọc da trong video vẫn đang vùng vẫy nhưng mọi nỗ lực đều vô ích, hai chân anh ta di chuyển không tự chủ về phía ban công, hai cánh tay bị che lại bằng da của Triệu Hỉ.
"Thả tôi ra đi! Triệu Hỉ! Tôi biết mình sai rồi! Đáng lẽ tôi không nên đổ tội cho anh ăn trộm hàng ở khu cảng! Tôi xin lỗi! Tôi thực sự sai rồi!” Những mảnh xương xuyên qua mu bàn tay anh ta, rồi Hoàng Minh Minh bị một cỗ lực lượng đẩy tới, ép anh ta mở của sổ, đẩy cửa kính ra.
Mưa lớn lập tức làm ướt mặt Hoàng Minh Minh, anh ta r3n rỉ cầu xin tha, vẻ mặt đau đớn xấu xí nhưng thân hình lại chậm rãi leo lên bệ cửa sổ.
Mấy ngày trước, Triệu Hỉ thực tế có lẽ cũng như thế này.