*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Màn hình video của Lý Lệ rung chuyển, cô ta ở tầng ba đang rất sợ hãi, ôm chặt con trai, mở cửa phòng khách.
Thi thể ở trên tầng hai nên cô ta không dám đi xuống, rốt cuộc chỉ có thể chạy lên lầu trốn trong nhà người khác trước.
Mẹ nuôi Triệu Hỉ đi theo Lý Lệ, nước mắt chảy dài trên nếp nhăn, chiếc giỏ bà cầm trên tay đựng đầy tiền giấy.
"Giờ là lúc nào rồi mà bà còn mang theo những thứ này? Là do bà gọi nó về đấy!" Lý Lệ mắng mẹ nuôi của Triệu Hỉ, lúc này, âm thanh máu thịt bò lổm ngổm lại từ trong hành lang tối tăm truyền đến, giống như có những bàn tay của ai đó chụp lấy từng bậc cầu thang mà trườn lên.
Lý Lệ sợ hãi hét toáng, cô ta không quan tâm đ ến bà cụ hay video call, mà nhanh chóng co giò bỏ chạy.
Màn hình rung lắc kịch liệt, không thể nhìn thấy gì rõ ràng.
Y Thư Kỳ hộ 2409: "Lý Lệ, ngay cả mẹ chồng mà cô cũng không quan tâm sao?"
Hoàng Minh Minh hộ 2501: "Sao chúng ta không trốn lên tầng cao nhất, rồi cũng nhau tìm cách giải quyết? Dù sao ở trong phòng cũng không an toàn."
Gia Kỳ hộ 2607: "Không được! Trốn trên lầu cũng không được, sớm muộn gì thi thể tới cũng tìm tới nơi!"
Diêu Viễn hộ 2707: "Nhà tôi cách hành lang xa nhất.
Mọi người đến nhà tôi trước đi."
Y Thư Kỳ hộ 2409: "Thầy Diêu? Thầy đã khỏi bệnh chưa?"
Y Thư Kỳ và mấy người hàng xóm khác đặc biệt sốc khi nhìn thấy Diêu Viễn phát biểu trong video.
Diêu Viễn đã ngoài 70 tuổi, là giáo viên trường cảnh sát đã nghỉ hưu, một sĩ quan chống cướp kiểu mẫu, có thể bẻ khóa, đánh nhau, biết đủ loại lừa đảo và có thể lực tuyệt vời.
Nhưng hai năm trước, ông được chẩn đoán mắc bệnh nan y, rất nhiều người trong chung cư Lệ Tỉnh đều biết điều này, thầy Diêu vốn cao ráo và vạm vỡ nay trở nên gầy gò đến mức mất đi hình dáng con người trong hai năm qua, ông chỉ có thể ngồi xe lăn và không nói được, đến ăn uống còn khó khăn.
"Tôi..." Ông già mím môi, cười khổ: "Tôi không biết vì sao lại xảy ra chuyện này, ba tháng trước, tôi từ bỏ chữa trị, ở nhà chờ ch.ết, khó có thể ra khỏi giường nhưng mà… đêm nay, tôi cảm thấy bệnh của mình đã khỏi hoàn toàn, không những không còn cảm thấy đau đớn mà cơ thể cũng trở lại trạng thái tốt nhất.”
Thấy không ai tin, ông lão lặng lẽ cởi áo, làn da giống như của người ch.ết, nhợt nhạt và không còn máu, với vô số mạch máu đen phồng lên ở ngực và bụng như muốn nổ tung cơ thể và dung hợp với thế giới bên ngoài: "Tôi thực sự không biết tại sao mình lại trở nên như thế này nhưng tôi rất tỉnh táo và tôi vẫn là tôi."
Trong video nhóm không ai lên tiếng, khi những người hàng xóm nhìn thấy cơ thể của thầy Diêu trong video, họ vô thức tỏ ra sợ hãi và ghê tởm, ánh mắt của họ khiến thầy Diêu rất khó chịu.
Mặc áo khoác vào, thầy Diêu đã trải qua nhiều chuyện, biết bây giờ có nói gì cũng vô ích nên không đề nghị mọi người trốn trong nhà mình nữa.
Những người hàng xóm không tin Thầy Diêu nhưng Cao Mệnh là một ngoại lệ, hắn đã từng nhìn thấy cha mẹ bị thay thế, những sinh vật "vô danh" có thể thay đổi đó giống hệt như người thật và sẽ không để lại sai sót rõ ràng như vậy.
"Theo thông tin được tiết lộ ở mặt sau bức ảnh, người sắp ch.ết cũng có thể vào trò chơi.
Liệu thầy Diêu có thuộc loại này không?"
Tất cả những người hàng xóm bình thường trong video nhóm đều khiến Cao Mệnh cảm thấy có gì đó không ổn.
Ngược lại, nhìn thầy Diêu có vấn đề lớn nhất lại khiến Cao Mệnh cảm thấy thiện cảm.
"Nếu có quỷ trong số đám hàng xóm tưởng chừng như bình thường, họ hẳn là sẽ hướng ác ý tới người sống thực sự và để người sống gi.ết người sống."
Nắm lấy tay nắm cửa, Cao Mệnh muốn rời khỏi căn phòng Triệu Hỉ ở và tự mình đi tìm thầy Diêu.
Cao Mệnh nghĩ rất hay nhưng vừa mở cửa ra, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, hình như Lý Lệ tình cờ ôm con trai đi ngang qua tầng năm.
“Có nên trói hai mẹ con họ lại không?” Cao Mệnh dựa vào cửa: “Đây là cách dễ dàng nhất để xác định thân phận hàng xóm.”
Chỉ sau nửa giây do dự, Cao Mệnh đã sẵn sàng thực hiện ý tưởng của mình, Lý Lệ và con trai cô ta "tách lẻ", đây là cơ hội hiếm có.
"Video nhóm có thể giúp mình hiểu được tình hình của những người hàng xóm khác nhưng nó cũng khiến mình bị họ giám sát.
Những gì mình làm tiếp theo không thích hợp để họ xem."
Che camera lại, Cao Mệnh đẩy cửa phòng khách đi vào hành lang.
Hắn chạy nhanh nhất có thể để đuổi kịp nhưng mãi đến tầng bảy hắn cũng chẳng nhìn thấy Lý Lệ.
"Có vấn đề! Lý Lệ ôm theo con, cho dù cô ta xuất phát sớm hơn mình mấy giây, cũng không thể nhanh hơn mình đến tầng thứ bảy!"
Trong không khí thoang thoảng mùi thối rữa, hắn nhìn xuống tầng dưới, các tầng phía dưới tối tăm không có sự sống, yên tĩnh như cuộc sống của Triệu Hỉ bị hủy hoại.
"Thật sự đều là quỷ sao?"
Tiếng tranh cãi phát ra từ điện thoại di động, Cao Mệnh vội vàng giảm âm lượng, trốn vào góc kiểm tra.
Y Thư Kỳ hộ 2409: "Tôi không thể ra ngoài! Triệu Hỉ đang ở ngay ngoài cửa nhà tôi, anh ta thực sự đã trở lại!"