Nhà Minh Chủ Ngày Đêm Bị Trộm Viếng Thăm

Chương 86-90




86.
Nhạc Diểu đột nhiên liền đau lòng dùm Tả Hữu hộ pháp.
Đã trông coi một cái giáo rồi vậy mà còn phải trông coi thêm một giáo chủ không đáng tin, nhìn dáng vẻ Hữu hộ pháp, hồi nhỏ cũng không biết bị Tư Mộc ức hiếp qua bao nhiêu lần.
Hắn nhớ tới Du sư đệ, nhịn không được hỏi thêm một câu.
Tư Mộc nói hắn xác thực không biết việc này, Tả Hữu hộ pháp trước khi làm việc đa phần sẽ nói cho hắn trước, hắn không nhận được tin tức, nói vậy việc này cũng không phải do Tả Hữu hộ pháp gây nên.
Nhạc Diểu thở phào, hắn ban đầu lo lắng có phải là vì Tả Hữu hộ pháp muốn cứu giáo chủ mà không từ thủ đoạn hay không, Hữu hộ pháp là người lòng dạ ngay thẳng không vòng vo, Tả hộ pháp nói cái gì hắn tất nhiên sẽ làm cái đó, mà Tả hộ pháp vẫn không tín nhiệm hắn, thủ đoạn của Ma Giáo nhiều hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần, nếu quả thật là bọn họ âm thầm động tay, vậy chính mình thật sự là bị kẹp ở giữa chính đạo và Ma Giáo, thật khó xử.
Một bên Tư Mộc hậu tri hậu giác, hơi giận, hỏi: "Ngươi không tin ta?"
Trong lòng Nhạc Diểu hoảng hốt, đang muốn chịu nhận lỗi.
Tư Mộc hắc hắc cười chồm lên: "Nói cho ta nghe, sư phụ ngươi muốn phạt ngươi làm cái gì, ta liền tha thứ cho ngươi !"
Nhạc Diểu: "..."
87.
Nếu là đặt ở bình thường, rút kiếm chỉa vào vào trưởng bối đủ để được cho là tội lớn khi sư diệt tổ, may mà chấp chưởng thưởng phạt trong môn là đại sư huynh, mà hiện nay thời kì đặc thù, trong chốn võ lâm không ít sự vụ còn cần Nhạc Diểu xử lý, cuối cùng, bất quá đại sư huynh cũng phạt hắn tạm thời úp mặt vào tường kiểm điểm lỗi lầm vài ngày.
Hình phạt này tuy nói rất nhẹ, nhưng Tư Mộc rất khổ sở
Hắn bị nhốt ở trong phòng, ngay cả đi dạo trong viện cũng không được. Mà đệ tử Thiên Sơn đối với người trong Ma Giáo tránh còn không kịp, thì đừng nói chi là trò chuyện với hắn, nếu là có thể, chỉ sợ là ngay cả nhìn hắn một cái cũng không nguyện.
Nhạc Diểu bị nhốt vài ngày, hắn liền buồn chán mấy ngày.
Hắn là người tính tình không kiên nhẫn, hồi nhỏ không chịu chuyên tâm học võ, lớn lên cũng không chịu chuyên tâm xử lý sự vụ trong giáo, hắn buồn chán được vài ngày, ngồi nhiều thì bị tê chân, rất gian nan, trong phòng cũng hoàn toàn không có trò gì để đốt thời gian, hắn cơ hồ lật hết mỗi một góc trong phòng, một mặt cảm khái người phái Thiên Sơn này sống qua ngày thật là nhàm chán, một mặt mong chờ lật ra cái ngoạn ý thú vị gì đó.
Ép buộc được hai ngày, Tư Mộc thậm chí hận không thể kêu Tứ sư thúc dẫn người tới cửa tra xét, ít nhất cũng có thể cho hắn giải sầu. Mọi người giống như nhất trí bàn tốt dứt khoát quên mất một người như hắn, Tư Mộc không biết Nhạc Diểu còn phải bị nhốt bao lâu, trong lòng hoảng sợ suy đoán đám ngụy quân tử này hẳn là không phải muốn nghẹn chết hắn rồi chứ, một mặt lại nhịn không được có chút tưởng niệm vị minh chủ lỗ mãng kia đến.
Ngày thứ ba, Tư Mộc cuối cùng phát hiện cuốn tiểu thoại bản dưới gầm giường.
Tuy nói thứ này thoạt nhìn thật sự kỳ quái... Nhưng cũng tốt hơn so với ngồi không rảnh rỗi cả ngày !
Vì thế Tư Mộc lại mở thoại bản ra một lần nữa.
Có vài lần hắn không được tự nhiên cơ hồ không muốn xem nữa, nhưng nghĩ lại ngọai trừ thoại bản này hắn cũng không có chuyện gì làm, vì thế lại kiên trì xem tiếp. Đến cuối cùng, hắn thế nhưng bị ma xui quỷ khiến cảm thấy tiểu thoại bản này viết coi như không tệ, rất có vài phần hương vị vui buồn lẫn lộn thê mĩ cảm động, thậm chí cẩn thận ngẫm lại, miêu tả bên trong thoại bản ... Tựa hồ cũng không gì mà không thể.
Tư Mộc cảm thấy đầu mình chắc là bị hỏng rồi.
88.
Đợi đến khi Nhạc Diểu rốt cuộc chấm dứt bế môn chạy qua, Tư Mộc đã lăn qua lộn lại thoại bản kia xem mấy chục lần, chỉ kém có thể đọc làu làu.
Nhạc Diểu đẩy cửa phòng hắn ra bước vào, Tư Mộc còn vắt một chân nhàm chán tựa vào trên giường lật tiểu thoại bản, nghe cửa phòng mở, cho rằng là đệ tử Thiên Sơn đến đưa cơm cho hắn, liền tiện miệng ứng phó nói: "Để trên bàn là được."
Còn chưa dứt lời, hắn nâng một con mắt lên liếc liếc về phía bên kia, cả kinh đem tiểu thoại bản trong tay nhét vào trong chăn một phen, ấp úng nói: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi được thả ra rồi hả?"
Nhạc Diểu vẫn chưa thấy rõ Tư Mộc nhét cái gì vào trong chăn, tiện miệng trêu chọc một câu: "Nhớ ta đến vậy sao?"
Tư Mộc nói: "Phi phi phi !"
Nhạc Diểu tùy tay đóng cửa, ưỡn mặt nói: "Nhưng ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ đến ngươi."
Tư Mộc nghĩ Nhạc Diểu hẳn là chưa phát hiện tiểu thoại bản kia, cuối cùng hồi thần, giả bộ bày ra vẻ mặt trách mắng: "Sư phụ ngươi kêu ngươi úp mặt vào tường kiểm điểm lỗi lầm, ngươi... Ngươi nghĩ ngợi lung tung cái ngoạn ý gì vậy !"
Nhạc Diểu cười nhẹ: "Sao ngươi biết ta là đang 'Nghĩ ngợi lung tung' ."
Nháy mắt, mặt Tư Mộc liền ửng đỏ, quay đầu đi: "Ta không muốn nói chuyện với ngươi..."
Nhạc Diểu đi đến bên giường: "Được rồi, ta có chuyện đứng đắn, tiền bối võ lâm minh đến đây truyền tin..." Hắn trông thấy dưới chăn lộ ra một góc trang sách, nhớ tới dáng vẻ Tư Mộc thất kinh, đáy lòng hiện lên nghi hoặc, hỏi, "Đây là cái gì?"
Tư Mộc trong lòng cả kinh, vội vàng thò tay cướp lại, tốt xấu gì hắn cũng là đệ nhất thần trộm thanh danh vang dội, luận tốc độ tay không biết nhanh hơn Nhạc Diểu bao nhiêu lần, sớm một bước cướp thoại bản đến tay, trực tiếp nhét vào trong lòng.
Nhạc Diểu: "..."
89.
Nhạc Diểu: "Khoan đã, đó là..."
Tư Mộc: "Ngươi cái gì cũng không phát hiện."
Nhạc Diểu: "Không, ta nhìn thấy ..."
Tư Mộc: "Ngươi thật sự cái gì cũng không phát hiện !"
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc che tiểu thoại bản trong lòng nhìn hắn chằm chằm, Nhạc Diểu thò tay muốn cướp lại, Tư Mộc nhấc chân đạp hắn, bị Nhạc Diểu đè chân lại một phen.
Đại sư huynh cùng Ngô sư đệ đẩy cửa ra.
Đại sư huynh: "..."
Ngô sư đệ: "... Kỳ thật ta là muốn gõ cửa ."
90.
Đại sư huynh ho nhẹ một tiếng, như là muốn giảm bớt thời khắc lúng túng này: "Tiểu biệt thắng tân hôn, sư huynh hiểu được."
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc: "..."
Đại sư huynh lại nói: "Như vậy đi, Nhạc sư đệ, các ngươi trò chuyện trước, sau giờ Ngọ sư huynh lại đến."
Nói xong, đại sư huynh kéo Ngô sư đệ ra cửa vội vàng rời đi.
Tư Mộc: "Sư huynh ngươi... Rốt cuộc trải nghiệm qua cái gì."
Nhạc Diểu: "..."