31.
Tư Mộc nghĩ, khinh công của mình vẫn chưa hề suy giảm, ngược lại có tiến bộ.
Hắn đứng ở xa xa, thấy Nhạc Diểu một cước đạp lên cành cây, thân hình nhoáng một cái, tên minh chủ lỗ mãng kia thế nhưng thẳng tắp trượt xuống vách núi.
Tư Mộc chỉ cảm thấy tim đập nhanh, cơ hồ muốn vọt ra khỏi cổ họng, rồi hoàn hồn, hắn cũng đã ghé vào vách đá, nắm lấy tay Nhạc Diểu, muốn kéo người lên.
Mà hắn đang bị nội thương, vài bước này cưỡng bức thi triển khinh công liền khiến cho đan điền hắn quặn đau ngực đau nhói, đành phải cố sức kéo tay Nhạc Diểu, nhưng lại là hoàn toàn không có nhiều lực.
Thân thể Nhạc Diểu treo lơ lửng, không có chỗ mượn lực, không dùng khinh công được, chỉ có thể bị Tư Mộc lôi kéo như vậy.
Tư Mộc nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi không phải nói đừng lo lắng sao !"
Nhạc Diểu có chút vô tội: "Đường rất trơn ."
Tư Mộc: "... Phi !"
32.
Vách núi này rất cao, dưới vực mây che sương nhiễu.
Tư Mộc cảm thấy nếu mình buông tay, minh chủ đại nhân chắc chắn rơi tan xương nát thịt.
Đệ tử Thiên Sơn tìm kiếm bốn phía, phụ cận này chỉ có hai người hắn cùng minh chủ, hi vọng được cứu vớt cơ hồ là số không.
Không bao lâu sau, Tư Mộc đã thấy hai tay vô cùng đau nhức, khí lực trong tay yếu dần, mồ hôi trên trán cũng chảy đầm đìa, cũng không biết còn có thể tiếp tục chống đỡ được bao lâu.
Hắn thở dài, nói: "Sau khi trở về ngươi nhất định phải ăn ít thịt lại luyện công nhiều vô."
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc lại nói: "Nếu là có ai đi qua, mặt minh chủ ngươi sẽ bị mất hết ."
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc ai oán kêu gào: "Mặt ta cũng sẽ bị mất hết ."
Hôm nay hắn ra ngoài nhất định là không xem hoàng lịch, nhấc lên quan hệ với minh chủ võ lâm cũng thôi đi, hiện tại đây lại là cái thứ thối nát gì chứ !
Nhạc Diểu vẫn trầm mặc không nói, thời khắc này đột nhiên mở miệng, hỏi: "Ngươi mệt không?"
Tư Mộc trợn trắng mắt, tức giận nói: "Mệt !"
Nhạc Diểu: "Buông tay đi."
Tư Mộc ngẩn ra, cảm thấy mình lại xuất hiện ảo giác, chớp chớp mắt, vẻ mặt không thể tin.
Nhạc Diểu nói: "Ngươi không buông tay, chỉ sợ lát nữa sẽ té xuống chung với ta."
Vẻ mặt hắn bình thản, giống như nói chỉ là việc nhỏ hằng ngày.
Tư Mộc nhíu mày nhìn hắn, không hiểu trong đầu tên lỗ mãng này rốt cuộc là đang chứa cái gì.
Nhạc Diểu nhớ tới lời Ngô sư đệ nói, lại thấy đây cũng coi như là lời lâm chung, cũng nên mở miệng nói.
Nhạc Diểu: "Ta thật sự rất thích ngươi."
Tư Mộc: "..."
"Ta biết ngươi không có tình cảm với ta." Nhạc Diểu mỉm cười, "Nhưng ta thích ngươi, thì không thể hại ngươi."
Tư Mộc nhíu mày, trừng Nhạc Diểu một cái.
Nhạc Diểu thở dài: "Tư Mộc, buông tay đi."
Tư Mộc: "... Mẹ nó, ngươi nói nhảm nhiều thật."
33.
Thời khắc này, Tư Mộc cơ hồ dùng hết sức lực từ hồi bú sữa mẹ, cắn chặt khớp hàm, hơn nửa ngày mới từ trong kẽ răng nhả một câu: "Ai cứu ngươi."
Nhạc Diểu khó hiểu.
Tư Mộc: "Ta chỉ là muốn cứu đai lưng của ngươi!"
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc: "Minh chủ võ lâm có chết hay không cũng không liên quan đến ta !"
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc: "Ngươi chết thì có thể, để đai lưng lại đây !"
Ngoài miệng hắn thì nói như thế, nhưng lực đạo trên tay lại kéo mạnh thêm một chút.
Nhạc Diểu chỉ cảm thấy Tư Mộc đây là khẩu thị tâm phi, vì thế yết hầu phát nghẹn, trong chớp mắt lại không biết nói thế nào.
Nửa khắc trôi qua.
Hai tay Tư Mộc cứng nhắc, mơ hồ phát giác tay Nhạc Diểu đang từng chút từng chút trượt xuống.
Cực hạn đã đến, đại khái Nhạc Diểu muốn trở thành vị minh chủ võ lâm đầu tiên chết vì rớt xuống núi.
Tư Mộc mới nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy có người thò tay ôm chặt thắt lưng mình, đem mình tính cả Nhạc Diểu một khối kéo lên.
Nhạc Diểu cũng là cả kinh.
Chỉ thấy người đến là một tên nam tử dị tộc mũi cao mắt sâu, trên người khoác một bộ hắc bào, thân thể cao lớn, mi mục tuấn lãng, còn ôm thắt lưng Tư Mộc, sắc mặt Nhạc Diểu lập tức trầm xuống, vươn tay liền muốn kéo Tư Mộc lại đây.
Không ngờ nam tử kia nhìn Tư Mộc vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc, mở miệng hỏi: "Giáo chủ, sao ngài lại ở đây?"
Nhạc Diểu: "..."
Tư Mộc: "..."
34.
Tư Mộc cười ha ha một tiếng, nói: "Giáo chủ ở đâu vậy? Thuộc hạ đang muốn đi thăm viếng lão nhân gia hắn đây."
Tiếng Hán của tên nam tử dị tộc rất là thông thạo, sau khi Tư Mộc nói xong lời này, hắn suy tư một lát mới hiểu được ý tứ những lời này của Tư Mộc, vì thế càng thêm nghi hoặc nhíu mày nói: "Giáo chủ, ngài tuyệt đối không già ."
Tư Mộc: "... Ha ha."
Dị tộc nam tử lại nói: "Giáo chủ ngài đang cười cái gì?"
Tư Mộc không muốn để ý đến hắn.
Hắn quay đầu lại, thấy thần sắc Nhạc Diểu phức tạp, càng nghĩ, lại càng không biết giải thích thế nào.
Người trên giang hồ chưa ai thấy qua dáng vẻ của đệ nhất thần trộm Tư Mộc, cũng không ai biết tên họ bộ dạng giáo chủ Ma Giáo, hắn vốn không cần giải thích, nhưng lúc này nhìn thần sắc Nhạc Diểu, hắn lại thấy hơi hoảng hốt.
Trên mặt Nhạc Diểu âm tình trở đi trở lại, nửa buổi sau, sắc mặt lại quay về âm trầm, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm tay nam tử dị tộc ôm thắt lưng Tư Mộc, giống như là hận không thể khiến mắt mình hóa thành đao kiếm, hung hăng chặt tay nam tử kia xuống.
Nam tử vẫn ở một bên lải nhải: "Giáo chủ, vì sao ngài lại ở đây?"
Tư Mộc nhịn không được : "Hữu hộ pháp, sao ngươi không chết đi."
35.
Hữu hộ pháp đại kinh thất sắc: "Giáo chủ ! Thuộc hạ làm sai gì sao !"
Tư Mộc: "... Ha ha."
Nhạc Diểu cuối cùng nhìn Hữu hộ pháp lạnh như băng mở miệng: "Buông tay."
Hữu hộ pháp nhìn hắn một cái, lại hỏi: "Giáo chủ, hắn là ai?"
Tư Mộc không biến sắc dời tay Hữu hộ pháp tay, nói: "Hắn gọi Diểu Nhạc..."
Thời điểm báo thù rốt cuộc cũng đến!
"... Là đầy tớ bổn tọa mới thu."
Nhạc Diểu: "..."