Nhà Lao Chi Vương

Chương 44: Chương 44





Cách hơn sáu mươi năm sau, ở thập niên chín mươi, trong tay Cao Vĩnh Ngũ lại sáng lập một đỉnh núi về tài chính ờ ngoài sáng.

Mặc dù bảy giờ, kinh tế của Thanh
Bang Thượng Hải đã không còn là nguồn kinh tế chủ yếu, thế nhưng nó vẫn cung cấp ma túy, thuốc lắc cho các trung tâm giải trí, ngoài ra còn mua bán súng ống đạn dược cho một vài quốc gia ờ Đỏng Nam Á.
Cao Vĩnh Ngũ hơn sáu mươi có ba người con trai, anh lớn Cao Liên Khanh, cậu hai Cao Liên Khởi, câu ba Cao Liên Khoan.

Người anh lớn chủ yếu quản lý việc làm ăn của Thanh Bang trong thế giới ngầm, cậu hai chủ yếu trợ giúp Cao VTnh Ngũ xử lý công việc nội bộ của tập đoàn Cao Thị, còn cậu Ba lại là con nhà giàu ăn điến hình, ăn uống, chơi gái, đánh cược đều có, chẳng thừa kế chút truyền thống tốt đẹp của nhà họ Cao.
Tối hôm nay, người trêu chọc Hỏa Phượng ở ngoài bến, kết quả bị Hoả Phượng ra tay đả thương chính là cậu ba nhà họ Cao, Cao Liên Khoan.

Còn người bên cạnh Cao Thời Dương chính là cậu hai nhà họ Cao, Cao Liên Khởi.

Hôm nay tập đoàn Cao Thị mở tiệc ở câu lạc bộ giàu có ngoài bến, sau khi bị thương, Cao Liên Khoan dự định sẽ trở về câu lạc bộ tìm anh cả Cao Liên Khanh, kết quả vừa đi tới cửa lại đụng phải Cao Liên Khởi.


Nói một chút tình hình với Cao Liên Khởi, trong đó cũng không tránh khỏi việc thêm mắm dặm muối, thấy Cao Liên Khởi cũng cảm thấy có hứng thú với hai người này, dù sao nhiều năm như thế ở Thượng Hải chưa từng nghe thấy có ai dám động vào Thanh Bang, hơn nữa còn là cậu ba của Thanh Bang, thế nên lặp tức mang theo hơn hai mươi vệ sĩ cuồn cuộn đi về phía Tiêu Chấn Long.
Thật ra thì đồng thời khi Tiêu Chấn Long quan sát Cao Liên Khởi, Cao Liên Khởi cũng quan sát Tiêu Chấn Long và Hỏa Phượng.

Tướng Mạo của hai người đàn ông không được xem là anh tuấn thế nhưng lại mang theo một vẻ đẹp mạnh mẽ, đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh, mênh mông như biển khơi, tựa như bất kỳ chuyện gì cũng không thế gây ra một chút rung
động nào.

Cao Liên Khởi đã lăn lộn trong trung tâm thương mại nhiều năm, đã sớm dưỡng được tính cách gặp chuyện không sợ hãi, khéo đưa đẩy, tính cách bình tĩnh này mới khiến anh ta hô mưa gọl gió ở tập đoàn Cao Thị.

Thế nhưng hôm nay, khi anh ta nhìn người đàn ông trước mặt này lại đột nhiên cảm nhận được dường như người này cách mình rất gần, nhưng lại như cách rất xa, cho người ta một loại cảm giác thâm sâu khó lường.

Thế nhưng khiến cho Cao Liên Khởi không nhìn thấu được tuối tác của người trước mặt, dường như rất trẻ tuổi, nhưng thần thái chững chạc lạ thường và ánh mát sắc bén nhưng rõ ràng lại không tương xứng với tuối tác mà anh ta suy đoán trong lòng.

Còn cô gái bên cạnh anh ta, mặc dù rất diễm lệ, nhưng đó lại là một vẻ đẹp xơ xác, nhất là đằng sau cặp mắt xinh đẹp kia lại ấn chứa sát khí như có như không, khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.

Cao Phong cảm thấy mặc dù phe mình có mấy chục người, thế nhưng luôn cảm thấy chỉ có một mình anh ta ở trước mặt hai người bọn họ, cảm giác rất cô đơn.
Cao Liên Khởi đứng cách Tiêu Chấn Phong khoảng chừng năm mét, Cao Liên Khoan ở bên cạnh nhìn thấy Hỏa Phượng đứng ngay bên cạnh thì ầm ỉ nói, anh hai chính là cô ta, khiến em bị thương như thế.

Nghe được câu này, Hoả Phượng quay đầu nhìn Cao Liên Khoan, trong mắt đột nhiên lóe lên tia sáng lạnh, Cao Liên Khoan vừa tiếp xúc với ánh mắt của Hỏa Phượng đột nhiên cảm thấy cố run lên, giống như đao thép trên kệ, không dám nói lung tung nữa.
Cao Liên Khởi tựa như không nghe thấy tiếng gầm thét của em trai mình, chỉ đối mặt, kiểm tra mình cũng như đang kiếm tra Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long không nói gì, cũng nhìn Cao Liên Khởi như thế.
“Chào anh, tôi là Cao Liên Khởi.” Dường như Cao Liên Khởi muốn phá vỡ sự kiềm nén này, không nhịn được nói chuyện trước.
“Chào anh, anh Cao.” Hiển nhiên Tiêu Chấn Long cũng không định nói họ tên mình cho Cao Liên Khởi.
Cao Liên Khởi hơi sửng sốt, nói: “Không biết vì sao hai vị lại ra tay đả thương em trai tôi?”
“Chuyện này thì cứ hỏi em trai anh?” Tiêu Chấn Long nói.
“Anh hai, em thấy cỏ gái kia đẹp mắt, bước lên trò chuyện đôi câu.” Cao Liên Khoan khiếp sợ nhìn Cao Liên Khởi nói.
Cao Liên Khởi tát “bốp” vào mặt Cao Liên Khoan: “Mặt mũi của Thanh Bang đều bị em ném sạch.” Hiến nhiên Cao Liên Khởi đã sớm biết đạo đức của em trai mình, chỉ tức giận vì ban nãy anh ta không nói giống như thế.

“Anh là người của Thanh Bang?” Sắc mặt Tiêu Chấn Long lộ vẻ kích động, trước kia anh đã nghe thấy tên của Thanh Bang trên tivi, thế nhưng chỉ biết chuyện của Hoàng Kim Vinh và Đổ Nguyệt Sinh, ngược lại không biết trong thế lực ngầm hiện nay vần còn danh hiệu Thanh Bang.
“Thằng nhóc thối, đây là câu hai của Thanh Bang bọn tao.
Mày nhìn…” Một tên có dáng vẻ côn đồ đứng bên cạnh vừa nói được một nửa, bóng người trước mặt chợt lóe lên, ngay sau đó chính là tiếng “bốp” vào miệng, đột nhiên cảm thấy mặt trái mình sưng lên.
“Tôi không thích chức vị này lắm!” Tiêu Chấn Long thong thả nói, sau khi Hỏa Phượng ra tay lập tức trở lại sau lưng Tiêu Thiên, tựa như từ nãy tới giờ khồng hề nhúc nhích.
Lần này đến phiên sắc mặt Cao Liên Khởi thay đối, không ai ngờ trong lúc đang nói chuyện với cậu hai Thanh Bang, Tiêu Chấn Long lại ra tay đánh người của cậu hai, vẻ mặt Cao Liên Khởi dần dần tức giận, dù sao ở mảnh đất Thượng Hải này chưa từng có người dám động tới người của Thanh Bang, nhất là khi đang đứng trước mặt cậu hai.
Cao Liên Khởi kìm nén sự tức giận, nói: “Anh này, dù em trai tôi có không đúng, anh ra tay cũng quá nặng, dường như các vị không xem Thanh Bang của chúng tôi ra gì.” Cho dù hiện giờ kỹ thuật trị liệu phát triển mạnh mẽ thế nhưng đoán chừng má trai của Cao Liên Khoan cũng sẽ lưu lại một chút sẹo, điều này đối với người luôn luôn tự nhận là rất tuấn tú như Cao Liên Khởi, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không thế chấp nhận, cho nên anh ta phải làm mọi cách đế thoát khỏi sự buồn nôn trong lòng.
“Chuyện này và chuyện Thanh Bang có thả hay không cũng không liên quan gì với tôi, chúng tôi cũng không muốn gây chuyện.

Thế nhưng tôi phải nói cho anh biết, bảy giờ anh ta còn đứng trước mặt anh, điều này đối với anh ta mà nói hẳn nẽn cảm thấy vui mừng.” Tiêu Chấn Long nói.
“Người an hem, anh quá càn rỡ! Có lẽ anh không biết địa vị của Thanh Bang chúng tôi ở Thượng Hải, nếu như hôm nay để các người đi như thế, Thanh Bang chúng tôi cũng phải gỡ tấm bảng xuống.” Sau khi Cao Liên Khởi nghe Tiêu Chấn Long nói, trên mặt cũng không che giấu sự tức giận của mình.
Một người thuận nước thuận gió liền xem thường người khác, một bang phái cũng như thế.

Thanh Bang ở Thượng Hải đứng đầu giới hắc bang, nhiều năm như thế những bang phái khác khi nhìn thấy người của Thanh Bang cũng nhún nhường, cũng chính vì như thế khiến Thanh Bang từ trên xuống dưới đều có cảm giác rất siêu việt, không có cuộc sống thất bại cho dù con cừu ôn hoà cũng sẽ khinh miệt mọi thứ, huống chi Thanh Bang Thượng Hải mạnh mẽ như thế?
Cao Liên Khởi nói xong, mấy tên côn đồ mặc quần áo đen sau lưng bắt đầu áp sát về phía hai người Tiêu Chấn Long.
“Nếu các vị phải đi, cần lưu lại chút gì không?” Cao Liên Khởi u ám nói.


Có lẽ đổi với người khác những lời này còn có sự uy hiếp, thế nhưng thật bất hạnh khi đối thủ của anh ta lại là Tiêu Chấn Long.

Đối với Tiêu Chấn Long mà nói chỉ có một mình anh có thế uy hiếp người khác, thế nhưng tuyệt đối sẽ không cho phép người khác dùng thái độ giống vậy đế đối đãi với anh.

Cho dù đổi phương có là bang phái Thanh bang đệ nhất giang hồ cũng không thế.
Tiêu Chấn Long hừ lạnh một tiếng, nói: “Anh muôn tôi để lại cái gì cho anh?”
Cao Liên Khởi chở cảm thấy bóng đỏ trước mắt lóe một cái, cảm thấy một trận nghẹt thở, cổ họng chợt lạnh, sắc mặt nhanh chóng thay đối, anh ta biết cô gái sau lưng Tiêu Chấn Long lại ra tay lần nữa.

Anh ta khả năng của thuộc hạ mình thật sự kém xa cô gái này, trong nháy mắt ngay khi Cao Liên Khởi thay đối suy nghĩ, Hoả Phượng lại rút lui trở lại sau lưng Tiêu Chấn Long, lạnh lùng nhìn Cao Liên Khởi.
Lúc này, sắc mặt Cao Liên Khởi trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy xuống từng giọt từng giọt, anh ta cảm thấy mình như vừa trở
về từ địa ngục, Vội vàng vung tay chặn hơn hai mươi ngừng dừng hành động ngu ngốc, hô lớn: “Mọi người, đi thôi!”
“Cảm ơn!” Tiêu Chấn Long cười phóng khoáng với Cao Liên Khởi, đưa Hoả Phượng rời đi.
“Cậu hai, tên đó quá kiêu ngạo, sau cậu có thế…” Hiến nhiên mấy tên côn đồ phía sau không hiếu cách làm của Cao Liên Khơi..