Nhà Lao Chi Vương

Chương 41: Chương 41





Một chiếc tàu khách từ từ cập bến Thượng Hải, hành khách trên tàu thủy từ từ bước xuống thang, nếu đế ý kỹ sẽ nhìn thấy sắc mặt các hành khách xuống tàu hơi tái nhợt và hốc hác, ánh mắt thấp thỏm lo ảu biểu thị rằng trên đường đi đã xảy ra một vài sự cố.

Tuy nhiên, mười hành khách cuối cùng bước ra khỏi thang lại trông có vẻ khá thoải mái, ngoại trừ một sổ người hơi phờ phạc, những người khác rời khỏi khoang tàu thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ và bàn tán về phong tục tập quán của Thượng Hải.

Người dẫn đầu là một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuối, mặc một bộ âu phục màu đen, khuôn mặt vừa tuấn tú, vừa uy nghiêm, khiến người ta có cảm giác rất gần gũi mà lại không kém xa cách.

Đi bên cạnh anh là một cô gái trạc tuổi đôi mươi, mặc một bộ đồ ôm sát cơ thế màu đỏ, nét mặt cao ngạo, vóc dáng bốc lửa gợi cảm khiến những người đàn ông đi ngang qua đều phải hau háu ngắm nhìn đến mức huyết áp tăng vọt.

Phía sau anh là một người đàn ỏng mặc âu phục, trông giống như một nhóm khảo sát kinh doanh, nhưng vừa bước vào đã thấy vẻ mặt ủ rũ và mất hết tinh thần.

Mười mấy chiếc tàu chở khách này vừa đến đại sảnh bến tàu, thoáng một cái đã khiến nhiệt độ trong sảnh đột ngột giảm xuống, dù sảnh bến tàu chật ních người qua lại, nhưng tất cả hành khách đi qua đều cố gắng đi đường vòng đế tránh họ.
“Không phải nói chúng ta phải học cách mỉm cười sao?” Nam thanh niên đi đâu quay đầu lại nói với người phía sau.
“Đúng vậy.

Đại ca à, em đã cố gắng hết sức để học cách mỉm cười.” Một người trong số họ lên tiếng trả lời, sau khi nói xong thì miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vô cùng gượng gạo.
“Được rồi! Thôi bỏ đi, trỏng cậu còn còn khó coi hơn cả khóc
nữa đấy!” Người con trai dẫn đầu buồn bực nhận xét.
Nghe thấy lời này của anh, những người phía sau đột nhiên cười ồ lẽn, những người đi hai bên nhất thời cảm thấy áp lực trong đại sảnh đã vơi bớt đi, vẻ mặt của họ cũng trở nên tự nhiên hơn trước một chút.
Người đi đầu tiên thấy vậy càng sầu não hơn, anh lắc đầu ngao ngán, nghĩthầm đám người này có khoác long bào vào cũng chẳng giống thái tử, dẳt mọi người tiếp tục đi về phía miệng cống.
Mười người này là đoàn người Tiêu Chấn Long.


Tối qua sau khi trở lại boong tàu, Tiêu Chấn Long đã sai người lập tức đem thuốc và băng gạc từ phòng y tế của tàu khách đến băng bó vết thương cho các anh em bị thương, đặc biệt là Lý Thế Vinh, Hoàng Bắc và Vương Quang Khải, những người còn lại có thế uống thuốc nên không đáng lo ngại.

Sau đó Trương Anh Tú và những người khác bắt đầu lùng sục gát gao mọi ngóc ngách của con tàu đế tìm những du khách khác, cuối cùng họ đã tìm thấy hơn một trăm hành khách khác trong một nhà kho ở trên tầng ba của boong tàu, nhưng tất cả đều đang mê man vì uống phải thuốc mẽ, bao gồm cả thuyền trưởng và các nhân viên phục vụ hành khách khác của tàu thủy.
Trương Anh Tú lập tức báo cáo tình hình cho Tiêu Chấn Long, sau một hồi cân nhác, Tiêu Chấn Long đã yêu cầu Hoàng Bác hóa trang thành cảnh sát chìm mặc thường phục, giả bộ bị thương sau khi chế ngự bọn cỏn đồ, thực ra Hoàng Bắc vốn dĩ cũng chẳng cần hóa trang, cả người chi chít vết thương của cậu ấy cũng đã đủ khiến người khác không chút nghi ngờ rồi.

Sau đó đế Hoàng Bắc lên tầng ba đế giải cứu mọi người, dù sao thì Tiêu Chấn Long và những người khác đều không được lộ diện, chỉ một người duy nhất có thế ra mặt đó chính là Lưu
Hoàng Bắc.

Tiêu Chấn Long rào trước với Hoàng Bắc một loạt lý do thoái thác đế đối phó với đám người thuyền trưởng, dặn cậu ấy phải cô hết sức tặng công lao bắt lũ lưu manh cho đội bảo vệ của tàu khách, như vậy thì bọn họ mới có thế thoát thân được.
Sự việc phát triển sau đó đều trở nên thuận lý thành chương, vì Lưu Hoàng Bắc dũng cảm cứu mọi người trên tàu mà bị thương nặng, nhưng vẫn tình nguyện làm anh hùng phía sau bức màn, nhượng lại hết toàn bộ công trạng cho bảo vệ của tàu khách, thuyền trưởng và tất cả nhân viên bảo vệ sau khi khiêm tốn một hồi thì lại càng vui vẻ đón nhận.

Cách này đã có thế che giấu một cách hợp lý và hợp pháp hành động lén lút ám sát Tiêu Chấn Long của đám người Phi Đao, nhờ vậy họ có thế bình an đến Thượng Hải, còn Lưu Hoàng Bắc làm thế nào mà chế ngự được đám du côn hung hăng này, thì mọi người trên tàu đều chẳng buồn nghĩ đến, dù sao công an nhân dân phải phục vụ vì nhân dân.
Đúng như dự đoán của Tiêu Chấn Long, khi đã ra khỏi tỉnh lỵ, sự kiếm soát của các tỉnh thành khác không còn nghiêm ngặt như thế nữa.

Người của Tiẽu Chấn Long ung dung bước ra khỏi bến tàu, tiến vào đường phố Thượng Hải ồn ào và rộn rã.
Thượng Hải là một trong những thành phổ nổi tiếng nhất trong lịch sử cận đại Trung Quốc, có thế nói lịch sử mở rộng của Thượng Hải là một mô hình thu nhỏ về sự phát triển của xã hội Trung Quốc.

Thượng Hải là trung tâm kinh tế và văn hóa của cả Trung Quốc thời xưa, sau nhiều thập kỷ, người Trung Quốc càng không nghi ngờ gì về sức nặng của Thượng Hải hiện tại đối với nền kinh tế Trung Quốc.


Ngày nay, các tòa nhà cao tầng mọc lên san sát ờ Thượng Hải, hầu hết các công ty nối tiếng trên thế giới đều thành lập chỉ nhánh tại Thượng Hải, điều này càng thêm củng cố cho địa vị trung tâm kinh tế của
Thượng Hải tại Trung Quốc.
Tuy nhiên, trên đời này có đúng và có sai, có trắng và có đen.

Dường như các tố chức phản động của Thượng Hải cũng sinh ra và lan rộng cùng với sự khuếch trương của kinh tế.

Sau nhiều thập kỷ phát triển, thế lực xã hội đen ở Thượng Hải đã từ trên mặt đất chuyến sang hoạt động ngầm trong bóng tối.

Họ tạm biệt chém giết đố máu và đang từng bước hòa nhập vào mọi mặt của đời sống kinh tế xã hội.

Các băng nhóm ở Thượng Hải không biến mất, mà chúng chỉ đang biến đối mô hình.

Trừ khi bất đắc dĩ, các băng đảng xã hội đen không bao giờ ác chiến với nhau, trong làn sóng kinh tế, đạo lý tất cả đều hướng về tiền bạc là điều mà ai ai cũng hiếu, sức mạnh của kinh tế đã khéo léo duy trì sự cân bằng trong lòng các bang hội.
Nếu chúng ta có thể chung sống hòa bình, tại sao chúng ta phải chém chém giết giết? Maíia có quy luật sinh tồn của người trong thế giới ngầm, bên ngoài là màu trắng, bên trong có thế là màu đen.

Những thứ màu trắng là đế cho cảnh sát xem, bày ra trên bàn đều là những thứ hợp lý và hợp pháp, còn những thứ không thể đặt trèn bàn mới là nguồn tiền quan trọng của hắc đạo.

Vì vậy, có rất ít xã hội đen không buôn lậu, không bán ma túy, không thu phí bảo kê, không dính vào mại dảm, cờ bạc và hút chích.


Trừ khi đại ca băng đảng là một nhân vật như Bill Gates, nếu không thì đào đâu ra sổ tiên khống lồ như vậy để nuôi sống hơn một nghìn đàn em của mình.

Thế nhưng trên thế giới mấy ai như Bill Gates, chỉ có một người duy nhất ở Hoa Kỳ mà thôi, cho nên tổ chức xã hội đen trên đời này đều gán liền với buôn lậu, bán ma túy, mại dâm và cờ bạc.
Nếu không có giới giang hồ, vậy thì còn cần cảnh sát đế làm gì? Vạn vật trên thế gian đều khống chế lẫn nhau và bố trợ cho nhau.

Một số người sẵn sàng dấn thản vào thế giới ngầm,
trong khi những người khác không có bất kỳ sự lựa chọn nào khác nên mới bước chân vào con đường bất chính.
Tiẽu Chấn Long, người đang ngồi trong xe taxi, là một người như vậy, anh không muốn đế quốc tương lai của mình bị gắn mác là tố chức phạm pháp, anh muốn thiết lập một trật tự vương quốc ngầm hoàn toàn mới, một trật tự xã hội đen mới.

Các thế lực bất hợp pháp không tồn tại lâu trong xã hội ngày nay, có bè phái có thể hoành hành ngang dọc nhất thời, có băng đảng lộng hành được vài năm, nhưng tuyệt đối không có tập đoàn phi pháp nào có thế ung dung tự tại cả đời.

ở Trung Quốc, vĩnh viễn không được coi thường trật tự xã hội do nhà nước xây dựng, bạn có thế tuân theo hoặc khẽ khàng vuốt ve nó, nhưng bạn không thể phá vỡ nó.

Ngày xưa nó có thể xua đuối năm triệu binh lính Quốc dân đảng ra khỏi Đại Lục đến Đài Loan, vậy thì cái trật tự xã hội này sẽ thèm đếm xỉa tới một hệ thống xã hội đen nhỏ bé hay sao?
Câu trả lời tất nhiên là không rồi.
Vương quốc ngầm mà Tiêu Chấn Long muốn xây dựng sẽ là một tố chức hắc đạo hoàn toàn mới.

Bạn có thế nói rằng tôi là một tên xã hội đen, nhưng bạn không thế nói rằng tôi vi phạm pháp luật.

Tôi phải hợp lý hợp pháp làm trái pháp luật, đi giết người, đi diệt sạch kẻ thù của tôi, cho nên tất cả những thứ này đều là các vấn đề mà Tiêu Chấn Long đã luôn suy xét và cân nhắc kể từ khi bước ra khỏi cổng nhà tù Thành Bắc.

Khi Tiêu Chấn Long bắt taxi đến con phố sầm uất của Thượng Hải, nhìn thấy đủ loại cao ốc văn phòng cao ngất, khách sạn và khu dân cư cao cấp, điều này càng thêm củng cố cho suy nghĩ của mình.
Ngõi ở băng ghế sau, Tiêu Chấn Long nhìn tài xế lái xe phía trước, nói: “Anh tài xế à, khách sạn nào ở Thượng Hải là tốt
nhất?”

“Nói về khách sạn ấy à! Số lượng khách sạn cao cấp ở Thượng Hải phải lên đến hàng trăm, nhưng gần đây nhất có một khách sạn Grand Hyatt vừa mới mở trên tầng thượng của tòa nhà Kim Mậu, nó là một khách sạn năm sao! Do mới khai trương, hiện tại tất cả phòng đều đang khuyến mãi giảm bốn mươi phần trăm!” Người tài xế tự hào nói.
“Ồ! Tòa nhà Kim Mậu!” Tiêu Chấn Long tự lấm bấm một mình.

Anh đã biết tòa nhà thương mại Kim Mậu của Thượng Hải là tòa tháp cao nhất ở Trung Quốc khi anh còn học kinh tế ở trường đại học, chủ nhân bên trong đều là những xí nghiệp tiếng tăm lẫy lừng trên quốc tế, nghe nói giá mét vuông ở đó đều được tính bằng đô la Mỹ.
Thượng Hải luôn là nơi mơ ước của Tiêu Chấn Long, nếu đã đến Thượng Hại thì phải dùng những thứ tốt nhất, ở nơi thượng hạng, cho nên Tiêu Chấn Long quyết định đi vào khách sạn Grand Hyatt.

Nghĩ vậy, anh liền bảo tài xế lái xe đến khách sạn Grand Hyatt, rồi các chiếc taxi chở mấy anh em khác nối đuôi tiến vào phía sau.
Khách sạn Thượng Hải Grand Hyatt là khách sạn cao nhất thế giới, sừng sững ngay tại đầu đường Thượng Hải, nằm ở tầng 88 của tòa nhà Kim Mậu, chính là “Cao ốc bậc nhất Trung Hoa” của phố Đông trung tâm tài chính và mậu dịch Lục Gia Chủy tọa lạc trong khu vực phát triển kinh tế mới nổi.

Trang trí của khách sạn cực kỳ đặc biệt với phong cách nghệ thuật hiện đại kết hợp với văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Khách sạn có tống cộng 555 phòng cao cấp, xa xỉ và đẹp đẽ, diện tích có thế coi là lớn nhất Thượng Hải, tất cả đều có thế giúp khách hàng thưởng ngoạn cảnh đẹp của Thượng Hải.
Phố Đông Thượng Hải, trước cửa tòa nhà Kim Mậu.
Thằng nhóc giữ cửa trông thấy trước cửa có ba chiếc taxi đang cấn thận nhìn ngó nghe ngóng, cửa của ba chiếc xe đồng thời mở ra, mười người từ bên trong xe lằn lượt bước xuống.

Ngoại trừ một cỏ gái trẻ mặc đồ đỏ, những người còn lại đều là đàn ông mặc âu phục sẫm màu, ngoại trừ người dẫn đầu trông giống như một người trí thức, những người còn lại tuy mặc âu phục nghiêm chỉnh nhưng nhìn đi nhìn lại thế nào cũng thấy giống như côn đồ, mặt mũi hung tợn và ác ôn.
Người gác cửa vội vàng đưa tay ngăn lại và nói: “Thưa ông chủ, ngài đây là…”
Tiêu Chấn Long đang định dẫn các anh em vào cửa thì đột nhiên bị người gác cửa chặn lại, trên mặt anh lộ vẻ khó chịu.
Vương Quang Khải vội vàng bước tới và nói với cậu bé giữ cửa: “Nghe nói ở tầng trên mới mở một khách sạn, chúng ta muốn ở khách sạn đó.”
“Tòa nhà có quy định, đàn ông phải mặc âu phục và thắt cà vạt mới được vào, nhưng mà các anh…? Hơn nữa nhìn các anh trông giống như là…” Cậu bé gác cửa bổng nhiên cảm thấy từ hai mắt của người đàn ông dần đầu đang bắn ra những mũi dao nhọn bắn vào mình, ba chữ “xã hội đen” ở phía sau đều không dám thốt ra khỏi miệng.
“Chúng tỏi giống gì? Giống xã hội đen à?” Tiêu Chấn Long nhìn trừng trừng và đanh giọng nói tiếp: “Không sai, chúng tôi là xã hội đen! Hòm nay chúng tôi muốn trú tại khách sạn, không được à?”
“Nhưng khách sạn có quy định …” Người gác cửa rụt rè trả lời..