Nhà Lao Chi Vương

Chương 281: Chương 281





Lữ Ngọc Đan theo sau Tiêu Chấn Long và Tống Thanh Tùng bước vào xe con, Trương Anh Tú đi phía sau cũng nhanh chân tiến về phía trước, đến bên phía ghế phụ của Rolls-Royce, mờ cửa xe vẫy tay với vệ sĩ bên trong, nói: “Ra đây!”
Vệ sĩ ngồi à vị trí ghế phụ vé mặt phẫn nộ, vệ sĩ báo vệ tống thống không giống với bảo an bình thường, ai nấy không chí đầy kỹ năng mà còn kiêu ngạo.

Nhưng Trương Anh Tú không chiều theo mấy người này đâu, trước khi đến Đài Bác, Lưu Minh Nghĩa đã dặn đi dặn lại tuy rằng chuyến đi lần này không đến mức tàn sát khốc liệt nhưng cũng phải tăng cường phòng vệ bên cạnh Tiêu Chấn Long, ờ cái đất Đài Bác này các băng nhóm mọc lên như nấm, không biết được có kẻ địch nào đang đợi không dây, nên Trương Anh Tú mới khăng khăng muốn ngồi vào vị trí ghê’ phụ đề đạt được mục đích bảo vệ Tiêu Chấn Long.
Trương Anh Tú tức giận khi thấy tên vệ sĩ đó không động đậy.

Tay trái nắm chặt xương bả vai của tên vệ sĩ đó, cảm giác tê dại đột nhiên truyền từ cánh tay trái sang kháp người của tên vệ sĩ đó, không động đậy được.

Trương Anh Tú dùng sức vứt tên vệ sĩ từ ghế phụ ra, tên vệ sĩ đó ngã loạng choạng xuống bên cạnh xe.

Trương Anh Tú nhìn tên vệ sĩ dưới đất cười lạnh lùng một tiếng, ngồi vào vị trí ghế phụ lập tức đóng cửa xe lại.
Có bao giờ mà tên vệ sĩ bên cạnh tổng thống này lại phải chịu cục tức như vậy chứ, vừa muốn xoay mình ngồi dậy, ai biết được vừa mới ngồi dậy đã bị một cánh tay to ấn xuống.

Tên vệ sĩ vừa ngấng đầu thì nhìn thấy một người trẻ tuổi mặt đen mặc nguyên bộ àu phục đen, thán hình vượt trội hơn người, giơ ngón trỏ tay phải lẽn lẳc lâc ra hiệu với gã ta đừng có ỷ định

phán kháng.
Người này chính là đội trưởng Hắc Long của mười tám Thiết vệ, vai cúa tên vệ sĩ đó bị Hâc Long ấn xuống không thế động đậy được, gã ta biết rằng thực lực của mình và người trước mặt cách nhau quá lớn nên cũng chí có thế từ bó đi việc ngu ngốc là đi tìm giao chiến vói Trương Anh Tú.
Tiêu Chấn Long đã sớm thấy được hành động của Trương Anh Tú rồi, không chỉ mỗi Tiêu Chấn Long, đến cá Lữ Ngọc Đan và Tống Thanh Tùng cũng thấy.

Nhưng Tiêu Chấn Long cứ làm như không thấy mà tiếp tục trò chuyện với Tống Thanh Tùng như cũ, Lữ Ngọc Đan càng không thế vì chuyện này mà xung đột với Tiêu Chấn Long một lần nữa, thế nhưng trong lòng vần âm thầm hận đám phế vật này của mình đến một vệ sĩ của Tiêu Chấn Long cũng đối phó không được.
“Lái xe đi!” Tiẽu Chấn Long cứ như đang truyền mệnh lệnh cho tài xế nhà mình vậy
“Vâng!” Động tác gần như cơ giới hóa của tài xế lập tức khởi động xe, lúc này mới phát hiện người ra mệnh lệnh không phải là Lữ Ngọc Đan, cũng không phải Tống Thanh Tùng.
Đối với một nơi có cấp bậc rõ ràng như trong chính phú thì việc này đồng nghĩa với việc phạm thượng, lúc này đây tài xế lái xe đi cũng không đúng, mà tất động cơ xe cũng không đúng, tài xế nhất thời phải gượng gạo quay đầu nhìn về phía mấy người trong xe.
Tiêu Chấn Long cười như không cười im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, Tống Thanh Tùng nhìn qua Lữ Ngọc Đan cũng không nói gì, hết cách đành phải nói với tài xế: “Lái xe đi!”
Tài xế nghe thấy một câu nói của Tống Thanh Tùng như lệnh ân xá vậy, vội vàng tăng tốc tiến về phía trước.
Đoàn xe đi vào thành phố Đài Bâc, những con phốồn ào não nhiệt vã những cửa hảng sầm uất lập tức thu hút sự chú ý cúa Tiêu Chấn Long.

Nói ra thi đến bán thân Tiêu Chấn Long cũng cám thấy chính mình thật thất bại, đến Đài Loan cũng một thời gian rồi mà hầu như chưa có một lần đến Đài Bắc.


Cho dù là tập đoàn mớ công ty ớ Đài Bẳc thì cũng là do một tay Minh Nghĩa lo liệu hết, ông chủ là anh đây là “Người đứng sau” đúng nghĩa.

Nếu như không phải vì XX cố hết sức mời anh đến Đài Bác, thì có thể bản thân Tiêu Chấn Long cũng không biết đến khi nào chính mình mới có thể thật sự đến Đài Bác một chuyến.
Tiêu Chấn Long tay chống cầm ngồi trên chiếc ghế rộng rãi và thoải mái của Rolls-Royce, chăm chú nhìn những con phố của Đài Bác, nếu như nói Đài Nam lè một mặt hồ yên tĩnh thì Đài Bác chính là một con sông cuồn cuộn.

Bất luận là về kinh tế hay đời sống thì không có thứ nào ờ Đài Nam có thể so được với Đài Bác hết.

Các tòa nhà cao ốc của Đài Bác mọc lên như nấm, từng tòa nhà văn phòng trưng bày hai bên phố, người qua lại tấp nập trên phố lớn.

Các cửa hàng bên cạnh con phố lúc nào cũng trang trí dần đầu xu hướng, Đài Nam mãi mãi không so được với mức độ sâm uất của thương mại nơi này đâu, không hổ lè trung tâm văn hóa kinh tế chính trị Đài Loan.
Đây mới là đất của anh hùng, mộng của anh hùng à! Trong lòng Tiêu Chấn Long cảm thán.

Đến lúc này tính háo tháng mạnh mẽ trong lòng Tiêu Chấn Long mới thôi nghĩ rằng chuyến đi Đài Bâc lần này là vô nghĩa, ít nhất sự sâm uất của Đài Bắc đã thôi thúc anh thế hiện kỹ năng của mình ở nơi này.

Một lúc sau, đoàn xe hùng hậu của tổng thống dừng lại bên đường, tài xế nói với Tiêu Chấn Long là đã đến trường.

Tiêu Chấn Long mỉm cười, không đợi tài xế qua mở cửa, cũng không đế ý đến ánh mât ngạc nhièn của người đi đường hai
bên, mở cửa xuống xe.
“Trường Thánh Tám Đài Bắc.” Tiêu Chấn Long nhìn tấm báng tên to thật to trước cửa lớn, bất giác đọc ra thành tiếng.

Thánh tâm gì chứ? Tiêu Chấn Long hừ lạnh một tiếng, có tiền thì là thánh tâm, không tiền thì không cần hao tâm tốn trí đế đi vào bên trong rồi.
Trường Thánh Tám Đài Bắc là một trường tư thục do chính phú thành lập dành cho con em của các tướng lĩnh cao cấp của Quốc dân đảng sau khi Quốc dân đảng vào đóng quân tại Đài Loan.

Sau này theo sự phát triến của giáo dục dân sinh Đài Loan mà dần dần biến thành một trường quý tộc.

Học sinh có thể bước vào ngôi trường này không phải con trai của những người nổi tiếng trong giới kinh doanh thì cũng là con cháu của quan chức cấp cao, tóm lại do học phí đát đỏ mỗi năm trên trăm vạn đã cát đứt tấm lòng mong muốn được đến trường của con cái các gia đình thu nhập thấp và trung bình nên từ đó đã trở thành mô hình quản lý giáo dục theo hình thức quý tộc của trường Thánh Tâm.
Nghe nói mấy chữ “trường học Thánh Tâm” này là còn do Tống Mỹ Linh đặt, nên trường Thánh Tâm có bối cảnh chính quyền rất vững châc, cho dù là ở thời đại đảng Dân chủ Tiến bộ nâm quyền ở Đài Loan thì cũng không có ảnh hưởng đến bối cảnh chính quyền của trường Thánh Tâm, ngược lại đảng Dàn chủ Tiến bộ lại tiến thêm một bước tăng cường ưu tiên cho chính sách và tài chỉnh của trường, vì rất nhiều học sinh trong trưởng này con cái của những ngườỉ trong đảng Dản chủ Tiến bộ.
Trường Thánh Tâm bao gồm các bậc giáo dục trước đại học từ trường mầm non, trường tiếu học đến trung học phố thông, thậm chi ở Đài Loan có một số trường tuyến thắng học sinh
báo danh thi của trường Thánh Tâm đế gia tầng sức ánh hướng cứa trường.


Từ đó tuy rang học phí mỗi năm của trường Thánh Tâm rất đât đó nhưng vẫn có rất nhiều người bán mạng đế được và học, vì thế hiện tại Thánh Tâm là trường học quý tộc nối tiếng nhất của Đài Loan.
Tiêu Chấn Long đã úy thác cho Minh Nghĩa thông qua mối quan hệ cúa mình và đáng Dân chú Tiến Bộ cho Lệ Ngọc nhập học vào trường Thánh Tâm đế Lệ Ngọc có môi trường giáo dục tốt nhất.

Tuy rằng học phí đắt đó nhưng đối với Tiêu Chấn Long mà nói thì chỉ là chuyện nhỏ nhặt, hiện tại hy vọng duy nhất của Tiêu Chấn Long chính là để tiền học phí này được tiêu một cách xứng đáng.

May mà Thánh Tâm Đài Loan tương đối uy tín trong giới giáo dục Đài Loan, tiền đề của giáo dục tốt nhất chính là học phí hạng nhất.
Khi đoàn xe tổng thống này dừng lại trước cửa trường Thánh Tâm Đài Loan thì lập tức có bảo an gọi điện thoại báo cáo với hiệu trưởng trường Lý Đạt Hào.

Lý Đạt Hào đang mở cuộc họp thường vụ vừa nghe người gác cổng báo cáo nói xe của tống thống đã đến trước cửa thì vội bật dậy từ chỗ ngồi, như mọi lãn bên chính phủ có người đến thì đều sẽ báo trước một tiếng, nói chi lè tổng thống.
Từ khi đảng Dân chủ Tiến bộ cầm quyền đến nay, tống thống vẫn chưa đến đây lần nào, không phải là đột nhiên đến để kiếm tra công việc chứ, Lý Đạt Hào vừa suy nghĩ vừa chỉ đạo cho cán bộ quản lý cấp cao và cấp trung xuống Tâu chính nhanh chân chạy ra cổng trường.
Người gác cổng trường nhìn thấy xe tổng thống đổ trước cửa thì lập tức ra nghênh đón, đứng trước cửa chiếc Rolls-Royce đâu tiên bày ra tư thế mà bản thân cho là vô cùng ngầu để đợi kiếm duyệt của tổng thống.

Nhưng người gác cổng này ngàn
vạn lần không nghĩtới râng người bước xuống xe lại lã một thanh niên thân hình vạm vỡ tầm hai mươi tuối, người thanh niên này mặc một bộ âu phục đen đứng trước mặt như một đám mảy đen vậy.
Nhin cái người thanh niên cao hơn mình cá nứa cái đầu trước mặt mình, người gác cống bị dọa đến muốn rớt câm..