Nhà Lao Chi Vương

Chương 272: Chương 272





“Yên tâm! Tôi có biết một chút về lòng tự tôn dân tộc hẹp hòi của người Trung Quốc, bọn họ thà râng chết trận, chứ nhất định không muốn cứ bị độc chết như vậy, cứ cho là tôi đang lừa bọn họ đi, nhưng bọn họ nhất định sẽ bị lừa.” Dứt càu, Ono nhin đòng hồ trẽn cố tay của minh mã không nói thêm tiếng nào.
Trong phút chốc đầy người đứng trong đống đố nát của nhà mây to lởn nhưng lại không phát ra ám thanh nào, chi có tiếng xèo xèo từ ngọn lửa vần đang thiêu rụi đống đố nát còn chưa cháy hết.

Lúc chỉ cỏn mười giây nữa, một tiếng động từ trong nhà máy chế tạo vũ khí truyền ra ngoài.
“Tất cả phòng bị!” Sĩ quan bẽn cạnh Ono ra lệnh, tất cả binh linh đứng trước xe tăng đều giơ súng lên, nhắm vảo lối ra của nhà máy chế tạo vũ khí.
Chí trong chốc lát, từng nhóm người một lần lượt bước ra
ngoài từ bẻn trong, quán lính xung quanh Ono cũng vì dòng người đông đúc này mà không ngừng lùi về phía sau?
Đảy là nhóm người gì vậy?! Khi dòng người này đứng yên trẽn mặt đất, vẻ mặt cúa tất cá bọn họ đều lọt vào mât cúa những người lính Nhật Bán đang có mặt ồ đây.
Chí nhìn thấy nhóm hơn một trăm người này dìu dât lẫn nhau, hầu như ai cũng đều đã bị thương, có rất nhiều vết thương giống như bị dao chém trẽn người, thậm chí còn có máu tươi chảy xuống đất tí tách, cho dù vết thương đã được băng bó lại bầng băng gạc thì cũng đã sớm nhuộm thành một màu máu đỏ thẫm.

Bọn họ tụm năm tụm ba, tạo thành từng cặp dựa vào nhau, vẻ mặt kiên quyết bộc lộ ra sự lạnh lùng nghiêm nghị không khuất phục.


Cho dù là đang đối mặt với quân đội của một quốc gia, trên mặt của tất cả mọi người cũng không sợ hãi một chút nào, cho dù trong tay đã không có vũ khí, ánh mắt của mọi người cũng không để lộ ra một tia hoang mang sợ hãi, những điều này làm cho binh lính của Nhật Bản đang bao vây không khỏi giơ ngón tay cái.
Ono vừa định nói gì đó thì lập tức nhìn thấy dòng người tự động tách ra thành một con đường, có một thanh niên bước tới từ phía sau, áo khoác trên người đã rách nát từ lâu, nhưng dáng người anh tuấn vẩn không hao tốn gì, vần cứ tỏa ra khí chất đê’ vương, hai mầt lạnh lùng nhìn quân đội Nhật Bản.
Tiêu Chấn Long đứng thầng ở phía trước các anh em, phía sau là Hoả Phượng cùng với Lý Thế Vinh đã bị thương, sau đó là Trương Bá Chính và Trương Anh Tú, cuối cùng là mười tám thiết vệ.
Ono nhìn Tiêu Chấn Long bằng ánh mât tán thường, trong lòng vô cùng chắc chần Tiêu Chấn Long chính người dần đầu của bọn họ.

Ono vung tay một cái, quân đội phía sau lập tức
xông lên bầt lấy Tiêu Chấn Long và những người khác.
Tiêu Chấn Long đứng trước quân đội thép Cờ Đen mà phong độ phất tay, ngăn đám binh lính của Nhật Bản đang muốn xông lên, sau đó xé bỏ áo khoác ngoài của mình, những người ở phía sau Tiêu Chấn Long gần như cũng xé bỏ áo khoác cùng lúc, đám binh lính Nhật Bản đang muốn vây băt bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, đột nhiên lui về phía sau.

Không chỉ có bọn họ, mà hầu như cả Ono cùng với đội ngũ hơn ngàn người phía sau gẫ ta cũng lùi về sau một bước, tất cả đều nhìn đội ngũ của Tièu Chấn Long vởi ánh măt sợ hãi.

Chỉ thấy bên trong áo của mọi người bao gồm cả Tiêu Chấn Long đều treo đầy lựu đạn, trên người ai cũng có tới mấy chục cái.

Nếu chỉ có một người treo bao nhiêu đó lựu đạn thì cũng sẽ không đủ đáng sợ mấy, nhưng hơn một trám người ai ai cũng treo đầy lựu đạn như vậy, hơn nữa lại còn tụ tập lại bén cạnh nhau.

Nếu trong đõ có một cái phát nố, sức công phá cúa mấy ngàn quá lựu đạn này lởn hơn xe tăng rất nhiều, nhất định những người mặt ớ đáy sẽ không một ai sống sót cá.
“Cậu… cậu muốn lãm gi?” Ono không ngờ chuyện đám người cúa Tiêu Chấn Long lại kích động và không có lý trí như vậy, cho nẽn hơi hoáng sợ nói.
“Ông cũng sợ sao? Mấy người cũng sợ à?” Tiêu Chấn Long chỉ tay vào trước mặt của hãng ngàn binh lính Nhật Bản, lớn tiếng truy hói.
“Mấy người xông lẽn đi! Xông lẽn đi nè!” Trương Bá Chinh bước tới, dũng sức lột bỏ ão cúa minh, hướng về phia binh lính Nhặt Bán ớ phía trước điên cuồng kèu gào, khiến cho binh linh Nhật Bán sợ hãi tới mức ngã xuống đất.
“Chúng tôi sẽ không theo các người.

Chủng tỏi chí muốn trớ về quê hương cúa mình, cho dù hỏm nay chúng tỏi sẽ phái chết ớ nơi đất khách quẽ người, tôi cũng tin rẳng linh hồn cứa chúng tôi vẫn sẽ trớ về quẻ hương mình! Nếu hôm nay nhất định phải chết ở nơi này, trên đường có nhiều anh em đồng hành như vậy, tôi chết cũng không tiếc!” Tiêu Chấn Long trầm giọng nói.

“Đúng! Chúng tôi chết cũng không tiếc!” Tất cả mọi người trong binh đoàn của Tiêu Chấn Long đều nấm lấy tay anh em của mình giơ lên cao, lớn tiếng hét lên tiếng lòng của bản thần.
Tiêu Chấn Long lại quay về giữa Lý Thế Vinh và Hóa Phượng, nám lấy tay của Lý Thế Vinh cùng với Hỏa Phượng, lời nói của ba người gần như hòa thành một: ‘Chết cũng không tiếc!”
Cuối cùng, Tiêu Chấn Long quyết đoán rút chốt lựa đạn trẽn người của mình ra…
Tháng hai năm 2001, thời tiết khi nóng khi lạnh, mặc dù thời tiết của Đãi Loan không thay đối rõ rệt ở Đài Nam như vậy, nhưng mả từ trong nhịp điệu bước chân vội vảng cúa cúa đám người ớtrẽn đường phố thi vẩn có thế nhìn ra được một chút dấu vết còn sót lại cúa mùa đông.

Những con đường lớn quan trọng trong các thành phố dường như vẫn còn chìm đâm trong bầu không khí của cuộc tống tuyến cử trước năm 2000, những câu khấu hiệu tuyên truyền của Đảng Dân chủ Tiến bộ vẫn còn đầy tràn trên những con đường chính, bức tượng của vị tống thống Trần Thủy Biển trúng cử gần đây cũng đều được dựng nên ở các vị trí quan trọng trên đường phố.

Dường như mọi người đều thật sự cảm thấy sau khi Đảng Tiến bộ Dân chủ Tự do Đài Loan trúng cử thì các mặt của cuộc sổng đều có chút ít thay đổi như vậy, ít nhất là đối với những nhân sĩ Đảng Dân tiến dám đối chọi với Quốc dân Đảng, rất nhiều dân chúng Đài Loan vần còn thẫm khen ngợi một tiếng.
Có lẽ một ngày của tháng hai này không có gì đặc biệt đổi với dân chúng Đài Nam bình thường, nhưng mà đối với tập đoàn Nam Thiên vừa mới dọn tới cao ốc Nam Thiên không lâu mà nói thì lại là một ngày có ý nghĩa cực kỳ quan trọng.

Cao ốc Nam Thiên mới là Đảng Dân tiến sau khi chấp chính Đài Loan vì muốn cảm ơn cống hiến của tập đoàn Nam Thiên mà đã cho mua tòa cao ốc ở Đài Nam nà, mặc dù tòa cao ốc Nam Thiên mới không cao chọc trời 101 tầng như Đài Bâc, nhưng cũng có một loại khỉ chất khác.

Cả tòa cao ốc cao tâm mươi tầng, bèn ngoài đều dũng kính công nghiệp màu xanh đậm, từ xa nhìn lại giống như một viên pha lẽ màu xanh ớ chân trời, xung quanh tỏa ra hơi thớ bi ấn.


Bẽn trong cao ốc còn được trang hoàng lộng lẩy hơn, tất cá đều được thiết kế theo yêu cầu cúa một văn phòng công ty hiện đại hóa, Đáng Dân tiến còn mời cá nhà thiết kế hàng đầu trên thế giới đế đặc biệt thiết kế nên nó, phong cách của cá tòa cao ốc đều có một loại khí chất vượt xa bình thường giống như chính con người của Tiêu Chấn Long, người nám quyền tập đoàn Nam Thiên.
Hôm nay là ngày Logistics Nam Thiên dưới trướng tập đoàn Nam Thiên được niêm yết trên thị trường chứng khoán Đài Loan, sau khi sở Giao dịch chứng khoán Đài Loan bát đầu phiên giao dịch, giá cổ phiếu của Logistics Nam Thiên tăng vèo về phía trước giống như tên lửa, trong phòng hội nghị lớn trên tầng cao nhất của cao ốc Nam Thiên lập tức phát ra một trận vỗ tay nhiệt liệt.

Gần như toàn bộ nhân dân Đài Loan đều biết sở dĩ Đảng Dân tiến chấp chính được Đài Loan, thì không thế không nhâc tới công lao của tập đoàn Nam Thiên.

Mà chủ tịch đương nhiệm của Đảng Dân tiến, tống thống Trần Thúy Biến mới nhậm chức của Đãi Loan thì càng không thế quên được đại ca cũ Tiêu Chấn Long này, dùng hết khá nàng cúa mình mà trợ giúp tập đoàn Nam Thiên phát triến, khiến cho tập đoàn Nam Thiên trong thời gian ngắn ngúi hơn một năm Đáng Dân tiến chấp chính Đài Loan tống tài sán đã tăng lẽn biết bao nhiêu con số.

Hiện tại tập đoàn Nam Thiên là tập đoàn lớn sooa một số hai ờ Đài Nam, nếu nói về tài lực thì tập đoàn Nam Thiên có thế không phải mạnh nhất Đài Loan, nhưng mà nói về sức ảnh hưởng, thì chác chấn tập đoàn Nam Thiên là tập đoàn xí nghiệp thành công nhất trong hai năm gần đây, tập đoàn Nam Thiên đã dần dần bước vào hàng ngũ tập đoàn xí nghiệp chủ yếu ở Đài Loan.
“Chủ tịch Tiêu, có điện thoại! Là Trần Thủy Biển!” Thư ký Hội đồng quản trị của tập đoàn Nam Thiên là thư ký Mã Viền Thuyên đưa điện thoại tới bên cạnh Tiêu Chấn Long, cũng đúng lúc nhác nhờ.
Tiêu Chấn Long dụi tàn thuốc trong tay, tay trái vung lên, không gian lập tức theo động tác ngừng tiếng động này của Tiêu Chấn Long mà cả phòng họp trờ nên yên lặng không tiếng động, Tiêu Chấn Long mỉm cười nhận lấy điện thoại từ trong tay Mã Viền Thuyên.
“Tổng thống Trần, chào ngài!” Tiêu Chấn Long có chút trêu chọc mà chào hỏi..