Nhà Lao Chi Vương

Chương 240: Chương 240





“Các anh em, cầm lấy chiến đao của các người! Nhất định phải kiên trì trụ vững!” Lúc này trong lòng Tiêu Chấn Long lại tràn ngập ý chí chiến đấu, chiến đao Hồng Nhật trong tay giống như lại tràn đầy sức sống, lưỡi đao sắc bén, trong giây lát ánh sáng lạnh lẽo xung quanh Tiêu Chấn Long sáng lóa, máu văng tung tóe, người của Yamaguchi-gumi và hội Inagavva vây quanh anh bị giết kêu cha gọi mẹ.

Nhất là khi quân tiếp viện của Tiêu Chấn Long chạy tới, gây áp lực tâm lý rất lớn lên người của Yamaguchi-gumi và hội Inagavva, mỗi người đều dần dần không còn lòng dạ nào ham chiến, vừa đánh vừa lui.
Quân Cờ Đen mà Trương Anh Tú và Trương Bá Chính mang đến là một đội quân dồi dào sức lực, trong lòng mỗi người đều có một cỗ lửa giận không chỗ phát tiết, giờ phút này mỗi một Quân Cờ Đen tham gia vào chiến đấu lại như sói như hố, hung ác như một đàn sói ở nơi hoang vu.

Trong đó một Quân Cờ Đen dùng một chém chặt đứt cổ tay một tên xã hội đen, dao ba cạnh “Phập” một tiếng đâm vào bụng của gã, tiếp theo một luồng máu tươi nóng hầm hập chảy dọc theo con dao găm, ánh mât của tên xã hội đen thuộc hội Inagawa kia dần dần mất đi ánh sáng ngã xuống mặt đất.
Giống như tên cúa mình, những tên xã hội đen Nhật Bản cũng khống cao, đối khi có người cao nhưng ở trước mặt Quân Cờ Đen cũng miễn cưỡng mới có thế cao bằng bả vai.

Ngoài ra, mỗi người trong Quân Cờ Đen của Tiêu Chấn Long đều là những người tốt nhất trong những người tốt nhất, tố chất thân thế của họ cho dù là quân đội chính quy cũng rất khó so sánh được, mỗi người đều trải qua mưa bom bão đạn.

Quân Cờ Đen vừa xông vào vòng chiến lập tức giết cho hai bang phái của Nhật Bản tơi bời tan tác, khiến cho ai cũng phải kinh hãi.
Thậm chí trong hai bang phái có người rõ ràng từ bỏ chống cự, ném vũ khí ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.


Trương Anh Tú và Trương Bá Chính mang theo hơn năm mươi người vọt tới trước
mặt Tiêu Chấn Long, giết lui những tên vây công Tiêu Chấn Long.

Lúc này Lý Thế Vinh, Hỏa Phượng và mười tám thiết vệ đều được người bảo vệ cấn thận, những người còn lại đang nhanh chóng “Thu dọn” chiến trường.
“Đại ca, cậu thế nào rồi?” Trương Anh Tú đỡ Tiêu Chấn Long với những vết thương chồng chất sáng một bên, quan tâm hỏi han.
Lúc này quần áo của Tiêu Chấn Long toàn là vết đao, trước ngực có những vết đao đã bị máu đỏng bao phủ, còn có một số vết vẫn đang chảy máu.

Lúc này sắc mặt Tiêu Chấn Long tái nhợt, đây là biếu hiện của việc thoát lực, Tiêu Chấn Long nhìn Trương Anh Tú, miễn cưỡng tươi cười nói: “Cái tên khốn kiếp này, anh đến muộn một phút đồng hồ thôi là chúng tôi sẽ nầm lại ở chỗ này rồi!”
Trương Anh Tú rơi những giọt nước mầt nóng hối, ngượng ngùng cười, anh ấy có thể khầng định hiện giờ Tiêu Chấn Long đã an toàn.
Trương Anh Tú vừa nâng Tiêu Chấn Long dậy, phát hiện tay phải Tiêu Chấn Long vẫn đang nắm chặt chiến đao Hồng Nhật.

Tiêu Chấn Long thấy Trương Anh Tú nhìn chiến đao Hồng Nhật, lác lác đầu, ý là tay của anh đã không thể cử động được nữa.

Thấy vậy, trong lòng Trương Anh Tú cảm thấy đau xót, thật không ngờ ờ Nhật Bản Tiêu Chấn Long lại chịu thiệt thòi lớn như vậy.

Trương Anh Tú cẩn thận lau đi lớp máu bên ngoài tay phải của Tiêu Chấn Long, sau đó xoa bóp liên tục tay phải của Tiêu Chấn Long, cho đến khi máu ở tay phải lưu thông, chiến đao Hồng Nhật mới từ trong tay Tiêu Chấn Long rơi xuống.
Ngay khi nắm lấy chiến đao Hồng Nhật, đột nhiên Trương Anh Tú cảm nhận được sự lạnh lẽo và sát khí ngập trời từ chiến
đao Hồng Nhật truyền đến, thân thế giống như bị điện giật, không nhịn được bật thốt lên: “Thật sự là một thanh đao tốt!” Trương Anh Tú vừa thầm nghĩ chiến đao bá đạo như thế cũng chỉ có Tiêu Chấn Long mới có thế sử dụng.
“Đại ca, bọn họ làm sao bây giờ?” Trương Anh Tú đang nói đến những người của Yamaguchi-gumi và hội Inagavva đang bị Quân Cờ Đen đuối giết ởxung quanh.
Tiêu Chấn Long ngấng đầu, lạnh lùng nhìn những tay đấm của hai bang phái xã hội đen lớn ở Nhật Bản hoặc bị Quân Cờ Đen đuổi giết, hoặc đã từ bỏ chống cự, trong mát tràn ngập oán hận, hơn nữa nghĩ đến những vết đao sau lưng Lệ Ngọc, cơn tức giận trong lòng anh lại càng tăng lên, chỉ thấy Tiêu Chấn Long dùng giọng nói lạnh như băng ra lệnh: “Giết! Giết! Giết!”
Trong miệng Tiêu Chấn Long thốt ra ba từ giết liên tục đã hoàn toàn đoạn tuyệt đường sống của mấy trăm người còn lại của Yamaguchi-guml và hội Inagavva, chỉ thấy Trương Anh Tú vừa truyền mệnh lệnh xuống, Quân Cờ Đen dùng thủ đoạn sấm sét giải quyết toàn bộ người đang chống cự và từ bỏ chống cự, không một ai thoát khỏi.
Mười tám thiết vệ đều bị thương ở mức độ khác nhau, ngay cả Lý Thế Vinh và Hỏa Phượng bình thường hiếm khi bị thương mà trên người cũng nhiều chỗ bị thương, tuy nhiên may mà không có một người nào thương vong.


Có thế sống sót khi bị hơn nghìn người đuổi giết vốn là chuyện vốn không thể nào, chiến thuật đối kháng biến người của thời đại vũ khí lạnh tuyệt đối hiệu quá.

Nếu đối thành hai mươi mốt người của một bang phái bất kỳ cũng tuyệt đối không thế kiên trì đến lúc viện quân của mình đến.
Trận chiến lần này lại một lần nữa khảo nghiệm thực lực chiến đấu của binh đoàn Tiêu Chấn Long, nhất là kĩthuật, chiến
thuật thực chiến cúa mười tám thiết vệ trong trận chiến với hơn nghìn người này đă lên tới một bậc thang mới, mười tám thiết vệ Nam Thiên mới chính thức trưởng thành.

Chân chính trở thành một lực lượng phòng ngự cuối cùng bảo vệ Tiêu Chấn Long không thế bỏ qua.

Từ nay về sau Tiêu Chấn Long có thế khoe khoang, cho dù là vệ sĩ của nguyên thủ quốc gia thì mười tám thiết vệ của bản thân mình cũng không hề kém cạnh, thậm chí chỉ có hơn chớ không kém.
“Lệ Ngọc thế nào rồi?” Tiêu Chấn Long hòi.
Lúc này, Lý Thế Vinh ôm Lệ Ngọc cùng với Hỏa Phượng đã đi tới chỗ Tiêu Chấn Long, Hỏa Phượng nói: “Lệ Ngọc chỉ mất máu quá nhiều, không nguy hiếm đến tính mạng.”
Tiêu Chấn Long gật đầu, biết Lệ Ngọc không có chuyện gì mới yên tâm.
“Bọn Hác Long thế nào?”
“Mỗi người đều bị thương không nhẹ, có tám thiết vệ bị thương rất nặng cần trị liệu khấn cấp, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng.” Trương Bá Chính báo cáo chi tiết.
Tiêu Chấn Long hiểu rõ có thể sống sót trong một trận chiến tàn khốc nhưthế cũng tượng trưng cho một loại thực lực, bị bao nhiêu vết thương đã không còn quan trọng, dù sao chúng ta vẫn còn sống.

“Đại ca, chúng tôi đã mua một khách sạn nhỏ ở ngoại ô Tokyo, cũng đủ lớn để chứa chúng ta, chúng ta hãy nhanh chóng đến đó.” Trương Anh Tú đề nghị.
“Được!” Tiêu Chấn Long gật đầu đồng ý.
Tiêu Chấn Long siết chặt áo gió đứng ở trên đồi cao, quay đầu lại liếc mât nhìn lần cuối những tử thi rải rác khắp núi đồi, lúc này gió tuyết càng ngày càng mãnh liệt, dần dần bao phủ những tử thi trên mặt đất.

Nhưng đống xác chết ở giữa nơi hoang vu kia vẫn chói mát như cũ.

Mùi máu tươi trong gió tuyết vẫn còn rất nồng, nhưng Tiêu Chấn Long tin rằng mùi máu tươi sớm hay muộn sẽ chậm rãi tiêu tán theo gió tuyết cuồng bạo này.

Những thi thể trong tuyết trên mặt đất cũng sẽ chậm rãi biến thành bùn đất theo thời gian, mọi thứ ớ nơi này sẽ khôi phục nguyên dạng.
Điều duy nhất đã thay đổi có lẽ chính là đền Yasukuni bên cạnh nơi hoang vu đã lấp đầy gần một nghìn vong hồn! Tiêu Chấn Long âm thầm cảm thán ờ trong lòng.
“Đại ca, chúng ta đi thôi!” “Đi thôi!”.