Nhà Lao Chi Vương

Chương 119: Chương 119





“Tiền tôi sẽ đóng đủ cho ông, bây giờ ông hãy lập tức đi cứu người cho tôi.” Tiêu Chấn Long quay đầu lại, dùng tàn bạo mắt nhìn trưởng khoa Hàn nói.
Bởi vì ánh mắt lạnh lẽo như băng kia đã được tôi luyện ra khi còn ở trong nhà giam, trưởng khoa Hàn vô cùng mất tự nhiên tránh đi: ‘Tình huống như thế này của mấy người nhất định phải báo cảnh sát.”
“Con mẹ nó!” Tiêu Chấn Long không thế tiếp tục kiềm chế ngọn lửa giận trong lòng được nữa, một tay siết chặt lấy cố áo blouse của trưởng khoa Hàn kia, lớn tiếng gầm thét lên: “ông nghe kĩ đây cho tôi, cục trưởng cục cảnh sát của Đài Nam nhìn thấy tôi cũng phải nhún nhường ba phần, ông sợ tôi sẽ chạy? Nếu như người anh em của tôi có chuyện gì không may chỉ vì sự dây dưa của ỏng làm lỡ việc, tôi sẽ khiến cho người trong bệnh viện của các người cũng phải chôn theo anh ấy.

ông đã nghe rõ hay chưa? ông muốn tiền, tôi cho ỏng.

Phượng Nhi!”
Hỏa Phượng hiếu ý của Tiêu Chấn Long, lập tức quay trở lại xe, lấy chiếc va li đựng một trăm triệu đô la Mỹ ở trên đó xuống rồi xách vào trong phòng cấp cứu.
Tiêu Chấn Long lập tức buông trưởng khoa Hàn đã bị dọa sợ đến mức sắc mặt tái xanh ra, nhận lấy chiếc va li, mở hai ố khóa ra, cầm một xấp đô la Mỹ mới tinh được buộc thành cục ở bèn trong ra.
Sau đó ngay tức khắc ném về phía trưởng khoa Hàn đang đứng phía trong góc tường của phòng cấp cứu, nặng nề đánh thắng vào đầu của ông ta, sau đó một vệt máu nhanh chóng xuất hiện ở trên trán của trưởng khoa Hàn.
“ông không lấy tiền sao? Tôi con mẹ nó cho ông đấy!” Tiêu Chấn Long liên tục cầm những xấp đô la Mỹ từ bên trong va li ra ném lẽn trẽn người, trên đầu của trưởng khoa Hàn kia, hóa ra tiền thật sự có thế đánh chết người.
Mấy chục xấp đô la Mỹ được bó chặt thành từng cục khiến cho trưởng khoa Hàn và nữ y tá trẻ kia nhìn thấy xong cũng phải trợn mắt há miệng, thậm chí trưởng khoa Hàn còn bị cục tiền mới tinh đó đánh cho vỡ đầu chảy máu, cho nên vội vàng nói: “Đừng đánh nữa, được rồi, tôi lập tức chuấn bị phẫu thuật!”

“Ông con mẹ nó nhanh lên một chút cho tôi! Gọi viện trưởng của các người đến gặp tôi!” Tiêu Chấn Long trong cơn điên cuồng liên tục gầm thét lên từng hồi, đây là lần thứ hai Tiêu Chấn Long nhìn thấy anh em của mình bị thương nghiêm trọng đến như vậy.
Lần đầu tiên là ở trong nhà giam Thành Bắc, lần đó đầu lưỡi của Lý Thế Vinh bị cắt, tay phải của Trương Anh Tú bị tàn phế, may mắn nhất chính là Vương Quang Khải không có bất kỳ thương tốn gì.
Nhưng mà lân này không giống thế, nhìn thấy Vương Quang Khải đang giãy giụa trẽn ranh giới sổng chết, máu nóng trong toàn thân Tiêu Chấn Long cũng sôi trào lên, một cơn tức giận xông thẳng lên hôc mắt, như muốn nhô ra bên ngoài.

Tiêu Chấn Long thề nhất định phải khiến cho đám người này chết không được tử tế, bất kế đi đến chân trời góc biến, nhất định phải tìm bắt được đám người này.
Tiêu Chấn Long nửa quỳ ở trước giường của Vương Quang Khải nói: “Quang Khải, anh nhất định phải gắng gượng lên, nhất định phải kiên trì, người anh em tốt của tôi!” Đây là lần
đầu tiên Tiêu Chấn Long cảm thấy bản thân đã mất đi sự khống chế đối với sinh mạng của chính mình, nhìn thấy Vương Quang Khải đang trong tình trạng yếu ớt, hai dòng lệ nóng tuôn trào ra khỏi hốc mắt.
Hỏa Phượng ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cũng vô cùng buồn bã, mặc dù bình thường rất ít khi giao lưu với mấy anh em bẽn Vương Quang Khải, nhưng trải qua vô số lần sống chết chiến đấu, đôi bên cũng đã sớm có một tình cảm thắm thiết.
Chữ “Nghĩa” đặt ở chính giữa, cũng không có cách biệt giới tính.
Chữ “Tinh” đặt ở hai bên, mà tình này chính là tình anh em sâu nặng.
Vương Quang Khải nghe được tiếng gào thét của Tiêu Chấn Long, từ từ mở hai mắt ra: “Anh Long, có thế… sẽ không… sẽ không còn cách nào tiếp tục lái xe cho anh được nữa, cũng sẽ không thế nhìn thấy được… một… trăm triệu đô la Mỹ kia lần nữa rồi.” Nói xong, Vương Quang Khải cố nặn ra một nụ cười mỉm, lời nói đùa trẽn ranh giới giữa sự sống và cái chết này càng khiến cho trái tim của Tiêu Chấn Long đau đớn giống như bị ai đó bóp chặt lại vậy.
“Người anh em, tin tưởng tôi, anh chắc chắn có thế vượt qua được cửa ải này!” Tiêu Chấn Long lớn tiếng gầm rống lẽn nói.
Vương Quang Khải vừa thê thảm vừa khó khăn lắc đầu: “Tôi biết… tình hình của bản thân mình… ra sao, Đại ca, kiếp sau chúng ta lại tiếp tục làm… anh em!” Nói xong, Vương Quang Khải gian khố giơ tay phải của mình lên.

Nghe Vương Quang Khải nói xong những lời này, Tiêu Chấn
Long không kìm nén được cảm xúc của chính mình nữa, nước mắt lại Tân nữa dâng trào ra, nhấc tay phải của mình lên, vững vàng nắm lấy bàn tay nhuốm đầy máu của Vương Quang Khải.

Chứng kiến tình cảnh như thế, nước mắt của Hỏa Phượng cũng tuôn rơi lâ chã, đứng ở một bên không ngừng khóc thút thít.

Trong khung cảnh như thế này, dù có dùng từ ngữ nào cũng không thế diễn tả hết được, hai bên cùng nẳm chặt lấy tay nhau đã đủ nói rõ được hết thảy.
Bất chợt, Tiêu Chấn Long cảm giác được bàn tay mà mình đang nắm đột nhiên buông lỏng ra, sau đó Vương Quang Khải nhắm hai mắt lại, Tiêu Chấn Long bị dọa sợ lớn tiếng gọi: “Vương Quang Khải! Vương Quang Khải! Bác sĩ…”
Lý Hữu Khiêm đang ngồi trong phòng làm việc của mình tại cục cảnh sát Đài Nam, bữa sáng đã ăn xong, còn đang nhàn nhã đọc báo ngày hôm nay.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại bàn dồn dập reo lên.
“A lô! Ai thế?”
“Cái gì?” Lý Hữu Khiêm lạch cạch cúp điện thoại, sau đó vội vàng và gấp rút lớn tiếng hồ lên: “Người đâu!”

Ngay lập tức, từ bên ngoài cửa có một nhân viên cảnh sát chạy vào, từ trước đến nay cục trưởng Lý ở trong ấn tượng của người này dường như chưa từng hốt hoảng đến như vậy bao giờ, không biết là đã có chuyện lớn gì xảy ra, nhản viên cảnh sát kia thầm nghĩ ngợi trong lòng.
“Cục trưởng, có chuyện gì sao?” Người cảnh sát trẻ tuổi hỏi.
“Lập tức thông báo lệnh điều động tới tất cả các phân cục ở Đài Nam, tiến hành phong tỏa trong phạm vi bán kính ba cây số xung quanh bệnh viện Ái Tâm cho tôi, không cho phép bất kỳ người và xe nào qua lại, ngoại trừ người của tập đoàn Nam Thiên ra thì bất cứ ai cũng bị cấm tiến đến gần bệnh viện Ái Tâm trong phạm vi ba cây số.

ồ! Còn nữa, lập tức thông báo cho chủ tịch thành phố của Đài Nam nhanh chóng đi đến bệnh viện Ái Tâm, đồng thời mời hết toàn bộ các bác sĩ ngoại khoa giỏi nhất trong các bệnh viện lớn của thành phố Đài Nam đến bệnh viện Ái Tâm cho tôi, đã nghe rõ chưa?”
“Dạ, cục trưởng!” Nhân viên cảnh sát kia vừa chạy ra bên ngoài vừa thầm nghĩ trong đầu rằng không biết là đã xảy ra chuyện lớn gì, phải biết cho tới bây giờ Đài Nam cũng chưa từng tiến hành phong tỏa một khu vực nào đó đâu.
Nhưng mà bất kế trong lòng có bao nhiêu nghi ngờ đi nữa, Lý Hữu Khiêm đã ra lệnh thì vẫn phải thi hành.
Một nơi nào đó ở Đài Nam, trong trụ sở chính của Đảng Dân chủ Tiến bộ.
“A lô!” Tống Thanh Tùng ngồi trước bàn làm việc lười biếng nhấc điện thoại lên nghe.
“Thư ký Tống, là tôi, Lý Hữu Khiêm.

Không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Lý Hữu Khiêm hốt hoảng báo cáo lại.
“Có chuyện gì? Hốt hốt hoảng hoảng, ông nhìn thử xem bản
thân mình có còn dáng vẻ của một cục trường cục cảnh sát hay không!” Tống Thanh Tùng không chút khách sáo nào khiến trách Lý Hữu Khiêm.
Lý Hữu Khiêm cũng không quan tâm đến giọng điệu không hài lòng của Tổng Thanh Tùng, chỉ lớn tiếng hét vào đầu dây điện thoại.

“Sáng sớm hôm nay Tiêu Chấn Long bị một đám người mai phục đánh lén ở ngoại ô, bây giờ đang ở bệnh viện Ái Tâm, lúc này cũng không biết sống chết thế nào! Tôi đang trên đường chạy sang bên đó đây…” Lý Hữu Khiêm cố ý tăng thêm mức độ nghiêm trọng của chuyện lần này, cũng tiện thế nhìn xem dáng vẻ lúng túng của Tống Thanh Tùng một chút, trong lòng thầm nghĩ, với chuyện này thì sợ rằng ông còn gấp gáp hơn tôi đây nhiều!
“Cái gì?” Tống Thanh Tùng cực kỳ hoảng sợ.

Tiêu Chấn Long là nước cờ quan trọng nhất mà Đảng Dân chủ Tiến bộ đã chọn trúng trong cuộc vận động bầu cử lần này, nếu như anh xảy ra chuyện, thế thì cuộc bầu cử diễn ra vào năm sau của Đảng Dân chủ Tiến bộ cũng coi như là đã thất bại một nửa, vậy bảo ông ta có thể không hoảng hốt sao?
“Tôi lập tức đi tới bên đó!” Nói xong, Tống Thanh Tùng không do dự bỏ điện thoại xuống, vội vàng bảo lái xe lao nhanh đến bệnh viện Ái Tâm của Đài Nam.
Cường độ tập huấn của Quân Cờ Đen vô cùng cực khố, vì muổn bàn giao lại cho Tiêu Chấn Long một đội quân vững vàng như làm bằng sắt thép, Lý Thế Vinh, chú Lục, còn có Trương Anh Tú và Trương Gia Chính đã liên tục huấn luyện
Quân Cờ Đen bất kế ngày đêm, điều hy vọng nhất mỗi ngày đó là có thế ngủ một giấc an ốn, khi ngày kết thúc thời gian huấn luyện càng lúc càng đến gần, bốn người lại càng không dám lơ là một chút nào, vẫn cấn thận từng li từng tí ở yên trong vùng núi non của Đài Nam để huấn luyện một nhóm người sẽ trở thành đội quân có một không hai trong lịch sử hắc đạo.
“Reng… Reng…” Chiếc điện thoại duy nhất ở bên trong lều vải nhỏ của bốn người vang lên, từ hơn một tháng trước cho đến bây giờ chiếc điện thoại chỉ dùng để giữ liên lạc với một mình Tiêu Chấn Long chưa khi nào vang lên vào lúc sáng sớm như thế này.

Bốn người lập tức bị tiếng chuông điện thoại vang lên bất thình lình đánh thức, chú Lục có tuổi tác lớn nhất trong số bốn người nhấc điện thoại lên.
Chỉ sau vài câu ngắn gọn, sắc mặt của chú Lục đã trở nên vô cùng nghiêm trọng, nhìn gương mặt chứa đầy nỗi nghi ngờ của ba người còn lại ở trong lều, nói: “Vương Quang Khải xảy ra chuyện rồi, Đại ca bảo tôi quay trở về trước.”
Nghe được tin tức này, ba người Lý Thế Vinh lập tức đứng bật dậy khỏi giường, ba người biết chắc chắn là Vương Quang Khải đã bị thương rất nghiêm trọng, nếu không Đại ca Tiêu Chấn Long cũng sẽ không gọi chú Lục quay trở về.
“Chú Lục, Vương Quang Khải thế nào rồi?” Trương Anh Tú hỏi.