Nha Hoàn Không Chịu Gả

Chương 5




Edit: Kally

Nguyệt Nha Nhi một đường hừng hực chạy thẳng tới đại sảnh, nơi nô bộc quần tụ ầm ỹ, đầy vẻ vui sướng. Mới bước vào cửa, hai vị có bối phận lớn nhất, được chịu người tôn kính nhất liền đập vào mắt…..

“ Cha, nương, các ngài rốt cuộc đã trở lại, Nha Nhi thật nhớ các ngài nha…..” Tươi cười thật to tiến ra đón, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng, dù sao bọn họ từ ba năm trước đây hứng thú đi ra ngoài du ngoạn, sau khi đi thăm qua các danh lam thắng cảnh xong, trừ bỏ gửi thư về nhà báo bình an ra thì cả nhà bọn họ chưa từng lại được đoàn tụ.

“ Nha Nhi, nương cũng thật nhớ ngươi a!” Lão vương phi_ Cổ Vân Nương vẻ mặt từ ái cười, mãi lôi kéo nàng nhìn trái nhìn phải, coi như thế nào cũng phải đem phần ba năm không thấy bù về.

Tùy ý mẹ chồng kéo xem, nàng nghiêng đầu nhìn sang cha chồng là lão vương gia_ Nam Khiếu Thiên đang nghiêm túc đứng ở một bên liếc mắt một cái, bất mãn dịu dàng nói “ Cha, tốt xấu cũng nên nói lời nào đi, tỏ vẻ một chút loại tình cảm tưởng niệm, nếu ngoại nhân không biết, còn tưởng rằng cảm tình của cha chồng nàng dâu chúng ta không tốt đâu!”

“ Con đều sắp hai mươi tuổi, ngươi này đã làm mẹ sao còn bướng bỉnh như vậy?” Nam Khiếu Thiên vừa bực mình vừa buồn cười mãi lắc đầu.

“ Cha, cái này gọi là tấm lòng son.” Cười hì hì, không đồng ý sửa đúng, mắt hạnh đảo quanh, đã thấy một đôi mắt tròn tròn, một cô gái xinh đẹp cuời ngọt ngào “ Vị này là?” Thật sự rất là lạ mặt, trong phủ cũng không có nô tỳ như vậy.

“ Xem trí nhớ này của ta, mãi lo cao hứng, đã quên giúp các ngươi giới thiệu!” Cổ Vân Nương cười hớ hớ nói “ Nha Nhi, vị này là Đồng Thủy Tâm cô nương. Mấy tháng trước ở Tô Châu cha ngươi tình cờ gặp được bạn tốt trước kia, ở chỗ ông ấy hết một khoảng thời gian, vị tiểu cô nương này là cháu gái của ông ấy, nghe nói chúng ta muốn về Kinh Thành, liền ầm ỹ muốn theo để đi chơi, Thủy Tâm, nàng chính là con dâu mà Nam gia gia, Nam bà nội thường hay nhắc tới, về sau ngươi phải kêu một tiếng bá mẫu, biết không?”

“ Ai nha, Nam bà nội, nhìn nàng thật là trẻ tuổi, giống như là tỷ tỷ của con, kêu là bá mẫu thật sự là kỳ cục!” Đồng Thủy Tâm cười không hề tâm, đầy vẻ thiên chân rực rỡ.

Người nữ nhân nào không thích được khen bề ngoài so với thực tế còn trẻ tuổi, nàng mở miệng câu đầu tiên đã khiến cho Nguyệt Nha Nhi tâm như nở hoa, mặt mày hớn hở “ Ha ha… ngươi này tiểu cô nương miệng thật là ngọt, dỗ người ta thật là cao hứng.”

Đồng Thủy Tâm ở trong nhà là bảo bối mà mỗi người nâng niu trong lòng bàn tay, các trưởng bối thật sự rất là cưng chìu, thương yêu, này đây liền dưỡng thành thói quen nói chuyện không lớn không nhỏ, tính tình lại không tâm cơ. Chỉ thấy nàng trợn to hai mắt, cười nói “ Người ta nói đều là sự thật, kêu bá mẫu có vẻ thật là già…. Mặc kệ, mặc kệ! người ta mới không thèm kêu bá mẫu, kêu một tiếng Nha Nhi tỷ tỷ còn có thể được”

Nha ha ha…. Tiểu cô nương này thật sự rất có duyên! Nguyệt Nha Nhi quả thực đắc ý muốn cuồng tiếu, vốn cũng không phải người đứng đắn gì giờ thì lập tức không để ý đến thân phận thân phận trưởng bối làm đồng lứa với người ta, cười đến tít mắt cong thành một đường, ngay thẳng đáp ứng: “ Kêu một tiếng tỷ tỷ cũng được, người ta còn thực trẻ tuổi a! ha ha…..”

“ Vậy nói định như vậy rồi nha! Nha Nhi tỷ tỷ” Đồng Thủy Tâm cao hứng vỗ tay chúc mừng.

Haiz…. Nhìn hai người đạt thành hiệp nghị, vợ chồng lão vương gia biết rõ con dâu có tư tưởng kỳ lạ, không câu nệ thế tục lễ giáo, hai người liếc nhau, lắc đầu bật cười, tùy ý các nàng quyết định xưng hô lung tung đi.

“ Đúng rồi! sao không thấy Thần Hạo, hai cha con của Tuyền nhi đâu?” Nói đùa hồi lâu, không thấy con và tôn tử, Nam Khiếu Thiên không khỏi nghi vấn.

“Sáng sớm là đã không thấy bóng dáng của bọn họ, không biết đi nơi nào nữa?” Nguyệt Nha Nhi nói nhỏ, không khỏi vội vàng quay đầu đối với Mạc Liên Nhi cũng một đường đi theo đến đây hỏi “ Liên Nhi, ngươi biết không?”

Mạc Liên Nhi vẫn trầm tĩnh đứng chỗ này không để người ta chú ý, lúc này mới nhẹ nhàng ôn nhu trả lời: “ Hồi phu nhân, Tuyền thiếu gia, ngài ấy đi mua kinh phật với lão gia, hẳn là sắp lập tức trở về”.

Di! Như thế nào vị cô nương xa lạ này so với Nha Nhi còn biết rõ ràng hành tung của Tuyền nhi? Nàng vừa mở miệng lập tức khiến cho vợ chồng lão vương gia chú ý, nhịn không được nhìn thêm vài lần, trong lòng tràn ngập nghi hoặc.

Nhận thấy được ánh mắt khó hiểu, Nguyệt Nha Nhi vui vẻ kéo Mạc Liên Nhi đi đến trước mặt bọn họ, cười đến biến hóa kỳ lạ hề hề giới thiệu “ Cha, mẹ, nàng tên là Mạc Liên Nhi là nha hoàn bên người của Tuyền nhi nha!”

“ Tuyền nhi lúc nào thì có nha hoàn bên người?” Trước kia không phải phái một người cho hắn, hắn không phải nói gì cũng không cần sao? Cổ Vân Nương kinh ngạc không thôi, không biết vị cô nương thanh tú trước mắt này có bản lãnh gì, có thể khiến cho tôn tử ngoan cố nguyện ý nhận nàng?

“ Từ hai năm trước a!”

Cười đến quá mức sáng lạn, khẳng định có cổ quái! Nam Khiếu Thiên quá mức hiểu biết con dâu này của ông, đang muốn nói bóng nói gió một phen, thì từ ngoài cửa chợt vang lên tiếng giọng nam trầm thấp……..

“ Phát sinh việc gì?” Mới cùng thân cha bước vào đại sảnh, trước mắt cảnh nô bộc quần tụ, nháo ồn ào làm cho Nam Tĩnh Tuyền nhíu mày.

“ Đã trở lại, đã trở lại…..” Vừa nghe thanh âm, chúng nô bộc vui mừng kêu lên, đều tránh ra nhường đường, cũng lộ ra vợ chồng lão vương gia bị vây trong đó.

“ Cha, mẹ!”

“ Gia gia, bà nội!”

Nam Thân Hạo, Nam Tĩnh Tuyền quả thực không thể tin được thấy người bị vây ở trong, chính là thân nhân ba năm xa cách, lập tức vui sướng tiến ra đón, tự nhiên lại có thêm một trận thân thiện vấn an.

Mạc Liên Nhi lặng lẽ lui tới phía sau Nam Tĩnh Tuyền, nhìn hắn rất khi biểu hiện ra thần sắc vui mừng như thế, bờ môi không khỏi nở nụ cười yếu ớt…. Tuyền thiếu gia thật nhớ lão vương gia a! không cần phải nói đến diện mạo có bao nhiêu giống nhau, mà là cái loại thần thái bĩnh tình, ngay thẳng thật tương tự, sớm từ lúc trước kia, nàng đã hoài nghi không biết Tuyền thiếu gia rốt cuộc giống ai, nay hai ông cháu bọn họ đứng ở cùng nơi, đáp án rõ ràng đã có, hoàn toàn không phải nói chơi.

“ Oa… Nam gia gia, Tuyền ca ca giống như ngài a!” Đồng Thủy Tâm ngạc nhiên giống như phát hiện cái gì trân bảo, hai mắt tỏa sáng kinh hỉ quát to. Nàng ở Tô Châu thường nghe hai vị lão nhân gia nhắc tới cháu yêu nghĩ đến làm cho người ta kiêu ngạo, đối với Nam Tĩnh Tuyền tự nhiên là không xa lạ.

Nha đầu mặt tròn mắt tròn này là a? Nam Tĩnh Tuyền ánh mắt hồ nghi quét về phái gia gia, dùng ánh mắt để hỏi.

Tiếp thu đến nghi vấn mà tôn tử phát ra, Nam Khiếu Thiên tự nhiên lại giúp nàng giới thiệu thân phận một lần nữa.

Nghe xong gia gia giải thích, Nam Tĩnh Tuyền chính là hơi hơi gật đầu, chỉ cho rằng trong phủ thêm một người khách, đối với nàng không thèm để ý, ai ngờ…

“ Nam gia gia, Tuyền ca ca có thể làm tướng công của con sao?”

Oanh!

Khuôn mặt tươi cười vô tội một cách thiên chân rực rỡ quăng ra một câu hỏi làm cho mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, lập tức làm cho mọi người trong Nam gia ngốc ngốc, ngốc ngốc, mặt đen….

“ Rốt cuộc được không thôi, Nam gia gia?” Đồng Thủy Tâm làm nũng cười hỏi. Nàng quan sát đã lâu, phát hiện Nam gia gia mặc dù nghiêm túc nhưng cũng là một trượng phu chung tình lại còn sủng thê nữa, không giống với những nhà giàu có thịnh vượng, người ta thường muốn ba vợ bốn nàng hầu. Nay Tuyền ca ca tính tình giống như Nam gia gia, khẳng định không kém đến bao nhiêu về sau cũng là một vị tướng công tốt yêu thương thê tử. Mặt hàng tốt như vậy, không mau bắt đầu quài đi, bỏ qua thì rất là đáng tiếc!

Nam Khiếu Thiên có loại lỗi thấy giống như lịch sử tái diễn…. năm đó chính là như vậy bị con dâu quải, chẳng lẽ tôn tử cũng có vận mệnh giống như vậy? nếu đúng như vậy thì cũng không tệ, thú Thủy Tâm cô nương này về đảm đương làm cháu dâu cũng rất tốt….

Từng chịu qua cái loại kinh hách này, Nam Thần Hạo hướng về phía con đáng có sắc mặt xánh lét phiêu cái ánh mắt đồng tình…. Ân, lúc trước Nha Nhi thay con bốc ra quẻ tượng hồng loan tinh động, đối tượng nên sẽ không chính là Đồng Thủy Tâm cô nương này đi?

Nha ha ha… hiện tại là cái tình hình gì đây? Thật sự rất buồn cười…. Nguyệt Nha Nhi không hề tiết chế cười ngã vào trong lòng trượng phu.

Thật, thật là một cô nương ngay thẳng a! Mạc Liên Nhi âm thầm bội phục.

Này, nữ nhân này có biết xấu hổ hay không a? thế nhưng trước mặt bao nhiêu người hướng nam tử cầu thân! Mặt Nam Tĩnh Tuyền tái luôn rồi, vẻ mặt âm trầm đáng sợ.

“ Đồng cô nương, cân nhấc rồi hãy nói chuyện!” Rất lạnh, thực trầm cảnh cáo.

“ Ha ha….. có sao đâu! Thủy Tâm cô nương đáng yêu lại thẳng thắn, thú về làm vợ cũng thật tốt.” Nguyệt Nha Nhi chỉ e cho thiên hạ bất loạn, ác ý chọc ghẹo con mình.

“ Mẹ!” Khẩu khí bắt đầu thô bạo lên.

“ Thủy Tâm cô nương không tệ, không tệ….” Nghĩ đến Nguyệt Nha Nhi bốc ra đối tượng đó chính là Đồng Thủy Tâm, Nam Thần Hạo hoàn toàn ủng hộ ái thê, liên tục gật đầu đồng ý.

“ Cha, đừng hồ ngôn loạn ngữ, con không có tính nhẫn nại gì đâu!” Đáng giận, ngay cả cha cũng đến quấy rối.

Oa… Tuyền thiếu gia lúc này là thật phát hỏa nha, bằng không cũng không dùng khẩu khí ác liệt như vậy đối với cha hắn! Mạc Liên Nhi đột nhiên cảm thấy có điểm đồng tình hắn. Bất quá đồng tình thì đồng tình, thân là hạ nhân, tại loại trường hợp này đây cũng không có lập trường nói chuyện.

Đuôi lông mày nhướng lên, Nguyệt Nha Nhi cười đến quỷ quái “ Ai nha, Tuyền nhi, ngươi nói như vậy là không đúng rồi, tục ngữ nói: Môi chước ngôn, cha mẹ chi mệnh, hôn nhân đại sự này đều là do cha mẹ chọn lựa. Mẹ cảm thấy ngươi là Thủy Tâm thật sự là xứng đôi….”

“ Không có khả năng, muốn con thú nữ nhân này, con tình nguyện thú Liên Nhi!” Nam Tĩnh Tuyền cực ảo não, rất sợ mẫu thân thực nói ra lời hứa hẹn hoang đường, dưới tình thế cấp bách chưa nghĩ nhiều liền bật thốt ra.

Xôn xao!

Lời vừa nói ra, mọi người ồ lên, liền ngay cả chính hắn cũng ngạc nhiên như thế nào chính mình lại nói ra những lời này? mà Mạc Liên Nhi lại bị dọa cho choáng váng, chỉ riêng có mỗi mình Nguyệt Nha Nhi là cười đến giả dối, vẻ mặt tỏ ra bộ dáng quỷ kế thực hiện được.

“ Muốn kết hôn Liên Nhi a? nếu ngươi thích, mẹ đây cũng không phản đối!” Cười gian khà khà, nàng mang vẻ mặt từ ái dạng chỉcần con thích, tuyệt không gậy đánh uyên ương.

“ Con….” Muốn làm sáng tỏ hắn nhất thời choáng váng đầu óc nói sai.

“ Ta không lấy chồng!” Tiếng nói mềm mại mà kiên định từ phía sau vang lên.

Xôn xao!

Tiếng ồ càng lớn hơn nữa, tiếng ồ vàng cơ hồ phải đem nóc nhà đại sảnh ném đi, hiện trường phần đông nô bộc, nha hoàn quả thực hưng phấn đến sắp khống chế không được….. Các cọc trò hay trình diễn, một cái so với một cái đặc sắc, hôm nay có thể ở đại sảnh chính mắt thấy, thật sự quá là may mắn, đợi lát nữa sẽ không ít người đeo bám muốn nghe tin tức nóng hổi này, ha ha…. Phong cảnh làm sao!

“ Ngươi không lấy chồng?” Chợt nghe thấy lời cự tuyệt của nàng, Nam Tĩnh Tuyền tức giận đến đã quên chính mình cũng không có ý cưới vợ, bỗng nhiên xoay người hung tợn nhìn thẳng nàng, lòng tự trọng bị hao tổn mãnh liệt “ Liên Nhi, phiền ngươi nói, rõ, ràng!” Khẩu khí phi thường, phi thường nguy hiểm, còn lại ba chữ cuối cùng, nếu người nhát gan một chút, chỉ sợ là sẽ bị dọa khóc.

“ Ta không lấy chồng” Tiếng nói mềm nhẹ lại càng thêm kiên trì, một chút cũng không sợ người hung ác.

“ Đi!” Lửa giận công tâm, bất chấp trưởng bối ở đây kinh ngạc, bàn tay to bắt lấy cánh tay gầy nhỏ của nàng, dưới sự không dám cản trở của bất cứ ai, đều tránh ra nhường đường, trực tiếp đem người kéo ra ngoài, biến mất ở trước mặt mọi người.

“ Mau kêu người kiểm chứng đến kiểm tra sàn nhà một chút, xem coi có bị bước chân giẫm nát hay không?” Oa… bước chân thật nặng a, có thể thấy là bị chọc tức. Nguyệt Nha Nhi chậc lưỡi liên tục, có tâm tình hay nói giỡn.

“ Ân…. Chúng ta có phải hay không bỏ lỡ một việc?” Vợ chồng lão vương gia trăm miệng một lời thú vị cười hỏi. Xem ra đi ra ngoài dạo chơi ba năm, đã xảy ra không ít chuyện đâu!

“ Ha ha… không, không, không, cha mẹ, các ngài về đúng lúc quá còn gì, trò hay mới bắt đầu trình diễn đây!” Nguyệt Nha Nhi cười híp mắt, trong lời nói chứa đựng huyền cơ.

“ Nha Nhi…. Nhỏ giọng ở bên tai nàng nói nhỏ, Nam Thần Hạo buồn bực không thôi “ Đối tượng hồng loan tinh động của Tuyền nhi không phải Đồng cô nương sao?” Như thế nào biến thành con kéo một cô nương khác chạy? khó hiểu a! thật khiến người ta nghĩ mãi không thông.

“ Hạo ca ca___” Kéo dài giọng, phao hai khỏa mắt to cho hắn, Nguyệt Nha Nhi nhướng mày cười hỏi “ Nha Nhi muội lúc nào đã nói qua là Thủy Tâm chính là chân mệnh thiên nữ của Tuyền nhi?” Nàng có nói sao, Hạo ca ca đừng có vu oan lung tung cho nàng.

“ Thế nhưng, nhưng mà……” Mới vừa rồi nghe nàng nói con và Đồng cô nương xứng đôi mà, chẳng lẽ là do hắn nghe lầm?

Mặc kệ vị trượng phu quá thành thật này, Nguyệt Nha Nhi cười giống như hồ ly…. Ha ha, con, thêm chút sức lực thế nào? mẹ cũng không muốn nhìn ngươi suốt cuộc đời độc thân!

Ách…hiện tại là tình hình gì? nàng đưa ra yêu cầu quá mức dọa người sao? vì sao Tuyền ca ca tự mình kéo cô nương khác đi rồi? Đồng Thủy Tâm nghĩ mãi không ra, ánh mắt mê hoặc đảo qua nhìn khắp mọi người….

Haiz… nếu Tuyền ca ca không nghĩ thú nàng, nàng cũng sẽ không miễn cưỡng! bất quá mọi người ở đây ai có thể đứng ra dẫn nàng đi dạo chung quanh không? Nàng là đến Kinh thành chơi, chớ không phải đến đây để mắt to trừng mắt nhỏ a!

Nàng không lấy chồng? chết tiệt nàng không lấy chồng!

Tức giận dùng sức kéo cánh tay nàng thẳng hướng ‘ Thanh Tùng Hiên’, mãi đến sau khi vào phòng, hắn mới dùng sức đóng sầm cửa phòng, đem nữ nhân thở hổn hễn một đường bị tha tới đây kéo đến trước mặt, khuôn mặt tuấn tú đến gần___

“ Mạc Liên Nhi, chết tiệt ngươi vừa rồi là có ý gì?” Thực con mẹ nó, hắn có không ra gì đến nỗi nàng ở trước mặt mọi người cự hôn sao?

Nếu trước kia tâm tình của hắn không hờn giận thường hay lạnh giọng lạnh lùng trào phúng gọi là tức giận thì lúc này đây hẳn là nên gọi là nổi giận đi? Này vẫn là lần đầu tiên nàng thấy hắn phát hỏa lớn như vậy đến nỗi khắc chế không được tính tình của chính mình. Mặt đen âm trầm như thế thật sự khiến người ta nhịn không được muốn phát run a…

Mạnh mẽ ổn định nỗi lòng, Mạc Liên Nhi nhìn hắn với một cách vô tội, dù khiếp sợ lại vẫn kiên trì nói ra những lời làm cho hắn tức giận “ Ta… ta không lấy chồng!”

“ Đáng chết!” Nghe vậy, hắn giận không thể át mạnh mẽ lắc lắc nàng “ Ta có chỗ nào không tốt, khiến ngươi ghét bỏ như vậy?” Đáng giận, nàng rốt cuộc có ánh mắt hay không? Bên ngoài có biết bao cô nương ái mộ hắn, mà nàng lại coi hắn như giày cũ, rốt cuộc nàng có cái gì bất mãn, hôm nay thế nào cũng phải làm cho ra lẽ!

“ Tuyền… Tuyền thiếu gia thực… tốt lắm….” Bị lắc đến sắp muốn ói, nói chuyện cũng đứt quãng, nàng cố gắng nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, gương mặt trắng bệch khẽ nói “ Đừng…. đừng lắc…. ta…. Ta muốn ói….”

Giống như bỗng nhiên phát hiện ra mình thô lỗ cùng không khống chế được, Nam Tĩnh Tuyền vội vàng buông ra nàng, khuôn mặt phẫn nộ hỗn loạn áy náy “ Thật có lỗi! nhưng mà___ ngươi đáng chết!” Đầy ngập lửa giận không hề mất đi, không khỏi lo chính mình lỡ tay bóp chết nàng, rõ ràng thải mạnh bước chân đi tới đi lui ở trong phòng, thế nhưng lửa giận vẫn bừng bừng phấn chấn thiêu đốt ở trong phòng.

“ Tuyền thiếu gia, ngài___ rốt cuộc tức cái gì?” Mạc Liên Nhi không hiểu hắn vì sao phát hỏa lớn như vậy? bởi vì nàng vô cùng tin tưởng hắn nói muốn thú nàng, chẳng qua là bị phu nhân chọc giận mới nhất thời thốt ra, tin tưởng rằng hắn căn bản không có ý này. Như vậy, nàng nói không lấy không phải là vừa vặn trúng ý hắn hay sao? thế hắn lại có cái gì phải tức giận?

“ Ta___” Đúng vậy! hắn tức cái gì? Liên Nhi không thừa cơ bám lấy hắn, hắn nên cao hứng mới đúng, vì sao còn muốn nổi giận? Nam Tĩnh Tuyền nhất thời không nói gì, ngay cả khi lý trí nói cho mình đó là may mắn, nhưng cũng lại đối với sự cự tuyệt của nàng mà cảm thấy tức giận, khó chịu tới cực điểm.

A! thật hiếm khi nhìn thấy bộ dáng đuối lý nói không ra lời của Tuyền thiếu gia a! Mạc Liên Nhi vỗ vỗ ngực vì bị kinh hách quá độ, dưới hiện trạng quỷ dị này, nàng đột nhiên có một loại xúc động muốn bật cười. Đương nhiên, nàng cũng không dám thật sự vô tâm cười ra tiếng, nếu không chỉ sợ có người lửa giận càng cao.

Nghĩ không ra lý do chính mình nên tức giận, nhưng hắn chính là không hiểu sao vẫn giận “ Phản, dù sao ngươi cũng không nên ở trước mặt mọi người cự tuyệt ta!” Lung tung tìm cái lý do, Nam Tĩnh Tuyền càng nghĩ càng thấy có đạo lý… đúng! Nhất định là như vậy, đúng vậy! hắn nhất định tức giận vì nàng công khai cự tuyệt, làm cho tự tôn của hắn bị thương, bị mất mặt!

Mạc Liên Nhi bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra là thế, đúng vậy! sao nàng lại vô ý như thế chứ? Bị hạ nhân công khai cự tuyệt, về phần mặt mũi chắc là không qua được, khó trách Tuyền thiếu gia tức giận như thế! Nàng thật sự không nên làm cho chủ tử cảm giác chịu nhục.

“ Thế ta đây lại đi nói với mọi người là ta rất muốn gả cho Tuyền thiếu gia ngài, lúc này đến phiên ngài đến cự tuyệt, có được không?” Mất bò mới lo làm chuồng còn chưa trễ, mau mau trả lại điểm mặt mũi cho hắn.

“ Không cần!” Giận trừng liếc mắt một cái, thấy nàng thật sự tin tưởng lí do hắn tức giận là vì vấn đề mặt mũi, Nam Tĩnh Tuyền ngược lại càng thêm phiền chán, buồn bực, thế nhưng cỗ phiền chán ấy xác thực lại không hiểu lí do vì sao lại có.

Này cũng không được, kia cũng không được, vậy còn cách nào khác. Mạc Liên Nhi thật cẩn thận nhìn hắn khoan khoai đi tới đi lui, trong mắt đầy vẻ lo lắng cơ hồ có thể nhìn đến sét đánh tia chớp, cộng thêm mưa rền gió dữ.

Dưới loại tình huống này, nàng có phải hay không nên thức thời tránh đi hắn trước, vọt ra bên ngoài bảo toàn mạng nhỏ quan trọng hơn? Trong lòng thầm nghĩ thế, dưới chân cũng liên tục nhích một tấc một tấc, khó phát hiện đang di động đến gần cửa….

“ Ngươi lại nhích một tấc nữa xem xem!” Hung ác liếc mắt một cái, khoanh tay trước ngực cười lạnh.

“ Ta… ta….” Ấp úng không biết nên nói cái gì, đành phải dùng lấy chiêu cũ….cười ôn nhu vô tội.

Hay lắm! còn dám cười? từng bước từng bước xa đi đến trước mặt nàng “ Vì sao không lấy chồng?” Cố ý ngoan cố muốn biết được lý do.

“ Ngài là Tuyền thiếu gia!” Thấp giọng cho biết đáp án một cách ngắn gọn, phảng phất như đây là giải thích tốt nhất. Mạc Liên Nhi đột nhiên đối mặt với gương mặt từng chút từng chút tới gần của hắn, trong lòng nàng hơi hơi hoảng hốt, lặng lẽ lui từng bước tránh đi.

Đây là lí do quỷ gì? Nam Tĩnh Tuyền không cho nàng né tránh, cánh tay tráng kiện nhanh chóng vây lại, đem nàng nhốt tại trong ngực của chính mình, cưỡng chế đem trán đang cúi xuống của nàng nâng lên, cố ý ép hỏi: “ Nói rõ ràng!”

“ Tuyền thiếu gia ngài,……. Ngài mau thả ta ra….” Mạc Liên Nhi nói sao cũng là cô nương gia, lần đầu tiên trong cuộc đời bị nam nhân mạnh mẽ ôm vào trong ngực, xộc vào trong mũi hơi thở nam tính, nàng vừa xấu hổ lại vừa hoảng, hai má phấn lửa đỏ một mảnh, cơ hồ sắp bị cháy lên, gấp đến độ nàng bối rối lắp bắp mãi kêu “ Này…. này không hợp lễ…. nếu làm cho người ta thấy….. thế … cũng không tốt…”

“ Thấy thì thấy!” Cắt đứt lời nói lắp bắp của nàng, khuôn mặt tuấn tú của Nam Tĩnh Tuyền một tấc một tấc tới gần “ Vấn đề của ta ngươi còn không có trả lời, nói rõ ràng!”

Giãy không ra sự kiềm chế như sắt thép của hắn, Mạc Liên Nhi vừa vội vừa thẹn, đành phải mau mau trả lời “ Ngài là Tuyền thiếu gia, vĩnh viễn đều là Tuyền thiếu gia!” Cuối cùng nghe hiểu được ý nghĩ sau lưng của câu ‘ Vĩnh viễn đều là Tuyền thiếu gia’ này của nàng, Nam Tĩnh Tuyền không hiểu sao nhưng lại có cảm giác bị đánh vào vực sâu vạn kiếp bất phục, cảm giác suy sụp như trọn đời không thể siêu sinh. Đến nỗi cảm giác suy sụp từ đâu mà có, hắn cũng không biết.

“ Liên Nhi, ngươi nói những lời này làm cho ta thật muốn bóp chết người nào đó!” Người nào đó thì chính là họ Nguyệt, tên là Tinh Hồn. Nếu không phải tiểu cữu cứng rắn đem nàng đưa cho hắn làm nha hoàn, hắn ở trong mắt của Liên Nhi sẽ không phải vĩnh viễn chính là Tuyền thiếu gia.

Đến nỗi rốt cuộc vì sao hắn để ý thân phận của hắn trong lòng nàng là cái gì, hắn đồng dạng cũng không hiểu rõ lắm, nhưng lại vạn phần để ý, duy nhất có thể xác định là___ hắn tuyệt đối không thích chỉ làm Tuyền thiếu gia của nàng.

Ách… người hắn muốn bóp chết sẽ không phải là nàng đi? Tay nhỏ bé lén lút sờ cái cổ trắng nõn của mình, Mạc Liên Nhi có chút sầu lo.

Thấy hành động đột ngột này của nàng, Nam Tĩnh Tuyền ngây ra, lập tức nhìn thấu ý tưởng của nàng, vốn dĩ vô cùng tức giận chỉ một thoáng thôi lại bị hành động đáng yêu này dập tắt, thậm chí còn có tâm tình trêu chọc nói đùa: “ Yên tâm, cái cổ đáng yêu của ngươi thật an toàn, người ta nghĩ bóp chết không phải là ngươi!”

Hô___ may quá! Hơi nhẹ nhàng thở ra, xác định tánh mạng của mình an toàn không lo, lại cẩn thận cẩn thận hỏi thăm “ Thế, thế người Tuyền thiếu gia muốn bóp chết là ai?” Mau chóng tìm hiểu là ai, nàng sẽ nhanh chân đi thông tri đối phương để còn kịp chạy trối chết.

“ Tiểu cữu của ta__ Nguyệt Tinh Hồn” Cười đến dị thường độc ác.

A___ thì ra là Tinh Hồn thiếu gia… vô ý thức gật đầu, lập tức Mạc Liên Nhi giống như bị sét đánh tới, trợn to hai mắt, đứng đắn, nghiêm túc nhìn chằm chằm hắn.

“ Tuyền thiếu gia, ngài không thể thương tổn Tinh Hồn thiếu gia!” Tinh Hồn thiếu gia nhưng là ân nhân của nàng nha, tuyệt không cho bất cứ kẻ nào tổn thương hắn! mặc dù biết rõ Tuyền thiếu gia chỉ là nói mà thôi, không có khả năng làm như vậy thật. Nhưng cho dù là lời nói như vậy, nàng cũng không có cách nào chấp nhận.

Nhìn nàng biến sắc trở mặt, bảo vệ tiểu cữu như vậy, Nam Tĩnh Tuyền nhất thời bực mình, trong lòng đầy vẻ không phải tư vị “ Ngươi thật là bảo vệ tiểu cữu bất lương của ta quá nhỉ!” Ngữ khí cay đắng còn có mang mùi vị của giấm chua.

“ Đây là Liên Nhi phải làm!” Không có Tinh Hồn thiếu gia cùng với Diễm Ca tiểu thư sẽ không có nàng hôm nay, nàng đương nhiên phải trung thành và tận tâm đối với bọn họ.

“ Liên Nhi, ta cùng với tiểu cữu ở trong lòng ngươi, ai có vẻ trọng yếu hơn?” Mặc dù biết rõ đáp án, hắn vẫn nhịn không được hỏi ra miệng.

“ Đương nhiên là Tinh Hồn thiếu gia” Trả lời không chút do dự.

Đáng giận! nàng không thể tỏ ra vẻ hơi chần chờ một chút sao? Nam Tĩnh Tuyền ảo não cực kỳ, đối với việc mình ở trong lòng nàng so ra kém với tiểu cữu mà lửa giận cuồng thiêu, ác liệt gầm nhẹ “ Liên Nhi, phải làm rõ ràng! Người hiện tại ở cùng ngươi là ai?” Nếu chủ tử của nàng là hắn, hắn không phải là người quan trọng nhất của nàng sao? nha đầu này rốt cuộc có lòng trung thành hay không a?

“ Đây là đương nhiên!” Kỳ quái xem xét khuôn mặt âm trầm vì vô cớ tức giận của hắn, Mạc Liên Nhi thản nhiên bổ sung thêm một câu “ Bởi vì Hồn thiếu gia kêu ta hầu hạ ngài, ta đương nhiên phải theo ngài nha!”

Oanh!

Cái này thì lửa giận ngập trời, con ngươi đen của hắn nheo lại một cách nguy hiểm, miệng lại mềm nhẹ nói ra những lời trí mạng: “ Ý của ngươi là, nếu hiện tại tiểu cữu muốn ngươi rời đi ta hầu hạ một nam nhân khác, ngươi cũng đáp ứng sao?” Nàng tốt nhất không cần nói phải! tốt, nhất, là, nói, không, muốn!

Rời khỏi hắn hầu hạ một người khác? Mạc Liên Nhi sửng sốt, không biết nên trả lời như thế nào. Chỉ là một khi nghĩ đến rời khỏi hắn, trong lòng nhưng lại ẩn ẩn đau, thật là không nỡ….

Tốt lắm! cuối cùng thì cũng có điểm chần chờ, khó xử! đây không phải đại biểu là nàng còn thật thích ở lại bên người hắn sao, địa vị của hắn ở trong lòng nàng cũng thật không thấp? Nam Tĩnh Tuyền cuối cùng cũng cảm thấy trong lòng dễ chịu chút.

Cúi đầu nhìn kỹ thiên hạ trong lòng còn đang ngốc lăng, hắn vỗ nhẹ má phấn của nàng: “ Liên Nhi, nghĩ cái gì?”

“ A!” Mạc Liên Nhi bị dọa nhày dựng, hoàn hồn đưa mắt nhìn lên, phát hiện khuôn mặt tuấn dật của hắn cách mình thật gần như thế, cách chỉ khoảng một tấc, lại hoảng sợ khi thấy chính mình vẫn còn dựa vào trong lòng ngực dày rộng của nam tính, hai má chỉ thoáng chốc ửng hồng, khẩn trương giãy dụa khẽ gọi: “ Tuyền thiếu gia, ngài nên buông…..”

Nghe lời nàng kinh hô, Nam Tĩnh Tuyền thế này mới phát giác chính mình thế nhưng lại không ý thức đem người ta kiềm chế trong ngực lâu như vậy, lâu đến làm cho hăn sinh ra ảo giác, cảm thấy thân hình mảnh mai của nàng vốn nên là một bộ phận thuộc về thân thể của hắn, chỉ vì cảm giác ôm nàng vào ngực là tự nhiên như thế, phù hợp, thoáng như hai người vốn là nhất thể…..

A …. Cảm giác ôm nàng đúng là thoải mái như thế, thoải mái đến hắn không nghĩ buông nàng ra….. bỗng nhiên, hắn đem mặt vùi vào trong hõm vai của nàng, làm cho làn tóc như mây của nàng tầng tầng phủ lấy hắn.

“ Tuyền, Tuyền thiếu gia….” Tim Mạc Liên Nhi đập thình thịch, mặt vừa hồng vừa nóng, không hiểu rốt cuộc là việc gì xảy ra? Trước kia cử chỉ của hắn rất là thủ lễ, chưa bao giờ như vậy a!

“ Ân?” Nam nhân thối mặt nào đó ăn nhiều đậu hủ của cô nương gia khẽ hừ một tiếng từ trong xoang mũi, hoàn toàn không có tính rời đi người ta.

“ Ngài không thoài mái sao?” Bằng không dựa vào nàng làm gì?

“ Không….” Trả lời thật sự là ngắn gọn, bất quá đầu vẫn là đặt tại hõm vai người ta không tính đứng dậy.

“ Thế….” Khẽ căn môi dưới, có chút do dự, cuối cùng vẫn là cố lấy dũng khí thanh minh “ Thế ngài có phải hay không nên đứng lên? Không thể tùy tiện chiếm tiện nghi của cô nương gia nha!” May mắn hôm nay là nàng, nàng sẽ không đi so đo, thế nhưng nếu là cô nương khác, hắn tốt nhất nên tính tùy thời chuẩn bị hôn lễ.

“ Ha ha….” Vạn vạn không thể nghĩ rằng nàng sẽ nói như vậy, Nam Tĩnh Tuyền bị chọc cười to không thôi, vừa cười vừa nâng khuôn mặt lên.

Rất ít khi thấy bộ dáng hắn cao hứng cười to, Mạc Liên Nhi có chút kinh ngạc, phấn môi khẽ mở, vẻ mặt dại ra.

Nữ nhân này có biết cái gì gọi là chân chính chiếm tiện nghi sao? ánh mắt sáng quắc nhìn nàng phấn môi anh đào khẽ mở, Nam Tĩnh Tuyền đình chỉ tiếng cười, chợt bắt đầu thấy ngực nóng lên, miệng đắng lưỡi khô….

“ Liên Nhi….” Nhẹ gọi.

“ Ân? Thân mình không khỏe sao? Muốn hay không Liên Nhi đỡ ngài đi nghỉ ngơi một lát?” Mặt Tuyền thiếu gia đỏ lên, chẳng lẽ thực bị bệnh rồi cho nên mới vẫn dựa vào nàng?

“ Ta không sao!” Trầm thấp cười khẽ, rên rỉ thầm oán. “ Xem ra ngươi thật sự nên bị ném vào đại lao” Tội danh là dụ dỗ người ta phạm tội….

“ Hả?” Nàng rốt cuộc phạm vào tội gì? Mạc Liên Nhi mắt hạnh trừng trừng, vẻ mặt không biết làm sao.

Nha! ông trời! hắn thực sự không muốn chiếm tiện nghi của nàng, nhưng mà…. Nhìn bộ dáng nàng đáng yêu mê người như thế, Nam Tĩnh Tuyền rốt cuộc nhịn không được kích động trong lòng, mạnh cúi đầu hôn môi đỏ mọng của nàng…..

Nha! hắn, hắn, hắn, hắn đang làm cái gì? Mạc Liên Nhi hoàn toàn ngây ngốc, chỉ có thể mặc hắn khinh bạc.

Thật lâu sau, mỗ cái đăng đồ tử mặt thối rốt cuộc được đến thỏa mãn từ cô nương ngu si vô tội nào đó xong, thế này mới chậm rãi theo môi đỏ mọng lùi lại….

“ Liên Nhi….” Tiếng nói tràn ngập tình dục dụ hoặc.

“ Cái gì, cái gì?” Đầu trống rỗng vẫn còn lâm vào trong khiếp sợ, hoàn toàn vô ý thức đáp lại.

“ Thế này mới kêu là chiếm tiện nghi, biết không?” Trầm thấp cười.

Ngón tay ngọc thong thả xoa lên môi anh đào sưng, nóng, thần trí từng chút từng chút trở về, đôi mắt ngập nước chống lại hắn…..

“ Thụ giáo, Tuyền thiếu gia!” Nhẹ đẩy ra hắn, nàng lui lại cạnh cửa, bình tĩnh một cách ngoài ý muốn.

Hả? nàng cũng chỉ nói những lời này? không có lời khác muốn nói sao? Cái này thì ngược lại đến phiên Nam Tĩnh Tuyền buồn bực.

“ Tuyền thiếu gia, ta còn có việc, đi xuống trước”. Nhỏ giọng nói, còn chưa đợi hắn đáp lại, nàng đã mở cửa đi ra ngoài rồi…..

Oanh!

Vừa tới cửa, nàng vô lực ngồi phịch dưới đất, nhiệt độ lên cao, dung nhan xinh đẹp nóng bừng một mảnh….

Tuyền, Tuyền thiếu gia thế nhưng hôn môi nàng? hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì a… run rẩy phủ lên cánh môi vừa tê lại vừa nóng, nàng vạn phần buồn rầu….

Sau này nên như thế nào ở chung đây?

Trong phòng__

Nữ nhân này liền như vậy đi ra ngoài rồi? hắn hôn môi hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nàng sao?

Căm tức trừng ván cửa đóng chặt, Nam Tĩnh Tuyền lần đầu tiên trong cuộc đời mất tin tưởng về chính mình ___

Kỹ thuật hôn của hắn kém cỏi đến mức làm cho Liên Nhi không có cảm giác! Xem ra sau này cần phải luyện tập nhiều hơn, để miễn cho bị người ghét bỏ…..

Haiz…. Thật uể oải, ai kêu hắn trước đây cũng không có kinh nghiệm. Đây chính là lần đầu tiên hắn hôn người khác đó! Thực sự kém đến như vậy sao?

Mỗ nam nhân thối mặt nào đó, bắt đầu mất tự tin….