Nha Hoàn Có Điểm!

Chương 23: Vưu đức ân thích hạ tiểu tiểu




Các nàng đây là? Hạ Tiểu Tiểu trơ mắt nhìn thấy tay của phủ liên bộ ngực đầy đặn của Mấu Đơn, lập tức khiếp sợ không thôi, ý nghĩ nóng lên liền vọt qua bên thiếu gia, liền đẩy Xuân Liễu cùng Mẫu Đơn ra. “Các ngươi, các ngươi làm gì?! Thiếu gia, thiếu gia ngươi không có sao chứ.” Nói xong, lấy tay áo dùng sức xoa xoa lên cái dấu môi đỏ mọng trên khuôn mặt hắn.

“Tiểu Tiểu! Ngươi làm gì vậy! Mau lại đây! Chuyện của các nàng còn chưa có làm làm xong mà! Cái này đều là vì ngươi, ngươi đừng xen ngang.” Hồng Tử Duyến vội kéo Hạ Tiểu Tiểu sang một bên.

“Các ngươi mang vị gia này vào trong sương phòng đi. Vưu thiếu gia, ngươi có cái gì muốn xem, muốn học, đều có thể lĩnh hội trên người các nàng.” Tề Tụ hiền ý bảo hai nàng mang Vưu Đức Ân mang đi.

“Ta không……” Không đợi Vưu Đức Ân kháng nghị, Xuân Liễu cùng Mẫu Đơn một người bên trái một người bên phải đưa hắn vào trong sương phòng, đường đi chỉ ngắn ngủn vài bước, mà Vưu Đức Ân đổ mồ hôi đầm đìa, bởi vì hai cô nương này thân mình dính chặt trên người hắn.

Mắt nhìn theo Vưu Đức Ân đi vào sương phòng, Hạ Tiểu Tiểu cảm thấy thập phần không tốt, nhưng lại không biết vì sao không tốt, chỉ cảm thấy cả người khó thở buồn bực, Hồng Tử Duyến lại lôi kéo không cho nàng động đậy, nàng đành phải nén buồn cắn cắn móng tay, vểnh tai nghe ngóng động tĩnh trong phòng.

“Gia, hôm nay thật là nóng nga, ta nóng đến sắp chết nga, không bằng, để cho Xuân Liễu giúp ngài thoát y nha……” Thanh âm vạn phần câu hồn.

“Không, không cần.” Vưu Đức Ân khẩn trương muốn bỏ chạy.

“Gia, ta giúp ngươi lên giường……” Thanh âm ngọt ngào của Mẫu Đơn thực mê người.

“Không, không, các ngươi muốn làm gì, buông ta ra, buông ta ra.” Vưu Đức Ân kêu to.

“Hảo đáng yêu nga, a a, lần này là lần đầu tiên của gia a? A a, hai người chúng ta nhất định sẽ làm gia có một cái lần đầu tiên khó quên.” Mẫu Đơn cùng Xuân Liễu cười quái dị.

“A—- ngươi làm gì!” Phanh một tiếng. Trong sphòng phát ra âm thanh như là vật gì rớt xuống đất, cửa phòng bị đá ra, Vưu Đức Ân mặt đỏ bừng hốt hoảng chạy ra ngoài.

“Thiếu gia?!” Hạ Tiểu Tiểu không rõ chuyện gì. Vội vàng tiến lại.

“Có chuyện gì?” Hồng Tử Duyến buồn bực đi vào sương phòng. Nhìn thấy hai nữ nhân té ngã trên mặt đất.

“Làm cái gì a! Vị gia này thật sự là đáng yêu.” Xuân Liễu vừa giận vừa cười.

“Chính là a. Chẳng qua là sờ soạng nơi đó của hắn một phen. Thế nhưng hắn khẩn trương thành như vậy. Ha ha.” Mẫu Đơn ngồi dưới đất cười to ra tiếng.

“Đủ rồi! Chúng ta về!” Tề Tụ Hiền cắt ngang tiếng cười chói tai. Ném lại một thỏi bạc. Kéo Hồng Tử Duyến bước đi.

Vưu Đức Ân hoảng hốt lao ra khỏi Cầm Phương Lâu như một con thiêu thân. Đụng phải một người trên đường. “Thực xin lỗi. Thực xin lỗi.” Hắn vội vàng giải thích.

“Chết tiệt, đi đường không có mắt a! Di? Ngươi không phải là Vưu gia Đại tiểu thư sao, nga không phải. Ngươi không phải là Vưu gia Đại thiếu gia biến thái sao?”

“Đúng nga, không sai nga, chính là hắn!” Đồng bọn của người trên đường đứng một bên khẳng định.

“Kỳ quái? Hắn vào kĩ viện có thể làm gì chứ a? Ha ha ha……” Mấy nam nhân cười ha ha như phát cuồng.

“Thiếu gia!” Hạ Tiểu Tiểu đứng phía sau thấy thế, vội vàng kéo Vưu Đức Ân bỏ chạy lấy người.

“Vưu gia Đại tiểu thư cũng có thể vào kĩ viện, chúng ta đi vào nhìn xem là cô nương nào hầu hạ a, ha ha.” Mấy nam nhân cười cợt đáng khinh đi vào Cầm Phương Lâu.

Vài ngày sau, một tin đồn mới nối tiếp tin cũ lan ra, Vưu gia thiếu gia muốn học tập thuật nữ nhân mê hoặc nam nhân, liền mang một nam hai nữ đến kĩ viện học tập.

Chúng khẩu thước kim*. Trong ngoài Dương Châu thành lời đồn đãi ngày càng sôi nổi, các gia đình từng đem con gái đến dự tuyển ở Vưu gia hối hận không ngừng. Kéo nhau tới cửa nhà Vưu lão gia đòi trả lại khuê nữ.

(*chúng khẩu thước kim: miệng lưỡi thế gian nấu chảy được cả kim loại)

“Tức chết ta! Tức chết ta!” Vưu lão gia đứng ở cửa đau lòng nhìn các nàng con dâu tương lai sôi nổi rời đi. Ở một nơi khác, là vẻ mặt hài lòng tươi cười của Hồng Tử Duyến. Nàng ôm ba trăm hai mươi lượng hoàng kim, cười híp cả mắt. “Ta nói Vưu Đức Ân. Về sau có chuyện đánh nhau kiếm tiền tốt như vậy, nhớ kêu ta nga.”

“Hừ. Không thể thiếu ngươi, về sau ta cùng Tiểu Tiểu xuất môn, khẳng định sẽ tìm ngươi cùng Tề huynh.”

“Nói phải giữ lời nga, chúng ta đi.” Thủ phạm của sự kiện tại kỹ viện phất tay rời đi.

“Vưu Đức Ân, ngươi đúng là tiểu tử thúi! Nhìn xem ngươi làm chuyện tốt gì kìa!” Nhóm các tiểu thư còn chưa đi hết, Vưu lão gia cơn giận khó dằn đã bắt đầu phát ra.

“Cha, con trai ngươi rốt cục có thể quang minh chính đại nhìn người ngoài, thay ngươi phân ưu, cho ngươi tìm con dâu khả tâm, cho ngươi nối dõi tông đường, chẳng lẽ ngươi còn không vừa lòng?” Vưu Đức Ân cười mị mị, chỉ một câu đã phá hỏng tất cả oán hận của Vưu lão gia.

“Nói là nói như vậy…… Nhưng mà…… Ngươi nghe bên ngoài ai cũng đồn đãi.” Tổ tông Vưu gia đều bị làm cho mất hết mặt mũi.

“Cha, chỉ là một ít lời đồn đãi mà thôi, sẽ không lâu sẽ tự mất.” Hắn bình tĩnh nói, bỏ qua hết thảy mọi lời đồn đãi, điều mà hắn để ý, chỉ có duy nhất Hạ Tiểu Tiểu.

Nghĩ đến Hạ Tiểu Tiểu, nhớ đến sáng sớm hôm nay nghe nói Hồng Tử Duyến bọn họ phải đi, Hạ Tiểu Tiểu liền bắt đầu rơi nước mắt, nói là không muốn xa Hồng Tử Duyến. Thật sự là kỳ lạ, vốn cho rằng hai nữ nhân không thể hợp nhau, đã trở thành tri kỷ. Vưu Đức Ân cười cười, tính toán trở về nhìn xem nha đầu kia đã khóc xong chưa.

Đang muốn quay về, một bóng dáng đột nhiên ngăn trở đường đi, áo váy lụa mỏng, cả người ánh sáng đẹp đẽ soi rọi. “Vưu công tử……” Là Lam Tĩnh Di, mang theo nha hoàn, đang định rời đi.

“Ách…… Lam tiểu thư, định đi?” Vưu Đức Ân cười như gió xuân, làm cho Lam Tĩnh Di hồn bay phác lạc.

Thật sự là nam nhân xuất sắc hơn người, bề ngoài tuấn tú, gia nghiệp đất đai giàu có, lại là con trai độc nhất, nhưng chưa lập gia đình, cho dù là nam nhân không thể nhân đạo thì có sao? Lam Tĩnh Di trong lòng tính toán, thật không muốn bỏ đi, chỉ là, mệnh lệnh của cha nàng làm cho nàng không thể không đi, nàng tươi cười nịnh nọt. “Vưu công tử, Tĩnh Di vội đi, chưa kịp tạm biệt Tiểu Tiểu cô nương, thỉnh công tử nói giúp Tĩnh Di.”

“n, Lam tiểu thư có tâm.” Xem ra Lam tiểu thư này không vì Tiểu Tiểu là nha hoàn mà xem thường, tâm địa coi như rất tốt.

Nhìn thấy Vưu Đức Ân lộ ra vẻ tươi cười, Lam Tĩnh Di càng tỏ vẻ nhiệt tình. “Vưu công tử, Tĩnh Di phải rời khỏi, trong lòng thực không muốn xa Tiểu Tiểu cô nương. Hơn nữa ngày trước công tử mang Tĩnh Di xuống phố du ngoạn, Tĩnh Di rất là vui vẻ, hy vọng ngày khác có rảnh, công tử mang Tiểu Tiểu cô nương đến Hàng Châu một chuyến, Tĩnh Di đương nhiên sẽ tận tâm tiếp đãi.”

“Không thành vấn đề, không thành vấn đề, Đức Ân nhà chúng ta rất nhanh sẽ xuất phát đi Hàng Châu!” Vưu lão gia một bên giành trả lời trước.

“Cha!” Một tiếng cảnh cáo, Vưu Đức Ân khách khí chắp tay cáo biệt. “Vậy cám ơn Lam cô nương. Xe ngựa đợi cũng đã lâu, Lam cô nương đi thong thả.”

Hảo một công tử văn nhã, hảo một Vưu Đức Ân, hảo một Vưu gia đại viện, một ngày nào đó, đều sẽ thuộc về ta. Lam Tĩnh Di ngẩng đầu nhìn Vưu phủ khí thế uy nghi, trong lòng âm thầm thề, Vưu gia thiếu phu nhân, nhất định phải là nàng!

“Tiểu Tiểu—- Tiểu Tiểu —-” Vưu Đức Ân chạy về vườn, hô to gọi nhỏ

“Tiểu thư?” Hạ Tiểu Tiểu ánh mắt ôn nhu hồng hồng, thăm dò nhìn ra.

“Còn gọi ta là tiểu thư?” Vưu Đức Ân sủng nịch búng búng cái mũi của nàng.

“A, Tiểu Tiểu quên.” Kêu tiểu thư đã tám năm, thật đúng là không dễ dàng sửa miệng, mấy ngày nay đều là kêu sai, Hạ Tiểu Tiểu le lưỡi, thay đổi cách xưng hô. “Thiếu gia, ngươi có vẻ thật cao hứng a?”

“Thiếu gia?” Vưu Đức Ân nhíu nhíu mày, cái kiểu xưng hô chói tai này hắn nghe đã mấy ngày, thập phần không thích. “Tiểu Tiểu, về sau không cần gọi ta là thiếu gia, gọi ta là Đức Ân đi.” Kêu thiếu gia, cảm giác thật xa lạ.

“A? Như vậy không được?” Làm gì có nha hoàn nào lại gọi tục danh của chủ tử, hơn nữa, Lam tiểu thư cũng kêu thiếu gia là Đức Ân mà.

“Ta nói được là được! Tiểu Tiểu, ngươi bây giờ kêu tên của ta một lần nghe xem.” Vưu Đức Ân bá đạo ra mệnh lệnh.

“Ta không muốn!” Không muốn xưng hô với thiếu gia giống người khác, cảm giác giống như bị chia sẻ.

“Kêu đi, kêu đi.” Khẩu khí đã chuyển thành làm nũng.

Thực không có biện pháp, cắn chặt răng, Hạ Tiểu Tiểu mở miệng. “Đức Ân……” Thực lúng túng, hai gò má đỏ lên.

Nghe Hạ Tiểu Tiểu kia thanh âm nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi tên của mình, Vưu Đức Ân cả người như tê liệt, trong lòng hoàn toàn toại nguyện, cười như thể mèo vừa trộm được cá.

“Tiểu Tiểu, về sau ngươi chỉ có thể gọi ta là Đức Ân, không được gọi thiếu gia gì hết. Nghe không

“n, Tiểu Tiểu nghe.” Đức Ân, Đức Ân, trong lòng mặc niệm vài tiếng, bên ngoài ngượng ngịu, nhưng có một tia ngọt ngào chảy qua trong lòng.

“Tiểu Tiểu……” Thần thái thẹn thùng kia làm cho Vưu Đức Ân mê đắm, cuồng dại, duỗi tay ra, ôm lấy nữ nhân bé nhỏ kia.

“Tiểu Tiểu, ngươi có trách ta hay không?”

“Trách cái gì?”

“Trách ta rõ ràng là thân nam nhi, lại vẫn gạt ngươi a, kỳ thật, ta cũng là không có cách khác, cha ta hắn……” Hắn cười khổ, nhớ tới tám năm cười nói.

“Tiểu Tiểu như thế nào dám trách thiếu gia, nga không, là Đức Ân, là Đức Ân. Tiểu Tiểu sẽ không trách Đức Ân, Đức Ân làm cái gì cũng đều là đúng.” Theo thói quen xưng hô thiếu gia, nhưng nhìn đến ánh mắt uy hiếp của người nọ nhíu lại, lập tức sửa miệng.

Vừa lòng gật gật đầu, Vưu Đức Ân vẫn là có chút lo lắng. “Không trách ta vậy nói xem ngày đó vì cái gì đột nhiên chạy ra ngoài? Ta còn tưởng rằng ngươi tức giận……” Làm hại hắn vài ngày lo lắng đề phòng.

“Tin tức động trời như vậy, người ta, người ta nhất thời khó có thể chấp nhận thôi……” được ôm trong vòng tay kia không phải lần đầu tiên, hôm nay lại đột nhiên tràn ngập hơi thở của nam nhân, không khỏi làm cho Hạ Tiểu Tiểu tim đập nhanh dần, mơ màng nhìn khuôn mặt kia đột nhiên trở nên nam tính, không thể không mở miệng an ủi. “Chính là, Đức Ân chính là Đức Ân, mặc kệ là nam hay là nữ, là tiểu thư hay là thiếu gia, đều là Đức Ân na, đều là trời của Tiểu Tiểu na.”

“Thật sự không trách ta? Vậy ngươi—- có thích ta không?” Sợ là bởi vì hắn là chủ tử nên nàng mới nói như vậy, vần còn lại một chút không yên tâm, hắn chờ mong hỏi.

“Đương nhiên thích. Tiểu Tiểu thích nhất là Đức Ân.” Hạ Tiểu Tiểu gật gật đầu khẳng định.

Nghe được những lời muốn nghe, Vưu Đức Ân khó nhịn được vui s trong lòng, vuốt vuốt mái tóc của nàng. “Tiểu Tiểu, lặp lại lần nữa, ngươi thích nhất là ai?”

“Đức Ân, Tiểu Tiểu thích nhất là Đức Ân.” Theo từ lúc chín tuổi đến nay, trong đời của nàng, chỉ có Vưu phủ, chỉ có Đức Ân……

“Ta cũng thích nhất là Tiểu Tiểu.” Cao hứng ôm Tiểu Tiểu xoay một vòng, lớn tiếng phun ra lời nói trong lòng mình, vết bánh xe trắc trở trong cuộc đời của thiếu niên Vưu Đức Ân, cuối cùng cũng bước được một bước thẳng.