Thang Tam Viên nghe xong lời nói của Từ Giang Bạch, nhất thời muốn cười, trong kịch bản đã từng xem những câu thoại tương tự không biết bao nhiêu lần, nhưng đây là lần đầu tiên trong thực tế gặp phải chuyện như vậy.
Cậu dừng bước chân, quay đầu lại nhìn Từ Giang Bạch, vẻ mặt không vui cũng không tức giận.
Từ Giang Bạch lại được như ý cười một tiếng, nhìn cậu không chút kiêng kỵ, giọng điệu u ám hỏi: "Cậu sợ rồi sao?"
Vẻ mặt Thang Tam Viên hiện ra chút không kiên nhẫn, nhìn Từ Giang Bạch, lạnh nhạt nói: "Cậu muốn nói cái gì? Có chuyện thì nói nhanh một chút, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Cậu hiếm khi tỏ ra thiếu kiên nhẫn với một người, nhưng thái độ âm dương quái khí của Từ Giang Bạch thực sự khiến cậu chán ghét.
Từ Giang Bạch nhìn cậu, khóe miệng nở lên nụ cười giễu cợt, vươn tay rút ra sợi dây chuyền đeo trên cổ, cầm ở trong tay, không chút sợ hãi quơ quơ, giọng nói nảy sinh ác độc: "Nhìn quen mắt không?"
Thang Tam Viên còn nhớ rõ, lúc ấy Cố Ngạn nói với hắn, sợi dây chuyền kia rất quan trọng.
Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, nhìn Từ Giang Bạch hỏi: "Chỉ là một sợi dây chuyền, cậu muốn nói cái gì?"
Từ Giang Bạch cười nhạt: "Nhà tôi cùng Cố gia là quan hệ nhiều đời, cậu biết không?
Thang Tam Viên do dự một chút, khẽ gật đầu, chuyện này cậu từng nghe Cố Ngạn nói qua, cậu không biết Từ Giang Bạch vì sao lại bỗng nhiên nhắc đến cái này.
Thang Tam Viên chấn động toàn thân, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Từ Giang Bạch hài lòng nhìn phản ứng của cậu, khẽ cười một tiếng: "Quả nhiên cậu ấy không nói cho cậu biết."
Thang Tam Viên mím môi, không nói gì
Từ Giang Bạch cũng không định cho cậu nói chuyện, tự mình nói tiếp: "Ông nội tôi cùng ông Cố là bạn cũ lâu năm, mẹ tôi cùng mẹ Cố Ngạn lại là chị em tốt, hai nhà chúng tôi kết giao mật thiết, từ nhỏ ba mẹ đã định ra hôn ước cho tôi cùng Cố Ngạn, nếu như không phải. . ."
Vẻ mặt hắn tối sầm lại, trong mắt lóe lên tia u ám không rõ ý tứ, nói tiếp: "Nếu như không xảy ra vụ tai nạn xe kia, nói không chừng tôi cùng Cố Ngạn đã sớm kết hôn."
Khóe miệng Từ Giang Bạch nhếch lên đầy châm biếm: "Cậu cho rằng Cố Ngạn thật sự yêu cậu sao? Chẳng qua là bởi vì sau khi xảy ra vụ tai nạn xe cộ kia, ông Cố một mực không chịu tiếp nhận tôi, cho nên Cố Ngạn mới không thể không vì để cho ông Cố vui vẻ, tìm cậu đến làm cho ông Cố vui vẻ mà thôi."
Trong đầu Thang Tam Viên oanh một tiếng, nháy mắt trong đầu trở nên trống rỗng, lúc đầu cậu và Cố Ngạn hợp tác xào CP, người đại diện Cố Ngạn đúng là có nói vì để lừa gạt ông Cố, bởi vì ông Cố vội vã muốn Cố Ngạn tìm đối tượng, cho nên Cố Ngạn muốn để ông Cố vui vẻ.
...Hóa ra là vì ông Cố muốn chia rẽ Cố Ngạn cùng Từ Giang Bạch, mới vội vã để Cố Ngạn tìm đối tượng sao?
Cậu không khỏi nhớ tới phản ứng của Cố Ngạn khi Từ Giang Bạch đến Cố gia lần trước, lúc đó Cố Ngạn tuy không xin ông Cố cho Từ Giang Bạch vào cửa nhưng nghe xong tình hình của Từ Giang Bạch, anh lập tức nói rằng mình sẽ đi ra ngoài nhìn Từ Giang Bạch một chút, về sau còn dẫn Từ Giang Bạch vào cửa, Cố Ngạn cũng không có vẻ chán ghét Từ Giang Bạch như ông Cố, ngược lại có mấy phần quan tâm.
Từ Giang Bạch nhìn sắc mặt thoáng có chút trắng bệch của cậu, được như ý mỉm cười: "Ông Cố mặc dù bây giờ còn chưa có nghĩ thông, nhưng mà chỉ cần tôi không từ bỏ, tiếp tục kiên trì cố gắng, chắc chắn sẽ có một ngày ông Cố tiếp nhận tôi, đến lúc đó một minh tinh nhỏ không có gì như cậu có đáng là gì?"
Ngón tay Thang Tam Viên bất giác siết chặt, lời nói của Từ Giang Bạch khiến ngực cậu rung động dữ dội, nhưng rất nhanh cậu liền bình tĩnh lại.
Mặc dù trong lòng của cậu hiện tại rối như tơ vò, nhưng dù sao cậu cũng xuất thân là diễn viên, muốn che giấu cảm xúc cũng rất đơn giản, kinh nghiệm diễn xuất nhiều năm của cậu cuối cùng cũng có ích.
Sắc mặt của cậu chỉ tái nhợt trong chốc lát, sau đó liền trở lại vẻ mặt vô cảm, lạnh lùng nhìn lại Từ Giang Bạch.
Lúc đầu Từ Giang Bạch muốn thưởng thức biểu cảm chật vật của Thang Tam Viên, thế nhưng là hắn phát hiện Thang Tam Viên chỉ là chỉ bình tĩnh đứng đó, trên mặt không có chút cảm xúc nào, dường như những gì hắn vừa nói chỉ là những chuyện vụn vặt.
Thang Tam Viên nhìn hắn, nhẹ giọng: "Cậu nói xong chưa? Nói xong rồi thì tôi quay về."
Phản ứng của Thang Tam Viên nằm ngoài dự đoán của Từ Giang Bạch, Từ Giang Bạch nhất thời không nói nên lời.
Thang Tam Viên thấy hắn không có mở miệng, xoay người rời đi, chỉ lưu cho hắn một cái bóng lưng.
Sắc mặt Từ Giang Bạch không khỏi có chút khó coi, tựa như một màn kịch hắn tỉ mỉ diễn, nhưng khán giả không cho hắn phản ứng đáng có, cảm giác này thật sự rất ngột ngạt và trống rỗng.
Thang Tam Viên vừa rời khỏi tầm mắt Từ Giang Bạch, vẻ thờ ơ trên mặt cậu lập tức tan rã, bước chân cũng trở nên luống cuống, lời nói của Từ Giang Bạch không ngừng vang vọng trong đầu cậu, giống như ném xuống một hòn đá nhỏ trong lòng cậu, triệt để đánh vỡ bình tĩnh trong cậu.
Cậu vội vã nói một tiếng với quản gia, liền lái xe trở về nhà.
Trên đường nhận được tin nhắn của Cố Ngạn, trong tin nhắn Cố Ngạn nói anh tập nhảy rất mệt, để Thang Tam Viên chụp một bức ảnh, nói anh nhìn thấy ảnh chụp của cậu liền có động lực tiếp tục luyện nhảy.
Thang Tam Viên nhìn vẻ thân mật giống như đang làm nũng trong tin nhắn của anh, trong lòng trở nên rối bời, do dự một chút, rốt cuộc không có trả lời lại tin nhắn của Cố Ngạn, bây giờ cậu không thể đối mặt với Cố Ngạn một cách bình thường.
Hạt giống nghi ngờ một khi gieo xuống, nó sẽ ngày càng sinh sôi nảy nở trong lòng.
Cậu bất giác tự hỏi, thật sự Từ Giang Bạch và Cố Ngạn đã từng có hôn ước sao? Có thực sự là vì ông Cố phản đối mà họ không đến được với nhau? Vậy trong lòng Cố Ngạn đã từng thích Từ Giang Bạch không, hay bây giờ vẫn thích Từ Giang Bạch?
Cậu có quá nhiều nghi ngờ, không có đáp án.
Thang Tam Viên trở về nhà, một mình nằm trên giường hồi lâu, ngay cả cơm tối cũng không có ăn, chỉ là ngẩn người nhìn lên trần nhà, trong đầu đều là hình ảnh Cố Ngạn, rõ ràng là bọn họ mới quen nhau không lâu, nhưng Cố Ngạn lại cứ chiếm đóng suy nghĩ của cậu.
Giữa chừng, cậu nhận được một cuộc gọi từ đạo diễn của bộ phim mới, đầu tiên Lí Tâm Nhiên biểu đạt lời cảm ơn đối với việc cậu có thể nhận bộ phim này, sau đó uyển chuyển nói bên trong bộ phim này sẽ có cảnh giường chiếu, hỏi cậu có thể tiếp nhận hay không.
Thang Tam Viên suy nghĩ hồi lâu, vẫn đáp ứng, đồng thời biểu thị muốn mau mau vào tổ, hiện tại cậu nóng lòng muốn làm gì đó, hy vọng bận rộn có thể đưa cậu ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn này.
Lí Tâm Nhiên vừa lúc cũng muốn nhanh chóng quay phim, cùng ý nghĩ của cậu không hẹn mà trùng, liền đồng ý, lập tức vội vàng bắt đầu chuẩn bị.
Cậu thất hồn lạc vía nghỉ ngơi thêm một ngày trong nhà, cho đến khi Lí Tâm Nhiên thông báo hắn đã chuẩn bị kỹ càng, cậu mới đứng dậy tắm rửa sạch sẽ, ngày hôm sau mới vội vã nhập đoàn.
Lâm Đại Thiên đối với việc cậu kết thúc ngày nghỉ sớm hơn rất kinh ngạc, tuy nhiên cũng không có phản đối, chỉ là nhìn sắc mặt không tốt lắm của cậu có chút lo lắng, hỏi cậu có phải sinh bệnh, muốn đi bệnh viện hay không, Thang Tam Viên đều trả lời qua loa từng câu một.
Đối với Cố Ngạn, cậu sẽ không ngốc đến chỉ nghe lời nói từ một phía của Từ Giang Bạch, chỉ là cậu quyết định chờ Cố Ngạn trở về hỏi lại rõ ràng, hiện tại cậu không muốn quấy nhiễu việc luyện nhảy của Cố Ngạn, cũng lo lắng nói qua điện thoại không rõ ràng, sẽ càng làm chuyện trở nên loạn hơn.
Mặc dù có quyết định, nhưng là hiện tại trong lòng cậu rất loạn, không cách nào thản nhiên đối mặt Cố Ngạn, cho nên cậu chỉ nói cho Cố Ngạn cậu sắp vào tổ phim rồi, sẽ rất bận, không có thời gian liên lạc với Cố Ngạn, sau khi Cố Ngạn trở về nước, hãy gọi điện cho cậu, sau đó ném điện thoại cho Lâm Đại Thiên, một lòng một ý chuyên tâm quay phim, tạm thời không đi nghĩ những chuyện này.
Cách mười hai ngày càng ngày càng gần, trong lòng của cậu cũng ngày càng nôn nóng, may mắn vừa dịp gặp được Thang Nhị Viên đến tham ban, cậu có thể trêu ghẹo Thang Nhị Viên cùng Lê Xán, để cậu tạm thời quên đi phiền não.
Cố Ngạn còn có ba ngày nữa sẽ trở về, nỗi lo lắng trong lòng cậu không ngừng tăng lên.
Nhưng ngay sau đó cậu không có thời gian để nghĩ về Cố Ngạn, bởi vì Lí Tâm Nhiên nói cảnh tiếp theo muốn bắt đầu ghi hình cảnh giường chiếu, cậu không ngờ rằng trong giai đoạn đầu quay phim đã muốn bắt đầu ghi hình cảnh này. Cậu phun nồng nặc thuốc ức chế trên người, nhưng vẫn không khỏi khẩn trương, trước kia cậu cũng không có kinh nghiệm giường chiếu, trừ Cố Ngạn cậu chưa từng quá thân cận với người khác, cho nên dù có đóng phim, cậu cũng không biết có thể tiếp nhận người khác tới gần hay không.
...
Cùng lúc đó, Cố Ngạn mang theo kính râm đi xuống máy bay, vẻ mặt anh lạnh lẽo lấy điện thoại di động ra bấm số Thang Tam Viên, điện thoại vang vài tiếng, lần này quả nhiên vẫn là Lâm Đại Thiên nhận như cũ.
Lông mày của anh không tự giác nhíu chặt, những ngày này anh nhạy cảm phát giác được sự xa cách của Thang Tam Viên, đầu tiên là rất ít trả lời tin nhắn, sau đó lại lấy việc quay phim làm cớ, thậm chí điện thoại cũng không nghe. Kể từ đó, mỗi lần anh đều gọi điện, toàn bộ đều do Lâm Đại Thiên nghe. Anh biết khoảng thời gian rời đi này nhất định là có chuyện gì xảy ra, cho nên mau chóng kết thúc hành trình, sớm quay về.
Lâm Đại Thiên có ấn tượng vô cùng tốt với Cố Ngạn, mặc dù hắn thấy hơi kỳ lạ với việc Cố Ngạn gọi điện liên tục để tìm Thang Tam Viên mấy ngày nay, không nhịn được bí mật gửi tin nhắn với Điền Đại Địa cảm thán tình cảm hai người thật tốt, không hổ là đồng đội xào CP.
Giọng điệu Lâm Đại Thiên vui vẻ: "Anh Ngạn, cậu tìm Tam Viên sao?"
"Ừm, anh ấy đang quay phim?"
Lâm Đại Thiên lơ đễnh mà nói: "Cậu ấy vừa hoàn thành một cảnh quay, đang thay quần áo trong phòng thay đồ để chuẩn bị cho cảnh giường chiếu."
Cố Ngạn nhận thức được trọng điểm, giọng nói chìm xuống: "Cảnh giường chiếu?"
Lâm Đại Thiên không có phát hiện biến hóa trong giọng nói của anh, như cũ cười ha hả nói: "Đúng vậy, hôm nay là lần đầu tiên Tam Viên diễn cảnh giường chiếu, tôi đi theo cũng có chút khẩn trương, may mà diễn viên là Beta, hẳn là sẽ không..."
Cố Ngạn đánh gãy hắn, trầm giọng nói: "Nhắn địa chỉ cho tôi."
Lâm Đại Thiên sửng sốt một chút mới phản ứng được Cố Ngạn đang muốn địa chỉ quay phim của họ, hắn coi là Cố Ngạn muốn đến tham ban Thang Tam Viên, không có suy nghĩ nhiều đáp ứng: "Được, tôi lập tức gửi cho cậu, cậu muốn qua sao?"
"Ừm"
Hắn chỉ nghe được một tiếng trả lời lạnh lẽo, bên kia điện thoại đã cúp máy.
Lâm Đại Thiên kinh ngạc liếc mắt nhìn điện thoại bị cúp, không nhịn được cầm lấy điện thoại di động của mình nhắn cho Điền Đại Địa.
...
Sau khi cúp điện thoại, Cố Ngạn mím môi thành một đường thẳng, sải bước ra khỏi Sân bay thủ đô Tinh Tế.