Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 78: Phát cẩu lương




Sắc trời dần tối, nhiệm vụ trò chơi hôm nay đã kết thúc, nhưng việc ghi hình trực tiếp vẫn còn tiếp tục.

Ngoại trừ Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên, những người khác ủ rũ đi vào phòng, chỉ cần vừa nghĩ tới chờ đợi trong phòng bọn họ là hộp cơm nhạt nhẽo vô vị cùng bánh mì khô khốc đã không có chút động lực nào, ngay cả bước chân đều nặng nề hơn nhiều.

Trong lúc đó, Cố Ngạn và Thang Tam Viên theo yêu cầu của tổ chương trình, đi thay bộ quần áo chỉnh tề hơn, hai bộ quần áo đều là tổ chương trình chuẩn bị.

Cố Ngạn mặc một bộ âu phục thời thượng, trên mắt mang một cặp kính gọng vàng, nổi bật lên cái dáng thon dài thẳng tắp của anh, trong sự cao quý lại mang theo đôi phần tà mị quyến rũ, khóe miệng khẽ nhếch dường như mang sự hấp dẫn trí mạng.

Thang Tam Viên mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng rãi, gương mặt trơn bóng trắng nõn, đôi mắt như hai viên trân châu đen tỏa sáng lấp lánh, hai má tròn tròn phúng phính, lộ ra dáng vẻ sạch sẽ mang theo chút ngây thơ, thêm mấy phần đáng yêu.

Đám fan hâm mộ nhìn thấy trang phục của hai người bọn họ, không nhịn được càn quét khu bình luận:

[A!!!!! Tui không quan tâm ! Cơm của CP tui là ngon nhất, không chấp nhận phản bác!]

[Đây là hình ảnh thần tiên gì vậy, ai cũng đừng cản tui, tui muốn bắt đầu chụp màn hình điên cuồng.]

[Quả nhiên tiên tử sẽ chỉ yêu đương cùng tiên tử, chua quá, ông trời cho một anh đẹp trai rơi xuống chỗ tui đi, có một nửa đẹp trai của hai người bọn họ là được!]

[Thật ghen tị hai người bọn họ có thể dưỡng mắt cho nhau, hai người bọn họ dù có già, thị lực nhất định cũng sẽ không kém đi.]

(*) ý là được ngắm trai đẹp mỗi ngày :>

[Cái giá trị nhan sắc này! Lúc này không liếm, còn chờ đến khi nào!]

[Mama hỏi tui vì sao quỳ gối trước màn hình, tui nói tui bị thần tượng mê hoặc.]

[Làm sao bây giờ, tui đã không khỏi bắt đầu mong đợi hôn lễ của hai người bọn họ, ai mau đánh thức tui đi, nếu bọn họ thật sự kết hôn, cũng không biết đến lúc đó người bình thường chúng ta có cơ hội được nhìn thấy thần nhan hay không.]

....

Cố Ngạn và Thang Tam Viên hoàn toàn không biết về sự nhộn nhịp vui vẻ trên khu bình luận, hai người bọn họ giống như không thể dời mắt, đều thấy sự kinh ngạc trong ánh mắt đối phương.

Bọn họ quen thuộc cười một cái, ngồi xuống chiếc bàn trên bãi cỏ, nhân viên chung quanh còn đang bận rộn làm việc, hoàn thành việc sắp xếp cảnh.

Nhạc Lạc Phong chạy lon ton từ trong biệt thự ra, ngồi xổm ở bên cạnh bàn, không nói một lời, chỉ là nhìn Cố Ngạn và Thang Tam Viên bằng ánh mắt đáng thương, lại ngó ngó mấy đĩa hải sản muôn hình vạn trạng trên bàn, khát vọng trong mắt không cần nói cũng biết.

Thang Tam Viên sờ đầu của hắn, hỏi: "Muốn ăn cái gì?"

Nhạc Lạc Phong cười toét miệng, ánh mắt của hắn dạo một vòng trên bàn, không dám chọn cái gì quá tốt, chỉ đưa tay chỉ vào một đĩa cá trên bàn.

Thang Tam Viên cười: "Cầm lấy mà ăn đi."

Nhạc Lạc Phong cảm động đến muốn rớt nước mắt, nếu như hắn có cái đuôi, nhất định đã bắt đầu đung đưa, có sự cưng chiều từ bạn đời tương lai của thần tượng, còn có fan hâm mộ thành công hơn hắn sao!

Hắn vui vẻ quay đầu nhìn thần tượng, liền thấy thần tượng đang lạnh lùng nhìn mình, trong mắt lóe lên tia khó chịu, tay cầm cái đĩa của hắn run lên bần bật, suýt chút nữa đánh rơi con cá trên đĩa xuống đất, hắn vội vàng nắm chặt đĩa để cá không rơi ra ngoài.

Khóe miệng Cố Ngạn mím thành một đường thẳng, giọng điệu hơi lạnh mở miệng, hơi không kiên nhẫn nói: "Nhanh cầm cá đi đi, còn có cái gì muốn ăn cũng lấy luôn đi, đừng tiếp tục tới đây nữa."

Hu hu hu, mặc dù biểu cảm thần tượng rất đáng sợ, nhưng lời thần tượng nói vẫn thật ấm áp, thần tượng chẳng những đồng ý cho hắn lấy cá đi, còn cho phép hắn chọn một chút đồ ăn mình thích, về phần câu nói sau cùng...Hắn chọn tự động xem nhẹ.

Nhạc Lạc Phong cảm động hết sức, vì vậy để nhớ kỹ loại cảm động này, hắn không ngần ngại lấy một đĩa sashimi cùng hai bát cháo hải sản.

Dù sao trên bàn cũng có rất nhiều hải sản, thần tượng và anh Tam Viên căn bản không thể ăn hết được, đây cũng là hắn giúp mọi người xin chút phúc lợi, hắn nghĩ như vậy, sau khi cảm ơn liền yên tâm để nhân viên công tác hỗ trợ đem đồ ăn về trong biệt thự, dù sao trong biệt thự còn có ba đồng đội thua cuộc đang chờ tin tốt của hắn.

Hắn đột nhiên thấy mình như một người mẹ cần về chăm lũ con thơ, nháy mắt cảm thấy bản thân đã đạt tới vẻ chín chắn mà người đại diện muốn hắn đạt tới.

Sau khi Nhạc Lạc Phong đi, Cố Ngạn ngẩng đầu, nhìn Thang Tam Viên, giọng điệu có chút tủi thân lên án: "Anh xoa đầu cậu ta."

Thang Tam Viên khẽ giật mình, kinh ngạc liếc mắt nhìn Cố Ngạn đối diện, do dự trong chốc lát, đưa tay xoa đầu Cố Ngạn: "Ngoan..."

Cố Ngạn: "..."

Thang Tam Viên thấy anh không nói lời nào, cho là anh còn đang tức giận, thế là lại đưa tay xoa đầu của anh: "Như này có được không?"

"..." Cố Ngạn không hiểu sao cảm thấy Thang Tam Viên giống như đang dỗ trẻ con vậy....Anh quyết định quên đi việc chính mình ngây thơ ăn dấm vừa rồi.

Các nhân viên làm việc cuối cùng đã bố trí xong khung cảnh, tổ chương trình không biết có phải cố ý hay không, trong chốc lát liền trang trí nơi này trở nên rất giống một thánh địa hẹn hò, nhìn qua rất lãng mạn, màn rủ màu hồng phấn, âm nhạc êm dịu du dương, xa xa là ánh tịch dương đỏ rực óng ánh, người không biết nhìn thấy còn tưởng đây là hiện trường cầu hôn chắc luôn.

Đám fan hâm mộ nhìn thấy mà nhao nhao lên trong khu bình luận:

[Oa! Tổ chương trình đúng là hiểu quá rõ luôn! Vậy mà biết fan hâm mộ chúng ta muốn nhìn cái gì, đạo diễn ngài nói đi, có phải ngài cũng vụиɠ ŧяộʍ làm fan CP Tam Cố hay không, nếu không sao ngài trang trí nơi này lãng mạn như vậy.]

[Sau khi đi công viên giải trí, chúng ta lại có thể nhìn thấy hai bảo bối lớn hẹn hò sao? Đây là chương trình thần tiên gì vậy, tui nhất định phải thổi phồng lên, tổ chương trình mấy người cứ yên tâm mà bay, số liệu đẩy top tôi gánh ngay!]

[Tui cũng rất muốn xuyên qua màn hình ăn cùng một chỗ với bọn họ mà, làm sao bây giờ, Ngạn Ngạn cùng Viên Viên đều đẹp trai như vậy mê người như vậy, thế mà trong mắt tui lại chỉ có đĩa tôm hùm to đùng kia thôi, cái gì đã khiến tôi to gan như vậy.]

[Tui lặng yên nhìn mì tôm trong tay mình một chút, lại nhìn hải sản bên trong trực tiếp...May mà mì tôm của tui là vị hải sản, không hiểu sao cảm thấy được an ủi.]

...

Nhân viên công tác bố trí khung cảnh xong liền lặng lẽ rời đi, chỉ có ống kính ghi hình trực tiếp ở bên bàn không ngừng lóe ra ánh đèn đỏ.

Thang Tam Viên cùng Cố Ngạn ngồi vào bàn cầm lấy dao nĩa, bắt đầu ăn, đáng tiếc các nhân viên làm việc mặc dù không ở nơi này, nhưng trực tiếp vẫn tiếp tục như cũ, có mấy hàng vạn người theo dõi họ nên Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên lẳng lặng ăn bữa tối, không trò chuyện nhiều.

Hai người yên tĩnh ăn trong chốc lát, Cố Ngạn liếc mắt nhìn Thang Tam Viên đang cắm đầu ăn, lại nhìn về phía ống kính ghi hình, vẻ mặt không khỏi hiện lên một tia sốt ruột, trong lòng âm thần tính toán thời gian, đơn giản đánh giá một chút, cảm thấy thời gian vừa ăn đã đủ để biên tập cho tập tiếp theo của chương trình rồi.

Anh ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi lắc ly rượu đỏ, chất lỏng đỏ thẫm lắc lư trong ly rượu, anh một tay cầm ly rượu, một tay đưa tay ra kéo cổ áo, con mắt hẹp dài hất lên nhìn về ống kính chướng mắt, đôi mắt nhỏ khẽ híp lại.

Anh dùng sức giật cà vạt xuống, tiện tay ném lên trên ống kính, che ống kín lại.

Các fan đang theo dõi buổi phát sóng trực tiếp bỗng chìm trong bóng tối:

[...Đột nhiên mất đi cẩu lương trước mắt, đau lòng.]

[A a a a a a Ngạn Ngạn, xin hãy thả chúng ta ra, để chúng ta nhìn hai người hẹn hò đi, mẹ già sẽ không quấy rầy hai người, chỉ cần có thể nhìn là đã ngọt đến nói không ra lời.]

[Ngạn Ngạn chỉ muốn ăn cơm cùng Viên Viên, cũng không muốn có bóng đèn, mọi người hiểu một chút.]

[Hỏi: Điều gì đã khiến tôi trở thành một cái bóng đèn khiến người chán ghét.]

[Đáp: Tình yêu đột ngột tới của thần tượng.]

...

Đạo diễn đang ngồi trên ghế đạp diễn thảnh thơi cầm chén uống trà dưỡng sinh, nhìn thấy màn hình đột nhiên tối sầm lại, ngơ ngác một chút, vội vàng đặt chén xuống, sau khi kiểm tra qua máy móc không có vấn đề gì, hơi kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn về phương hướng của Cố Ngạn cùng Thang Tam Viên, lại đối diện với đôi mắt đen mang theo lạnh lẽo của Cố Ngạn.

"..." Hắn im ắng giằng co cùng đôi mắt Cố Ngạn trong chốc lát, sau đó đưa tay âm thầm tắt phát sóng trực tiếp của Cố Ngạn... Hắn không có sợ, chỉ là bị Cố Ngạn nhìn có cảm giác ớn lạnh phía sau.

Dù sao nội dung ghi hình đã đủ, cho người trẻ tuổi không gian riêng đi, tuổi trẻ thật là tốt! Hắn tính toán có lẽ đi ghi hình vài chương trình yêu đương thôi.

Cố Ngạn hài lòng thu tầm mắt lại, nhìn về Thang Tam Viên phía đối diện, ý lạnh bên trong mắt thoáng chốc hóa thành từng sợi dịu dàng quấn quanh người Thang Tam Viên, anh cong khóe miệng, mở miệng nhắc nhở: "Anh Tiểu Tam, máy ghi hình trực tiếp đã tắt rồi."

Thang Tam Viên quay đầu liếc mắt nhìn ánh đèn đỏ đã biến thành đen, không khỏi thở dài một hơi, tốc độ ăn cơm chậm lại, vừa rồi nhân viên công tác để ống kính trực tiếp rất gần họ, cậu gắp đồ ăn cảm thấy rất không tiện, bởi vậy vừa rồi có chút câu nệ.

Cố Ngạn cong môi nhìn cậu, giọng nói dịu dàng: "Anh Tiểu Tam, đây là bữa cơm đầu tiên mà chỉ có chúng ta ăn cùng nhau."

Thang Tam Viên nhẹ nhàng gật đầu, cong môi nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Anh rất vui."

Từ khi bọn họ nhận biết tới giờ, thời điểm cùng nhau ăn cơm, không phải là đang quay chương trình, thì cũng là ăn tối cùng ông Cố ở Cố gia, đây quả thực là lần đầu tiên họ đã có một bữa ăn cùng nhau theo đúng nghĩa đen, không có những người khác, cũng không có ống kính ghi hình.

Cố Ngạn bưng chén rượu lên, vươn tay: "Anh Tiểu Tam, em mời anh một chén."

Thang Tam Viên bưng chén rượu lên cụng ly một cái với anh, sau đó ngửa đầu nhấp một ngụm, rượu ngọt chậm rãi chảy vào cổ họng cậu, màu rượu đỏ thẫm nhuộm đỏ đôi môi, tăng thêm một vệt màu xinh đẹp, đỏ bừng ướŧ áŧ, ánh mắt Cố Ngạn đối diện không khỏi càng sâu.

Thang Tam Viên vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếm vết rượu trên môi, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Về sau có thể đừng gọi anh là anh Tiểu Tam nữa được không?"

Giọng nói từ tính của Cố Ngạn mang theo ý cười: "Anh muốn em gọi anh là gì?"

Thang Tam Viên khẽ nhíu mày nghĩ, trong lúc nhất thời cũng không có đáp án.

Nụ cười bên khóe môi Cố Ngạn càng đậm thêm, thanh âm trầm thấp cuối cùng nói ra cái xưng hô mà mình đã muốn gọi thật lâu: "Về sau em gọi anh là bảo bối có được hay không?"

Gương mặt Thang Tam Viên đỏ lên, vội vàng lắc đầu, xưng hô như vậy thật sự là quá xấu hổ.

Cố Ngạn không cho cậu cơ hội bác bỏ, giọng điệu vui vẻ: "Trước mặt người ngoài em gọi anh là anh Tiểu Tam, thời điểm không có người ngoài, em gọi anh bảo bối."

Thang Tam Viên há miệng muốn từ chối, nhưng Cố Ngạn đã đưa tôm hùm cắt gọn đút vào miệng cậu, thành công chặn miệng cậu.

Cái miệng Thang Tam Viên phồng lên, cuối cùng cũng nuốt được miếng thịt tôm hùm, vừa muốn nói chuyện, Cố Ngạn lại lột một cái càng cua đút vào miệng cậu, cậu đành phải lại ngoan ngoãn ăn hết, như thế mấy lần, cậu đành phải bất đắc dĩ từ bỏ, không còn định từ chối nữa thì lúc này Cố Ngạn mới dừng lại tay đút cậu ăn.

Cố Ngạn chậm rãi bưng chén rượu lên uống một ngụm, tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên.

Anh lau tay sạch sẽ, sau đó bấm vào tin nhắn, đọc một hồi, anh khẽ cau mày, mở miệng nói: "Kỳ ghi hình chương trình này kết thúc, em muốn ra nước ngoài học vũ đạo cho album mới, đại khái sẽ đi khoảng một tuần. Vốn dĩ là hai tuần sau mới đi, nhưng bởi vì giáo viên dạy nhảy đột nhiên có việc gấp, cho nên chỉ có thể đẩy sớm lộ trình." Anh nhìn vẻ mặt ảm đạm dần của Thang Tam Viên, cong môi an ủi: "Nhưng anh yên tâm, em nhất định sẽ quay lại trước ngày chính thức yêu đương của chúng ta."

Thang Tam Viên nghe việc Cố Ngạn sẽ rời đi một thời gian, không khỏi cảm thấy có chút mất mát, chỉ cần nghĩ tới một tuần sắp tới không được gặp Cố Ngạn, cảm thấy trong lòng có một vị chua xót xa lạ, một trải nghiệm mới mẻ mà cậu chưa từng trải qua.

Nghe được Cố Ngạn nói sẽ trở về trước thời điểm kết giao của hai người, cậu không khỏi có chút ngượng ngùng nở nụ cười, đỏ mặt nói nhỏ: "Anh chờ em trở lại."

Cố Ngạn cong môi, lại để một con tôm đã bóc xong bỏ vào đĩa, khẽ gật đầu: "Được."

Thang Tam Viên nhìn tôm trong đĩa có chút phát sầu, cầm đũa đâm mấy lần, thực sự ăn không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn ngoài nói: "Anh ăn no rồi."

Thời điểm phát sóng trực tiếp vừa rồi, cậu một mực cúi đầu ăn nên bây giờ rất no, ngược lại là Cố Ngạn lại bận chăm sóc cậu, không có ăn cái gì, hẳn là còn bị đói.

Cố Ngạn thấy cậu thực sự no, cũng không ép cậu ăn thêm, cúi đầu ăn thêm mấy ngụm cháo hải sản, nhanh chóng lấp đầy bụng.

Hai người cơm nước xong xuôi, súc miệng, nhân viên đến dọn dẹp khung cảnh, hai người thừa dịp không có thiết bị ghi hình lặng lẽ chuồn ra ngoài.

Cố Ngạn nắm tay Thang Tam Viên, hai người đi lên trên một cái sườn núi nhỏ cách đó không xa, nói đó có một cái băng ghế đá, hai người ngồi ở đó vừa vặn ngắm hoàng hôn.

Thang Tam Viên chỉ vào băng ghế đá, nói với Cố Ngạn: "Em ngồi đi."

Cố Ngạn không có nhiều lời, ngồi xuống băng ghế đá, sau đó vươn tay kéo Thang Tam Viên ôm vào trong lòng.

Thang Tam Viên không kịp phòng bị ngồi trên đùi anh, ánh mắt hốt hoảng nhìn chung quanh một lần, vươn tay đẩy anh ra, nói nhỏ: "Anh có thể đứng, em ngồi đi."

Cố Ngạn từ chối cho ý kiến mỉm cười, nhìn mặt trời lặn, khẽ nói: "Bảo bối, anh nhìn kìa."

Thang Tam Viên vô thức nhìn lên, hoàng hôn buông xuống trên bầu trời, cả một vùng đỏ rực ánh vàng rộng lớn rực rỡ lóa mắt, từ hướng này có thể nhìn thấy mặt trời xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây lặn xuống mặt biển, tới gần đường chân trời, triều dâng sóng dậy kiến cậu rung động.

Gió trên đỉnh núi thật to, mang theo hơi lạnh, vào mùa hè nóng bức nhìn rất mát mẻ, bọn họ dán chặt vào nhau, hiển nhiên không hề nóng, ngược lại còn nhẹ nhàng khoan khoái, hai người ngắm hoàng hôn ở đằng xa, cảm thấy mãn nguyện.

Cố Ngạn để tay Thang Tam Viên vào trong lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng xoa nắn, bàn tay Thang Tam Viên mềm mại, trắng nõn lại thon dài, anh không khỏi khẽ cười nói: "Bàn tay của bảo bối thật là đẹp."

Nghe xưng hô của anh, bên tai Thang Tam Viên không khỏi có chút nóng lên, còn may có gió thổi không ngưng, cậu mới không tới mức đỏ mặt

Cậu nhớ tới chuyện thi đấu hôm nay, thừa dịp hiện tại bốn bề vắng lặng, không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng: "Lúc thi đấu hồi nãy, sao mà em lại biết rõ chuyện của anh như vậy?"

Ánh mắt Cố Ngạn thản nhiên, khóe môi khẽ cong lên, ý cười trong mắt lan rộng: "Anh đoán thử xem?"

Thang Tam Viên trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, Cố Ngạn ôm cậu, hơi cong môi, nhìn mặt trời hạ xuống từng chút từng chút một, không có quấy rầy suy nghĩ của cậu.

Thang Tam Viên không biết nghĩ đến cái gì, đột nhiên vẻ mặt khẽ động, hỏi: "...Chẳng lẽ em là fan hâm mộ của anh?"

Trừ việc Cố Ngạn là fan hâm mộ của cậu, Thang Tam Viên không nghĩ ra vì sao Cố Ngạn có thể biết rõ như lòng bàn tay với phim điện ảnh và phim truyền hình mà cậu từng diễn.

Cố Ngạn cười, tiến đến bên tai cậu nhỏ giọng, giọng điệu nửa thật nửa giả nói: "Đúng vậy, em là fan chồng."

"Fan chồng?" Thang Tam Viên bất giác lặp lại, nhỏ giọng thầm thì.

Ý cười bên môi Cố Ngạn càng sâu sắc, cúi đầu hôn nhẹ trên khóe môi của cậu, dán vào môi của cậu, giọng nói khàn khàn: "Hiện tại fan chồng muốn đòi phúc lợi của fan hâm mộ."

Anh vừa mới nói xong, môi liền chặt chẽ phủ lên bờ môi của Thang Tam Viên, không thể tách rời, Thang Tam Viên chỉ kịp nức nở một tiếng liền bị lấp kín môi.

Lá cây xung quanh bị gió nhẹ lay động vang lên sàn sạt, mặt trời phía xa xa lặn rải đầy kim quang lên hai người, bọn họ có thể nhìn thấy lông mi dài của nhau, cũng có thể cảm nhận được hô hấp nhẹ nhàng của nhau.

Thang Tam Viên không kìm được ôm lấy cổ Cố Ngạn, để mặc anh làm sâu nụ hôn này.

Nụ hôn kết thúc, hai con mắt Thang Tam Viên ẩm ướt nhìn Cố Ngạn, cả người mềm nhũn im lặng lên án, Cố Ngạn khẽ cười, không ngừng mổ những nụ hôn trên gò má đỏ thắm cùng cái trán trơn bóng của cậu.

----------------------------------------------------

Cố Ngạn xứng đáng là fan đu idol thành công nhất mọi thời đại =)) 

Btw, còn vài chương nữa là kết thúc phần 3 rùi, hiển nhiên sẽ còn gập ghềnh, gập ghềnh sắp tới sẽ giải đáp cho mọi người lí do Cố Ngạn lại biết rõ về Tam Viên như vậy. Mọi người đoán thử coi nèo ???