Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 7: Cây gậy mát xa




Bỗng nhiên Lục Thành cảm nhận được việc các nhân viên của công ty đi chung thang máy là một vấn đề rất nghiêm trọng, quyết định đợi lát nữa sẽ cho người phân loại thang máy, Alpha, Beta và Omega sẽ sử dụng thang máy riêng.

Thang Nhất Viên lại không biết rằng hành động vô tình của mình đã tạo phúc cho công nhân của Lục Thị, giải cứu nhóm Omega trong công ty.

Lục Thành im lặng trong chốc lát, môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, nhưng tay lại nắm chắc hai tay của Thang Nhất Viên, dừng một chút mới chậm rãi nói: "Cậu là bạn đời của tôi, của tôi cũng là của cậu."

Khóe môi Thang Nhất Viên cong lên, đây là lần đầu tiên anh chồng thừa nhận thân phận "bạn đời" của mình sau khi mất trí nhớ, Thang Nhất Viên hơi nghiêng đầu, không cho Lục Thành nhìn thấy khóe miệng, giả vờ thở dài một hơi: "Vậy em đành đi thang máy của anh một lần vậy, dù sao sau khi chúng ta ly hôn, em sẽ không có tư cách đi nữa."

Áp suất trên người Lục Thành lại hạ xuống, Thang Nhất Viên thờ ơ đem cả chuyện ly hôn nói ra dễ dàng như vậy, thực sự làm người khác tức giận, dù chuyện ly hôn là do anh nói ra.

Lục Thành bực bội nghĩ, đối thủ một mất một còn sao có thể dễ dàng thỏa hiệp như vậy, chẳng lẽ muốn lấy việc tra tấn anh làm niềm vui, hơn nữa còn muốn tra tấn cả đời?

Thang Nhất Viên một lần nữa cảm nhận được áp lực thấp ở bên người Lục Thành, quyết định không trêu chọc anh chồng nữa, sẽ ảnh hưởng đến trạng thái của anh chồng trong cuộc họp, vì vậy cậu theo thói quen vươn ngón tay ra nhéo ngón giữa của Lục Thành, có chút tinh nghịch cùng với động viên.

Xúc cảm mềm mại trên tay, đúng lúc xoa dịu lửa giận không biết từ đâu ra trong lòng Lục Thành.

Lục Thành nhíu mày, thậm chí anh còn muốn đem bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn của Thang Nhất Viên đặt vào trong bàn tay to lớn của mình mà xoa nắn.

Không thể!Tỉnh táo lại đi!Không thể bị mê hoặc!

Lục Thành cố gắng duy trì vẻ ngoài lãnh đạm, nhưng khóe miệng lại thả lỏng, cảm thấy vui vẻ, dẫn Thang Nhất Viên vào thang máy chuyên dụng, đi thẳng lên tầng trệt nơi đặt văn phòng chủ tịch.

Trợ lý biết về chấn thương của Lục Thành, vì vậy hắn đã chuẩn bị tài liệu về những năm gần đây của Lục Thị, đi phía sau cùng vào văn phòng với Lục Thành và Thang Nhất Viên, đưa tài liệu cho Lục Thành và nói một chút về những việc cần làm ở hội nghị hôm nay.

Lục Thành lại ngắt lời hắn, nói một chuyện ngoài lề: "Phân loại thang máy cho nhân viên đi, từ nay trở đi Alpha, Beta, Omega đi thang máy khác nhau."

Trợ lý vui vẻ, trong lòng âm thầm khen ngợi chủ tịch tuy mất trí nhớ nhưng vẫn uy phong sáng suốt như cũ, đối tốt với tất cả mọi người.

Trước kia, khi Omega đi thang máy, nếu gặp phải Alpha sẽ bị khí thế trời sinh của Alpha áp chế làm cho mồ hôi chảy ròng ròng, tuy là mấy người Alpha này sẽ không đến mức làm gì họ trong thang máy, nhưng bởi vì sự ảnh hưởng của tin tức tố nên đã có vài lần suýt chút nữa là xảy ra chuyện nên Omega mỗi lần đi thang máy đều sẽ rất hãi, có người thà leo cầu thang cũng không chịu đi thang máy, rất khổ sở.

Trở lý là Beta, thỉnh thoảng khi đi thang máy cũng sẽ cảm giác bị khí thế trên người Alpha áp bách, nếu về sau thang máy được tách ra thì có thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề này.

Trợ lý không khỏi vui vẻ nói: "Vâng, chủ tịch."

Đang định nịnh nọt chủ tịch vài câu, đã thấy chủ tịch lén lút liếc nhìn vợ đang ngồi trên sô pha nhìn trí não, rồi hạ giọng nói: "Đổi thang máy dành riêng cho chủ tịch sang thang máy dành riêng cho vợ chồng chủ tịch."

"..." Trợ lý im lặng một lúc rồi cẩn thận nhắc nhở: " Trước đây ngài đã đưa vân tay của phu nhân vào hệ thống thang máy, phu nhân có thể tùy ý sử dụng thang máy. "

Thì ra đối phương đã thâm nhập vào bên trong rồi, còn có cả quyền hạn như vậy.

Lục Thành nặng nề gật đầu: "Nếu đã như vậy thì đổi luôn ý nghĩa của nó đi."

Note: Ý là nếu TNV có cả vẫn tay rồi, trước đây gọi là thang máy cho chủ tịch thì từ nay gọi là thang máy cho vợ chồng chủ tịch đi

"Vâng." Sắc mặt trợ lí không thay đổi gật đầu, bình tĩnh báo cáo thành tích của cuộc họp sắp tới sau đó mới đi ra ngoài, đồng thời cẩn thận đóng cửa lại.

Sau khi đóng cửa lại, trợ lý rốt cục không nhịn được thở dài, chủ tịch lại bắt đầu khoe tình cảm này nọ rồi.

Văn phòng yên tĩnh, Lục Thành ngồi trên ghế xem tài liệu, Thang Nhất Viên ngồi yên tĩnh, không quấy rầy anh, sắp tới thời gian họp, Thang Nhất Viên không khỏi có chút lo lắng: "Liệu có được không? Không thì lùi hội nghị về mấy ngày nữa?"

Nội dung của hội nghị lần này là thảo luận về cơ giáp mà Lục Thị đang nghiên cứu chế tạo, Thang Nhất Viên đã nghe Lục Thành nói qua một ít, nhưng cũng không có hiểu biết toàn diện, cậu chỉ có thể chú ý không để cho Lục Thành mắc sai lầm, nhưng mấy vấn đề liên quan đến chuyên ngành thì cậu không thể giải đáp, hội nghị lần này chủ yếu cho Lục Thành chủ trì, cậu lo lắng sẽ xảy ra vấn đề.

Lục Thành không để bụng hừ một tiếng: "Kết hôn được bốn năm, tôi được hay không cậu còn không biết sao?"

Hai gò má Thang Nhất Viên đỏ lên, xấu hổ không nói ra lời.

Lục Thành bất giác phản ứng lại, vừa nãy thế mà lại nóng đầu đi đùa giỡn đối thủ, không khỏi xấu hổ ho một tiếng sau đó cầm tài liệu đi ra ngoài.

Trong phòng họp, Lục Thành ngồi ở đầu, Thang Nhất Viên ngồi bên cạnh.

Các giám đốc điều hành nhìn thấy bọn họ cùng nhau đến đây, dù có chút kinh ngạc nhưng cũng không có hỏi nhiều, theo thứ tự ngồi xuống.

Trong cuộc họp, Lục Thành tỏ vẻ thờ ơ, yên lặng lắng nghe, khi gặp phần cần anh nói thì nói thông tin vừa rồi do trợ lý chuẩn bị, gặp phải chỗ không hiểu thì giả vờ thâm trầm, giống như đang suy nghĩ gì đó, tỏ vẻ không vui chút nào, thì cấp dưới sẽ lập tức đưa ra cách giải quyết, mọi việc vậy mà đều diễn ra suôn sẻ.

"Tuy lần nghiên cứu khoa học này đã xảy một vụ nổ mạnh, nhưng sau khi kiểm tra cơ giáp mới được nghiên cứu chế tạo thì cũng không có vấn đề gì, dự định cuối tuần sau sẽ phát hành, nếu kiểm tra cẩn thận thì sẽ chậm trễ ngày phát hành, chủ tịch, ngài xem chúng ta có thể phát hành theo lịch trình không?" Tổng giám đốc bộ phận tiếp thị nói.

Vẻ mặt Lục Thành lạnh lẽo, nheo mắt nhìn về phía tổng giám đốc, môi mím lại không nói lời nào.

Giám đốc bộ phận marketing tái mặt, lau mồ hôi lạnh trên đầu, nhanh chóng nói: "Tôi sẽ cho phòng nghiên cứu khoa học đẩy nhanh thời gian để kiểm tra kỹ lưỡng, cho dù có trì hoãn ngày phát hành ban đầu, cũng không thể đem cơ giáp có vấn đề đi bán. "

Lục Thành im lặng ừ một tiếng, giọng có chút chỉ trích: "Lục Thị lấy uy tín là cái quan trọng nhất, mỗi và mọi sản phẩm do Lục Thị phát triển phải đảm bảo rằng không có vấn đề gì về an toàn trước khi đem bán, không thể vì quyền lợi trước mắt mà mất đi uy tín"

Giám đốc bộ phận tiếp thị cũng đồng ý không ngớt lời, có chút hối hận, ông cũng là vì sốt ruột muốn khoe thành tích, giờ hận không thể đem mấy lời vừa nói ra rút lại.

Ánh mắt Thang Nhất Viên cong lên, hướng Lục Thành tặng một nụ cười tán thưởng.

Đôi mắt Lục Thành nhìn thấy biểu tình của Thang Nhất Viên, tai anh mất tự nhiên đỏ lên, sống lưng thẳng tắp, trong lòng tràn đầy một cảm giác tự hào và vui sướng.

Được đối thủ tán thưởng, thật sự khiến người khác cảm thấy rất suиɠ sướиɠ.

Tim anh đập như sấm, nhưng trên mặt thì vẫn bình tĩnh như một ngọn núi, tiếp tục chủ trì cuộc họp.

Một giờ sau, hội nghị kết thúc một cách thuận lợi, không ai phát hiện đầu chủ tịch của bọn họ không bình thường, Thang Nhất Viên đối với kết quả này tỏ ra rất vừa lòng, rốt cuộc cũng có thể yên lòng, xem ra ngày mai không cần tiếp tục đến công ty với Lục Thành.

Trở lại văn phòng, Lục Thành tiếp tục xử lí các tài liệu, anh ở bệnh viện vài ngày, tài liệu ở công ty đã chất thành một đống chờ anh kí tên.

Thang Nhất Viên có chút buồn ngủ nên ngồi ở trên sô pha ngủ gà ngủ gật, trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng Lục Thành thỉnh thoảng lật trang giấy, Thang Nhất Viên ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lục Thành ký tất cả văn kiện xong, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Omega cuộn mình trên sô pha, ngoan ngoãn yên tĩnh.

Anh khó có thể khống chế được bước chân của mình, không tự chủ được đứng lên đi tới phía cậu, nhẹ nhàng cởϊ áσ khoác đắp lên người Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên nằm trên sô pha, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, chiếc cằm hơi nhọn, những sợi tóc lòa xòa mềm mại đặt trên vầng trán mịn màng, ánh mặt trời chiếu vào gương mặt cậu qua cửa sổ, khoác lên người cậu một lớp ánh sáng mềm mại màu trắng, làn da trắng nõn nhìn mịn màng vô cùng.

Lục Thành càng nhìn càng thấy tay mình ngứa, cuối cùng không nhịn được duỗi tay rục rịch sờ mó.

Sờ một chút vậy....ngón tay của Lục Thành hẹ nhàng chọc vào gò má trắng nõn của Thang Nhất Viên.

Mềm quá.

Vừa chạm nhẹ, Lục Thành đã nhanh chóng giơ tay lên, sợ rằng làn da thô ráp của mình sẽ làm tổn thương Omega mềm mại.

Trong không khí tràn ngập mùi tin tức tố của Thang Nhất Viên, bên trong còn pha chút mùi hương của Lục Thành, trong lòng Lục Thành dâng lên một cảm giác thỏa mãn mạnh liệt, nhưng anh lại bức bách chính mình thở dài một tiếng.

Omega đã dấu hiệu hoàn toàn, đã có đứa con được vài tuổi, ly hôn là việc không thể, tuy rằng việc anh kết hôn với Thang Nhất Viên không xuất phát từ tự nguyện, nhưng anh là Alpha, phải có trách nhiệm phục trách đối với Omega của mình.

Đến bây giờ anh chỉ có thể tìm cách tìm được Nguyễn Phi, thành thật xin lỗi Nguyễn Phi, xem có cái gì có thể... bồi thường cho Nguyễn Phi hay không, theo anh, Nguyễn Phi chia tay với anh, hẳn là vì anh với Thang Nhất Viên đã xảy ra cái gì, đã thiệt cho Nguyễn Phi.

Về phần Thang Nhất Viên... . Lục Thành nghĩ, tuy rằng không thể ly hôn, nhưng anh có thể cầm lòng! Không để đối phương dụ dỗ, chỉ cần hoàn thành trách nhiệm của mình, làm một cây gậy mát xa lớn cho Thang Nhất Viên mỗi khi đến kì phát tình.

Ha! Anh thật là một Alpha vĩ đại!

Đem bản thân định nghĩa thành một cây gậy mát xa, trong lòng Lục Thành tràn đầy kỳ vọng.

Không biết Thang Nhất Viên sẽ phát tình lúc nào, đến lúc đó anh nhất định phải chứng minh với đối phương rằng máy mát xa của anh có một không hai, có thể được sở hữu máy mát xa lớn của anh là điều cực kì may mắn!

"Cốc cốc cốc!"

Tiếng gõ cửa của trợ lý cắt ngang dòng suy nghĩ nóng lòng muốn thử của Lục Thành, đồng thời cũng đánh thức Thang Nhất Viên.

Lục Thành bất mãn liếc về hướng cửa, Thang Nhất Viên mở mắt ra, nhìn thấy Lục Thành ngồi xổm ở trước mặt mình thì hơi bất ngờ, Lục Thành nhanh chóng đứng lên, duỗi tay, giả bộ đang tập thể dục.

Thang Nhất Viên dụi dụi mắt ngồi dậy, quần áo trên người liền tuột xuống, cậu nhận ra đó là áo hôm nay Lục Thành mặc, không khỏi mỉm cười ngọt ngào nói: "Cảm ơn."

Nhìn Thang Nhất Viên cười mà tâm tình Lục Thành phơi phới, anh bình tĩnh nhìn chằm chằm khóe miệng đang cong lên của chằm Thang Nhất Viên

Đối thủ cười rất đẹp, giống như ánh mắt đang cất giấu những vì sao vậy.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Lục Thành: Tôi chỉ là một cái gậy mát xa lớn không có tình cảm

-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mọi người thấy anh Thành cứ bị vả mặt liên tục có zui k ạ =)))