Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 16: Bài hát về Bikini




Lục Thành buồn bực đứng tại chỗ, anh chỉ muốn thỏa mãn Omega của mình, anh đã làm gì sai sao? Anh vò đầu bứt tóc, sau đó gửi một tin nhắn cho hội bạn thân.

Lục ưu tú: Nên làm gì nếu vợ các cậu có bất kỳ sở thích đặc biệt nào? Ví dụ như muốn cho các cậu mặc một số thứ kỳ quái.

Bạn thân số 1: thõa mãn em ý.

Bạn thân số 2: thõa mãn em ý.

Bạn thân số 3: thõa mãn em ý.

...

Lục Thành tắt điện thoại, cả người tràn đầy động lực, xem ra đám bạn thân đều đồng ý cách làm của anh, anh cũng không có làm gì sai.

Lục Thành lấy lại tự tin, quyết định đi gặp mọi người giải thích.

Nguyên Thu và Thang Nhất Viên đứng trong vườn, nhìn nhau không nói gì...

Im lặng một lúc, Thang Nhất Viên mở điện thoại gọi cho bác sĩ chăm sóc của Lục Thành, sau khi cuộc gọi được kết nối, cậu liên tục xác nhận với bác sĩ rằng sau khi mất trí nhớ thực sự sẽ không làm cho một người có thêm một sở thích mới, im lặng cúp máy, tiếp tục rơi vào im lặng kéo dài.

Nguyên Thu an ủi, "Con phải thông cảm cho cậu ấy."

Thang Nhất Viên nhíu mày: "Con có thể, cho con chút thời gian."

Hai ba con lại im lặng, cả hai đều cần thời gian để bình tĩnh lại.

Thang Bá Đặc là người đầu tiên Lục Thành đi tìm, anh nhanh chóng giải thích: "Ba, mọi người hiểu lầm rồi, vừa nãy con chỉ mới thử một chút, à không phải, vừa nãy thật ra chỉ là một sự hiểu lầm thôi..."

Thang Bá Đặc lắc đầu và ngăn anh tiếp tục nói, ông nhìn sâu vào mắt Lục Thành, ông xúc động thốt lên: "Con không sai, thứ sai là cái thế giới chật hẹp này."

Lục Thành: ". . ."

Lục Thành lại đi tìm Nguyên Thu, Nguyên Thu đã quay vào, đang rót canh ra, chưa đợi Lục thành nói gì, Nguyên Thu đã nói: "Đừng lo lắng, với tư cách là một gia đình, mọi người sẽ ủng hộ con."

Nguyên Thu nói xong, ông đưa canh cho Lục Thành, ánh mắt thương hại nhưng bao dung, có vẻ như ông đã gần chấp nhận người con rể có sở thích độc đáo này.

Lục Thành: ". . ."

Anh nhìn thấy vẻ mặt yêu thương của Nguyên Thu, đành rút lại hết lời định nói, bưng bát canh lên, hớp một hớp, sau đó chép chép miệng, phản ứng lại, hóa ra canh anh uống là canh bổ, còn là bổ cho phương diện kia.

Lục Thành tội nghiệp nhìn Nguyên Thu, anh uống canh này nhưng lại không có chỗ dùng.

Đáng tiếc Nguyên Thu không hiểu ý tứ trong mắt anh, còn đầy thâm ý khuyên bảo anh: "Uống nữa đi, rất tốt cho sức khỏe ..."

Lục Thành trong lòng có lời khó nói, không đành lòng lãng phí món canh Nguyên Thu mang đến, không còn cách nào khác đành phải cúi đầu xuống uống hết canh, sau đó đi tìm Thang Nhất Viên.

Thang Nhất Viên vẫn đứng trong vườn, gió lạnh thổi qua khiến cậu rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, dời tầm mắt thì nhìn thấy Lục Thành, ánh mắt giật giật, sau đó liền nhào vào lồng ngực của Lục Thành.

Lục Thành loạn nhịp, theo thói quen ôm chặt Thang Nhất Viên.

Giọng nói Thang Nhất Viên có chút nghẹn ngào: "Em nghĩ kĩ rồi, hẳn là trước kia anh đã có sở thích này rồi, chỉ là vất vả cất giấu, sau khi mất trí nhớ thì không còn đắn đo thể hiện sở thích này, trước kia là do em không quan tâm anh thật tốt...về sau sẽ không như vậy nữa, em...sẽ ủng hộ anh!"

Lục Thành nhìn lên trời, tại sao anh không có sở thích độc đáo này, mà lại được cả thế giới tha thứ.

...

Anh mím môi, nhìn Thang Nhất Viên, trong đầu hiện lên một chút nghi ngờ: "Sở thích này ...không phải là em thích..."

Không phải là vì em thích sao! Anh đây là vì em mà!

Ngay cả bản thân anh cũng suýt quên mất ý định ban đầu của mình, cho rằng mình rất thích bikini!

Thang Nhất Viên hơi hơi ngẩng đầu, "Em cái gì cơ?"

Lục Thành hỏi một cách uyển chuyển nhất có thể: "Em... có thích không?"

Thang Nhất Viên cau mày, giống như đưa ra một quyết định khó khăn, "Em sẽ cố gắng thích."

Lục Thành cảm thấy sự khó khăn trong giọng nói của cậu, cuối cùng nhận ra rằng hình như mình đã hiểu lầm điều gì đó.

"Ngày đó Nhị Viên gửi cho em một tấm hình bikini cho em, bảo là sẽ cho Lê Xán mặc.."

"Em ấy cá với Lê Xán, Lê Xán đã thua, nên phải mặc bikini." Thang Nhất Viên có chút buồn bực giải thích, nếu không phải là do ảnh chụp ngày đó, có lẽ sẽ không khơi gợϊ ȶìиɦ yêu của Lục Thành với bikini.

Lục Thành nhận ra mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, không khỏi ôm trán ảo não.

Anh chính là Alpha thảm nhất đế quốc!

Thang Nhất Viên thấy Lục Thành im lặng, cho rằng Lục Thành cảm thấy tự ti về chuyện mình thích mặc bikini, không khỏi có chút xót xa, nhanh chóng thuyết phục: "Trong đế quốc hẳn là có nhiều người có cùng sở thích với anh, anh đừng cảm thấy quá áp lực, sở thích này không có gì đâu, bình thường thôi. "

Lục Thành vẫn còn đang chìm đắm trong phiền muộn, vừa ngước mắt lên thì thấy bộ dạng đau lòng của Thang Nhất Viên, ánh mắt anh khẽ động, thực sự rất đáng yêu. .

Trong lòng anh có chút giật mình, đột nhiên muốn nhìn Thang Nhất Viên mặc bikini, Omega mảnh khảnh trắng nõn mặc bikini... Lục Thành cảm thấy canh bổ vừa uống có tác dụng mạnh mẽ.

Anh khụt khịt mũi, nhìn lên trời, đáng thương nói: "Anh rất cô đơn, thật sự không biết làm sao, Nhất Viên, em cũng thích mặc thì tốt biết bao, như vậy anh sẽ không là một người cô độc."

Thang Nhất Viên nhíu mày, cậu mặc bikini?

Toàn thân cậu đều viết chữ cự tuyệt, Lục Thành quan sát sắc mặt của cậu, thở dài: "Xem ra em cũng không muốn mặc, con đường này đã định là chỉ một mình anh đi."

Thang Nhất Viên nhìn bộ dạng mất mát của anh chồng, không khỏi mềm lòng: "Thực ra cũng không phải không được..."

Hai mắt Lục Thành chỉ hận không thể phát sáng, tiếp tục giả bộ mất mát: "Vậy thì ... em sẽ mặc nó cho anh xem chứ? "

" Em ... " Thang Nhất Viên khó xử mím môi, dáng vẻ chờ mong của anh chồng khiến cậu khó có thể từ chối.

Lục Thành tiếp tục hướng dẫn từng bước: "Trong đêm khuya khoắt, một mình em mặc cho anh xem là được. Không ai phát hiện. Đây là bí mật chung của chúng ta."

Một bí mật chung có thể kéo gần mối quan hệ giữa hai người, Thang Nhất Viên có chút động tâm, khi còn đang do dự thì Nguyên Thu gọi Lục Thành vào.

Lục Thành đành phải tạm thời từ bỏ thuyết phục, nhanh chóng chạy vào.

Thang Nhất Viên đứng tại chỗ, điện thoại kêu lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, mở điện thoại lên, là bạn thân Omega của Lục thành, tên là Vương Ninh, ngày thường cũng có quan hệ rất tốt với cậu, hai người thường nói chuyện nên trở thành bạn tốt của nhau.

Vương Ninh: Nhất Viên, cậu có sở thích đặc biệt gì sao?

Tính cách Vương Ninh đơn thuần, từ trước đến nay có chuyện đều nói thẳng.

Thang Nhất Viên nhíu mày kỳ quái đáp: "Không có mà, sao đột nhiên lại hỏi vậy?"

Vương Ninh trầm mặc một lúc, sau đó gửi ảnh chụp màn hình ghi lại cuộc trò chuyện của nhóm bạn thân Lục Thành.

Thang Nhất Viên cúi đầu nghĩ đến câu hỏi kỳ lạ vừa rồi của Lục Thành, cậu lập tức hiểu ra, Lục Thành không chỉ hiểu lầm, mà còn muốn lợi dụng đồng tình của cậu để lừa cậu mặc bikini, suýt chút nữa cậu đã đồng ý! Thật sự đáng ghét.

Thang Nhất Viên nhắm mắt bình tĩnh lại, trả lời: "Cảm ơn."

Vương Ninh: "Cảm ơn chuyện gì?"

Thang Nhất Viên không trả lời lại, mà cúi đầu suy ngẫm về cách trừng phạt "anh chồng ngu ngốc".

Lúc Lục Thành quay lại, Thang Nhất Viên nhìn thấy anh thì cười tươi như hoa, Lục Thành cũng lộ ra một nụ cười ngốc nghếch.

Chẳng lẽ Thang Nhất Viên đồng ý ? Lục Thành cố nén kích động.

Giọng nói của Thang Nhất Viên nhẹ nhàng, "Em đã nghĩ rõ ràng rồi, em sẵn sàng đồng hành với anh, nhưng em lại thiếu chút dũng khí ..."

Nghe thấy vậy thì tâm trạng Lục Thành biến hóa, anh vội hỏi: "Làm sao để em có dũng khí?"

Thang Nhất Viên cúi đầu cười cười:"Anh hát cho em nghe một bài, khích lệ em, có lẽ sau đó em sẽ có dũng khí mặc."

"Hát bài gì?"

Thang Nhất Viên suy nghĩ một chút, "Bài hát về bikini."

Trong đầu Lục Thành hiện tại đều là hình ảnh Thang Nhất Viên mặc bikini, anh cũng không có nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy chưa từng nghe qua bài hát này, gãi gãi đầu, hỏi: "Bài hát về bikini? Hát như nào vậy? "

"Em dạy anh " Thang Nhất Viên không chút chột dạ nói dối anh: " Em là bộ bikini của anh, giống như mây đẹp nhất trên bầu trời, mùa xuân lại đến sườn đồi hoa nở ... "

Lục Thành ngây ngẩn nghe một hồi. Anh bị mất trí nhớ nên không biết rằng đã có một bài hát nổi tiếng mang tên "Quả táo nhỏ" trong bốn năm qua.

Thang Nhất Viên chớp chớp đôi mắt vô tội hỏi: "Em hát hay không?"

Lục Thành gật đầu, anh luôn cảm thấy có gì đó không ổn ...

Thang Nhất Viên lén bấm ghi âm của điện thoại, ánh mắt khích lệ nhìn Lục Thành, nở nụ cười ngọt ngào. " Được rồi, hát đi ".

Lục Thành bị vẻ đẹp dụ dỗ, ngay lập tức quên đi chút nghi ngờ đó, liền hát theo: "Em là bộ bikini của anh, anh yêu em cũng không ngại nhiều, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng sưởi ấm trái tim anh, thắp sáng ngọn lửa cuộc đời anh, ngọn lửa, ngọn lửa, ngọn lửa, ngọn lửa ... "

Lục Thành ca hát xong, vui mừng nhìn Thang Nhất Viên, chờ được tán thưởng, chờ Thang Nhất Viên nói lời đồng ý.

Thang Nhất Viên cười cười, tắt đoạn ghi âm, bấm điện thoại, giọng hát lớn của Lục Thành lặp lại trên điện thoại.

Lục Thành sửng sốt, anh nhìn lên thì phát hiện nụ cười quen thuộc trên khuôn mặt của Thang Nhất Viên, nụ cười đó là nụ cười mà Lục Thành quen thuộc nhất khi còn là học sinh, Thang Nhất Viên sẽ cười như thế này mỗi khi thấy anh xấu hổ.

Cảm giác căng thẳng đã mất từ lâu chạy đến trong lòng Lục Thành, anh khó khăn hỏi: "Em ghi âm lại làm gì đó?"

Thang Nhất Viên lôi ra ảnh chụp màn hình ghi lại đoạn trò chuyện trước đó của Lục Thành, giọng nói lạnh lẽo: "Lừa em? "

Lục Thành nhìn thấy rõ ảnh chụp màn hình, lộ ra vẻ kinh hãi, không ngờ bốn năm nay đối thủ đã xâm nhập vào bên trong bạn bè của anh, thật sự là khó lòng phòng bị!

Trái tim anh như sụp đổ, gương mặt gần như không giữ được bình tĩnh: "Em muốn gì?"

Thang Nhất Viên hừ nhẹ: "Nếu anh nói dối em một lần,em sẽ phát bài hát anh vừa hát trên radio của Lục Thị một lần."

Đây quả là một hình phạt công khai dành cho anh! Hình ảnh khôn ngoan và quyết đoán mà anh duy trì trong nhiều năm ở công ty sẽ bị phá hủy, Lục Thành không khỏi rùng mình khi tưởng tượng ra hình ảnh đó.

Thủ đoạn của đối thủ ... thật sự rất tàn nhẫn!

Alpha đã không thể chịu đựng được nữa.

Thang Nhất Viên uy hiếp Lục Thành, cảm thấy vui vẻ hơn một chút, cất điện thoại đi, đụng vào bả vai của Lục Thành rồi rời đi.

Lục Thành nắm lấy bả vai của mình, một mình đứng nguyên tại chỗ cũ, giống một kẻ đáng thương đã phải chịu thương tổn quá nhiều, cô độc liếm đi những giọt nước mắt hối hận của mình.

Khi Thang Bá Đặc đi tới, nhìn thấy sắc mặt Lục Thành trở nên xanh xao, không khỏi quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"

Lục Thành lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng nói nghẹn ngào: "Ba, bỗng nhiên con phát hiện, con đường dài nhất mà con đi qua là chiêu trò của Nhất Viên"(*)

(*)Chơi chữ, đường đi (路), chiêu trò (套路)

Thang Bá Đặc vỗ bả vai Lục Thành, lau giọt nước mắt không tồn tại nơi khóe mắt," Không sao đâu, cha đã đi trên con đường chiêu trò này của baba con cả đời rồi, quen rồi sẽ tốt thôi"

Hai Alpha đáng thương nhìn nhau, cho đối phương một cái nhìn cảm thông.

Ôi! Thế giới này đối với Alpha quá tàn nhẫn!

--------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói: lời bài hát trích từ "Quả táo nhỏ" nha.

Mọi người nghe bài hát gốc nha, tôi vừa nghe bài này xong đọc đoạn anh Thành hát trời ơi cười xỉu luôn á =)))