Nhà Họ Thang Có 7 O

Chương 106: 106: Nội Gián





Người Tống Kiêu Bạch phái đi điều tra hải tặc vũ trụ rất nhanh đã có kết quả, quả thực hải tặc vũ trụ đã sắp đặt một cuộc mai phục, địa điểm mai phục đã bị người của Tống Kiêu Bạch nắm rõ.
Cho đến lúc này, trận mai phục của hải tặc vũ trụ đã bị phát hiện, như vậy hoàn toàn có thể lợi dụng ngược trận mai phục này để tiến hành bắt giữ hải tặc vũ trụ.
Tống Kiêu Bạch lập tức mở cuộc họp để triển khai chiến lược đối chiến.
Thang Ngũ Viên ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo, suốt quá trình không nói một lời, yên lặng lắng nghe, tay phải cầm bút gõ nhẹ vào lòng bàn tay trái, cúi đầu suy nghĩ về hành động của hải tặc vũ trụ.
Căn cứ theo kết quả điều tra, tất cả những điều này đều giống như cậu đoán, nhưng lại có cảm giác hơi khác so với những gì cậu suy nghĩ, cậu cũng nói không rõ loại cảm giác quái dị này đến từ đâu.
Cậu suy nghĩ nhập tâm, Tống Kiêu Bạch gọi cậu hai lần cậu đều không nghe thấy, vẫn là liên lạc viên ở bên cạnh đẩy cậu một cái, cậu mới định thần lại, ngẩng đầu thì phát hiện mọi người đều đang nhìn vào mình.
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cậu, phó tướng khẽ mỉm cười, ân cần nhắc lại: "Chỉ huy, thiếu tướng hỏi ngài nghĩ gì về chuyện tấn công hải tặc vũ trụ?"
Thang Ngũ Viên nhìn về phía Tống Kiêu Bạch, Tống Kiêu Bạch nhíu mày, ánh mắt tĩnh mịch bình tĩnh nhìn cậu, hiển nhiên cực kỳ không hài lòng với hành vi mất tập trung của cậu ở cuộc họp.
Thang Ngũ Viên không né tránh ánh mắt của anh, suy nghĩ một chút rồi trầm giọng nói: "Tôi phản đối."
Vẻ mặt của Tống Tiểu Bạch tối sầm xuống với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tất cả nhóm thân tín của anh cũng đều lộ ra vẻ tức giận, trước đó Thang Ngũ Viên phản đối việc đánh hải tặc vũ trụ, lý do là hành vi của hải tặc vũ trụ quá mức khác thường, lo lắng bọn hải tặc vũ trụ có bẫy.

Hiện tại đã điều tra được cạm bẫy hải tặc vũ trụ lắp đặt, tất cả đều làm theo lời của Thang Ngũ Viên, Thang Ngũ Viên vẫn phản đối, cái này không phải giống như đang cố ý đối đầu với thiếu tướng sao?
Chu Cường cố nén cơn giận hỏi: "Chỉ huy, cậu phản đối việc tiến đánh hải tặc vũ trụ, cũng phải có nguyên nhân chứ ?
Thang Ngũ Viên lắc đầu, "Không có."
"Cậu..."Chu Cường bị lời lẽ hùng hồn của cậu chọc tức đến nhất thời không nói ra lời.

Trong khoảnh khắc, bầu không khí trong phòng họp trầm xuống, Thang Ngũ Viên như vậy có thể nói là gây chuyện trắng trợn, mọi người đều nhìn vẻ mặt của nhau, chỉ có phó tướng nhàn nhã, giống như không cảm nhận được bầu không khí vi diệu lúc này, còn cúi đầu uống một hớp trà.
"Phản đối vô hiệu, vẫn dựa theo ngày đã nói vừa nãy tiến đánh hải tặc vũ trụ, tan họp."
Tống Kiêu Bạch đứng lên nhìn Thang Ngũ Viên một cái thật sâu, vừa mới dứt lời đã bước chân ra ngoài, căn bản cũng không cho Thang Ngũ Viên cơ hội phản đối.
Thang Ngũ Viên mấp máy khóe môi, cuối cùng không nói gì nữa, dù sao cậu không có lý do phản đối hợp lý, nếu như nhất định phải nói ra một nguyên nhân phản đối, vậy chỉ có thể nói là trực giác của cậu.
Ban đêm, sau khi Thang Ngũ Viên tắm rửa, nằm trên giường gọi một cú điện thoại cho Thang Bá Đặc, đối với việc tiến đánh hải tặc vũ trụ, cậu vẫn còn có những nghi ngờ, cho nên muốn trưng cầu ý kiến của Thang Bá Đặc một chút, Thang Bá Đặc ở quân đội nhiều năm, kinh nghiệm phong phú, thời điểm cậu gặp phải vấn đề khó, thỉnh thoảng sẽ thỉnh giáo Thang Bá Đặc.
Gần đây Thang Bá Đặc đang nghỉ phép, chuyện tiến đánh hải tặc vũ trụ lần này liên quan đến cơ mật quân sự, là hành động bí mật, cho nên cậu không nói hết ra, chỉ uyển chuyển hỏi Thang Bá Đặc, nếu như trong một chuyện mình không có chứng cứ, trực giác lại cảm thấy không thể làm vậy thì nên làm gì.
Thang Bá Đặc nói, có đôi khi việc triển khai chiến lược có thể dựa vào trực giác, loại trực giác này không chỉ là giác quan thứ 6 mà còn là kinh nghiệm tích lũy lâu dài trong chiến đấu, tuy chưa được phân tích và suy luận nhưng đó là một loại phán đoán bản năng, cho nên đôi lúc cũng nên tin tưởng vào trực giác của chính bản thân mình.
Sau khi cúp máy Thang Ngũ Viên suy nghĩ, cảm thấy những gì ba mình nói rất có lý, vẫn quyết định đi tìm Tống Kiêu Bạch để chia sẻ ý kiến của mình.
Thời điểm cậu vừa mở cửa ra phát hiện Tống Kiêu Bạch đang đứng ở cửa ra vào muốn gõ cửa, hai người nhìn thấy đối phương, đồng thời giật mình.
Sau khi Thang Ngũ Viên phản ứng lại không nhịn được cười, mấy ngày này số lần Tống Kiêu Bạch đến phòng cậu ngược lại nhiều hơn rất nhiều so với trước kia.
Cậu làm một động tác mời, ôn hòa nói: "Vào đi, đúng lúc tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu."
Tống Kiêu Bạch gật đầu, đi vào trong phòng, ngồi xuống ghế sô pha.
"Uống gì?"
"Nước."
Thang Ngũ Viên rót một ly nước đặt lên bàn trước mặt anh, sau đó lấy một lọ sữa chua từ trong tủ lạnh ra, ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, ôm một cái gối vào lòng, nhét ống hút vào lọ, nhấm nháp.
Tống Kiêu Bạch nhíu mày nhìn cậu: "Cậu là một quân nhân."

"Đúng, tôi là một quân nhân." Thang Ngũ Viên cắn ống hút trong miệng, tùy ý dựa vào lưng ghế sô pha, chớp mắt nhìn anh.
Đôi mắt Thang Ngũ Viên vừa to vừa sáng, nhìn từ dưới lên, vừa vô tội vừa sạch sẽ, giống như dòng nước suối trong veo, dường như muốn hút người vào trong nước.
Tống Kiêu Bạch chau mày rời ánh mắt, cúi đầu liếc mắt nhìn dáng vẻ xiêu xiêu vẹo vẹo của cậu, cuối cùng thu mắt lại, nhắm mắt làm ngơ.
Thang Ngũ Viên hơi cong khóe môi, di chuyển mông, tìm một vị trí ngồi thoải mái, hỏi: "Thiếu tướng Tống tìm tôi là có chuyện gì sao?"
Tống Kiêu Bạch mấp máy môi, trầm giọng nói: "Tôi biết cậu vẫn còn nghi ngờ về chuyện vây quét hải tặc lần này, thực ra tôi cũng cảm thấy có gì đó không ổn.

"
Thang Ngũ Viên hơi ngồi thẳng lại, nhìn anh hỏi: "Vậy vì sao mà cậu vẫn vội vã tiến công?"
"Tôi nghi ngờ, có nội gián trong quân đoàn kim ưng."
Thang Ngũ Viên giật mình, quân đoàn kim ưng là quân đoàn quan trọng nhất của Đế quốc, luôn xử lý những nhiệm vụ quan trọng nhất của Đế quốc, nếu có nội gián trong quân đoàn thì không thể coi thường vấn đề này.
"Vì sao cậu lại nghĩ như vậy?"
"Bởi vì tôi phát hiện, dường như hải tặc vũ trụ hiểu rất rõ về tình hình quân đoàn của chúng ta, người mà tôi cử đi tìm thấy các vị trí có bẫy phục kích, rất giống với quy luật tác chiến thường ngày của chúng ta, vì vậy tôi nghi ngờ hải tặc vũ trụ đều biết chiến lược của chúng ta, cho nên mới bố trí những mai phục này."
Thang Ngũ Viên suy nghĩ một chút, liền hiểu ra thủ thuật trong đó, ngẩng đầu nhìn Tống Kiêu Bạch, nghiêm túc hỏi:" Hôm nay cậu hành động như vậy là để cố ý thăm dò tên nội gián kia?"
Cậu thấp giọng phân tích: "Nếu như hải tặc vũ trụ đã hao tổn tâm cơ thu mua một người trong quân đoàn, như vậy nhất định sẽ không chỉ thu mua một tên tiểu binh bình thường, người kia nhất định là có chút quyền lực, mà lại có thể tham gia cuộc họp nội bộ, như vậy mới có thể ngay lập tức biết tin tức, sau đó truyền lại cho hải tặc vũ trụ."
"Ừ." Tống Kiêu Bạch khẽ gật đầu, "Hôm nay người đến tham gia hội nghị đều là nhân viên nội bộ trong quân đoàn, tôi nghi ngờ nội gián ở bên trong, sau cuộc họp, tôi đã phái người đi theo dõi bọn họ, chỉ cần có hành động bất thường sẽ bắt bọn họ lại."

Thang Ngũ Viên gật đầu, rốt cục yên lòng, chỉ cần Tống Kiêu Bạch không làm việc liều lĩnh, cậu cũng không có cái gì để lo lắng, cậu cắn ống hút, vui vẻ hút nhiều thêm mấy ngụm.
Tống Kiêu Bạch nghe thấy tiếng hút sột soạt, cau mày liếc cậu một cái, hiển nhiên rất không đồng ý hành vi của cậu.
Thang Ngũ Viên cố ý uống nhanh hơn, uống thêm mấy ngụm mới dừng lại, "Chuyện này sao cậu lại nói với tôi, cậu không sợ tôi chính là tên nội gián kia sao?"
"Cậu?" Tống Kiêu Bạch cười một tiếng: "Trên chiếm hạm của hải tặc có thịt chiên giòn cho cậu ăn sao?"
Thang Ngũ Viên trừng Tống Kiêu Bạch, cậu ở lại quân đoàn kim ưng chỉ bởi vì thịt chiên giòn chắc? Rõ ràng là vì tình yêu vô tận với đế quốc! Cậu cảm thấy trái tim nhiệt huyết tình yêu nước bị sỉ nhục.
Nói xong chính sự, Tống Kiêu Bạch cầm cốc nước lên uống một ngụm, khi đặt cốc xuống, cái mũi đột nhiên động đậy, nghi ngờ ngẩng đầu, "Phòng của cậu có mùi gì vậy?"
"...Mùi? Không có mùi gì cả..." Thang Ngũ Viên chột dạ liếc mắt nhìn trong phòng, cái mũi nhẹ nhàng ngửi một chút, bởi vì trong phòng thường không có ai vào, lúc cậu tắm thì bóc miếng ngăn tin tức tố ra, tắm xong mới dán vào lại, thế nhưng qua lâu như vậy, mùi hương trong phòng đã rất nhạt, làm sao Tống Kiêu Bạch có thể ngửi được?
Tống Kiêu Bạch nhíu mày, vẻ mặt vẫn hơi nghi ngờ, ánh mắt đảo qua chậu hoa trên bệ cửa sổ của Thang Ngũ Viên, sau đó nhìn về phía huân hương(*) mà Thang Ngũ Viên chưa thắp, mùi hương không phải tỏa từ những nơi này.
(*) Minh họa
Thang Ngũ Viên nhìn ánh mắt đang nhìn tứ phía của anh, đứng ngồi không yên đặt sữa chua xuống, sau đó khẽ cười giả bộ bình tĩnh: "Tống Kiêu Bạch, ở đây không còn ai khác, chỉ có cậu và tôi, cậu cũng không cần phải giả vờ, không phải là tôi không biết mũi của cậu hoàn toàn không ngửi được mùi.

"
Từ nhỏ mũi Tống Kiêu Bạch đã không ngửi thấy bất cứ mùi gì.

Nghe nói là do khi anh vừa mới sinh ra, bệnh viện đã xảy ra một cuộc bạo loạn tin tức tố, tác động của tin tức tố lúc đó quá mạnh, ảnh hưởng đến khứu giác của anh, nên từ đó anh không còn ngửi được mùi gì nữa.
Chuyện này, Thang Ngũ Viên cũng là vô tình biết được từ chỗ cô Bạch, sau khi Tống Kiêu Bạch nhập ngũ đương nhiên phải giữ bí mật việc mất khứu giác, ngoại trừ những trưởng quan cấp cao nhất trong quân đội, không ai biết chuyện này, dù sao sẽ rất nguy hiểm nếu chuyện này lan rộng ra và kẻ thù biết về điểm yếu của anh.
Hiện tại mùi tin tức tố trong phòng vô cùng nhẹ, người bình thường cũng không ngửi được, Tống Kiêu Bạch sao có thể ngửi được? Thang Ngũ Viên chỉ cho rằng anh đang nói nhảm, hoặc nghi ngờ thân phận Beta của cậu, nên đang cố ý thăm dò.
Nghe được lời nói của Thang Ngũ Viên, Tống Kiêu Bạch bất giác nhíu mày, từ khi anh có ký ức đến nay, anh chưa từng ngửi được mùi thơm như người bình thường, cho nên anh cũng không chắc có phải thật sự là mùi hương lần trước ngửi thấy hay không.

Nhìn thấy vẻ mặt vẫn có chút nghi ngờ của anh, Thang Ngũ Viên không khỏi nghi ngờ khứu giác anh đã khôi phục, sắc mặt cứng lại.
Thang Ngũ Viên có chút lo lắng đứng lên, cầm máy phun sương(*) bên cạnh lên, phun khắp phòng, đặc biệt là xung quanh Tống Kiêu Bạch, phun nhiều thêm mấy lần, đến khi cả phòng đều là hương hoa bách hợp mới ngừng lại.
(*) Minh họa
Căn phòng thật sự quá thơm, cậu kìm nén bực bội, nhìn Tống Kiêu Bạch hỏi: "Cậu ngửi thấy mùi này đúng không? Tôi vừa xịt máy phun sương trước khi cậu tới đây."
Tống Kiêu Bạch động cái mũi, dùng lực hít hà, sau đó thất vọng lắc đầu một cái, "Lần này không có mùi gì."
Mặc dù đã quen với việc không thể ngửi thấy mùi, nhưng mùi hương vừa rồi khiến anh bất giác bị mê hoặc, nếu có thể, anh vẫn muốn ngửi lại nó.

Hóa ra cảm giác có thể ngửi thấy mùi hương tuyệt vời như vậy, chỉ là anh không biết là tất cả mùi hương trên thế giới đều thơm như vậy, hay chỉ có mùi hương này khiến anh mê luyến như vậy.
Thang Ngũ Viên nghe thấy lời anh, thở phào nhẹ nhõm, đặt máy phun sương trong tay xuống, nói: "Xem ra khứu giác của cậu vẫn chưa khôi phục, thật đáng tiếc."
Tuy rằng trong miệng nói đáng tiếc, nhưng ánh mắt lại giọng điệu hoàn toàn khác, không có điểm đáng tiếc nào.
"Tôi không nhìn ra cậu có cảm giác đáng tiếc." Tống Kiêu Bạch ngẩng đầu nhìn cậu, lạnh giọng nói.
"Có thể là do thị lực của cậu kém." Thang Ngũ Viên nhún vai, cậu đã cố gắng hết sức để bày tỏ sự đáng tiếc đối với đối thủ của mình, nhưng nó có giới hạn, cậu không vờ nổi.
Tống Kiêu Bạch hừ lạnh một tiếng đứng lên, "Đi đây."
Thang Ngũ Viên thầm nghĩ sau khi nói xong chính sự, cậu đã sớm nên rời đi, còn ở lại ngửi tới ngửi lui nữa chứ.
Thang Ngũ Viên đích thân tiễn anh ra ngoài, sau khi Tống Kiêu Bạch rời đi liền nhanh chóng đóng cửa quay vào phòng, cậu không khỏi hắt hơi một cái thật to, vừa rồi trong phòng phun quá nhiều chất làm mát không khí, mùi hương thực sự quá nồng.
Cậu vội vàng đi mở cửa sổ ra, cuối cùng cũng được hít bầu không khí trong lành, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, cậu vô thức chạm vào miếng ngăn sau gáy, lúc này mới cảm thấy an tâm hơn, chuyện cậu là một omega, tuyệt đối không thể để Tống Kiêu Bạch biết được.
Mùi hương bách hợp trong phòng dần dần nhạt đi, cậu mới bất chợt nhận ra, Tống Kiêu Bạch đến tìm cậu, là đang muốn giải thích với cậu sao?.