Nhà Họ Có Ma

Chương 3: Bước vào nhà họ Lê




Qua hai hôm, Hà Anh đã nhận được điện thoại từ trung tâm gia sư, báo thay đổi chỗ dạy của cô. Học trò mới này đang học lớp bảy, tên gọi Lê Chí Kiên.

Đây cũng chính là giao dịch giữa Hà Anh và bà ma hôm trước.

– Học sinh này đặc biệt lắm, học trường chuyên, thông minh, tiền lương cao hơn mấy chỗ khác nên yêu cầu gia sư cũng khắc khe hơn…

Nếu không phải gia sư trước kia có việc phải nghỉ đột ngột không tìm ra được người, cộng với thành tích của Hà Anh luôn thuộc loại giỏi và thái độ đi dạy mấy năm qua được đánh giá tích cực thì việc tốt này cũng chẳng rớt xuống đầu Hà Anh.

– Dạ, em đã biết rồi. Em sẽ sắp xếp thời gian…

Sau khi trao đổi xong, Hà Anh cúp điện thoại, không có vẻ hào hứng dù sao việc này là kết quả cô trù tính đã lâu rồi. Rốt cuộc, cô sắp bước vào ngôi nhà đó!



Ngày thứ sáu, sáu giờ bốn mươi lăm phút tối. Hà Anh đã đứng trước cửa nhà họ Lê.

Nhà họ Lê rất to, chỉ một nhà mà gần như chiếm cả dãy phố. Nhà này thiết kế theo lối kiến trúc Pháp cũ, được xây dựng đã lâu, có tới hơn sáu, bảy mươi năm, là chứng cứ huy hoàng cho lịch sử của dòng họ Lê.

Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi giáp mặt, Hà Anh vẫn bị kích động không nhẹ. Cô siết chặt nắm tay, bắt mình phải bình tĩnh lại.

Tính tong

Sau tiếng chuông cửa, một người giúp việc từ trong nhà chạy ra cổng hỏi:

– Cho hỏi cô là ai vậy?

Hà Anh liền nở nụ cười xã giao:

– Cháu là Hà Anh, là gia sư mới của em Chí Kiên.

Người giúp việc ngộ ra, liền mở cửa cho Hà Anh vào.

– Chào cháu, cô có nghe rồi, nãy giờ vẫn chờ cháu đó.

– Dạ, cám ơn cô.

Người giúp việc dắt Hà Anh vào trong nhà, vừa vào tới cô liền chạm mặt bà Ngọc, mẹ của Chí Kiên. Bà Ngọc năm nay hơn bốn mươi, nhưng bề ngoài chỉ như phụ nữ ba mươi thôi, vẫn xinh đẹp vô cùng. Đối với việc học con mình, bà Ngọc đương nhiên rất quan tâm, nên dù đã được bảo đảm, bà vẫn muốn gặp gia sư mới một lần tìm hiểu xem có phù hợp với con mình không.

– Chào cháu, cô là mẹ của Chí Kiên!

– Cháu chào cô. Cháu tên là Hà Anh, từ giờ sẽ dạy học thêm cho em Chí Kiên ạ!

Bà Ngọc thấy cô gái trẻ tuổi xinh xắn, thái độ từ tốn thì rất lấy làm thiện cảm, cứ cười mãi không thôi. Bà niềm nở mời:

– Thời gian còn sớm, cháu đến ngồi đây uống chút nước đi.

– Dạ, cám ơn cô.

Hà Anh làm gia sư thông qua trung tâm, đôi khi hai bên chưa từng gặp nhau, chỉ nói vài câu qua điện thoại, nên thường ở buổi học đầu tiên, cô đều tới sớm năm, mười phút để có thể trò chuyện một chút với phụ huynh học sinh. Việc tuy nhỏ nhưng có tác dụng gây thiện cảm, tạo dựng niềm tin, về lâu dài sẽ có lợi ích lớn.

– Nghe nói cháu đang học ở trường đại học sư phạm thành phố hả?

– Dạ, cháu đang học năm hai ạ.

– Con cô cũng học trường đó đó, mà trước cháu một khóa. Nhưng nó không học không giỏi bằng cháu đâu…

Thường thì trong mắt các bà mẹ, con mình luôn là người tốt nhất, giỏi nhất, thế nhưng bà Ngọc không tâng bốc con mình lên như người ta, thậm chí còn trêu đùa. Nhưng qua đó, lại càng có cảm giác bà rất thân thiết với những đứa con mình, chấp nhận mọi mặt tốt xấu của nó, cũng cho thấy bà là một người hòa đồng, dễ thân cận.

Đúng lúc đó, một anh chàng từ trên nhà chạy vội xuống hỏi to:

– Mẹ, mẹ có thấy cái áo khoác màu đen của con không? Con phải ra ngoài…

Anh ta không biết nhà đang có khách nên lao vụt tới chỗ mẹ mình. Đến lúc tới gần, anh ta mới sửng sốt khi trông thấy cô gái đang ngồi đối diện với bà Ngọc.

– Hà… Hà Anh?

Chí Thành lắp bắp gọi, trái với sự ngạc nhiên của Chí Thành, Hà Anh sớm đã biết đây là nhà họ Lê, cũng là nhà của Lê Chí Thành. Cô điềm đạm gật đầu nói:

– Chào anh! Em là gia sư mới của Chí Kiên!

Chí Thành biết em trai có gia sư mới, nhưng không thể ngờ được gia sư mới đó là Hà Anh. Chí Thành ú ớ mãi không biết phải nói cái gì.

Bà Ngọc biết con trai mình nhát gái, nhưng không ngờ lại nhát tới như vậy, cứ thế thì tới chừng nào bà mới có cháu ẵm bồng đây, bà giận dỗi nhéo anh ta một cái.

– Đau… mẹ…

– Hai đứa quen với nhau sao?

Hà Anh gật đầu nói:

– Dạ, cháu biết anh Chí Thành đây, chỉ là đó giờ chưa có dịp nói chuyện.

Hà Anh thong thả như cũ, nhưng nhìn cái bộ dáng lóng ngóng của Chí Thành, người mẹ là bà Ngọc như hiểu cái gì đó, cười xòa:

– Thằng con cô thấy vậy chứ nhát lắm, có gì con chỉ bảo nó giùm cô.

– Mẹ…

– Cô cứ đùa! Anh Chí Thành ở trường rất được hoan nghênh! Có bao người còn muốn được làm quen với anh ấy kìa.

– Nhưng cô không có biết mấy người kia, không có an tâm…

Chí Thành thấy mẹ mình không ngần ngại bán con như vậy, anh chàng xấu hổ không còn đường trốn. Nhưng lại trông Hà Anh và mẹ mình hợp nhau thế này, không hiểu sao anh cảm thấy cũng may mắn.

– Mẹ.

Một giọng nói non nớt từ phía sau vang tới thu hút sự chú ý của mọi người. Một cậu bé mười ba, mười bốn tuổi đang dắt tay một cô bé chừng năm tuổi đi tới. Cô bé liền chạy ùa vào lòng bà Ngọc nũng nịu.

– Mẹ, mẹ, anh ba không chịu chơi với con.

Bà Ngọc vuốt vuốt đầu bé con, giải thích:

– Đến giờ anh học rồi, không chơi được đâu.

Cô bé có vẻ không thích nhưng chỉ bĩu môi chứ không dám cãi lại.

– Em chào cô ạ.

Đứa bé trai cất tiếng chào Hà Anh. Nó chính là Lê Chí Kiên, là học trò mới của cô. Cậu bé tuổi nhỏ nhưng trông rất chững trạc, rất lễ độ. Còn bé gái là Lê Bảo Trân, con út trong nhà.

– Chào em, cô tên là Hà Anh, gia sư mới của em.

– Thôi, tới giờ rồi! Chí Kiên chỉ đường chị Hà Anh đến phòng đọc sách học đi!

– Dạ, thưa mẹ, con biết rồi.

Quả nhiên là một cậu bé rất ngoan.

Chí Kiên đi trước dẫn Hà Anh lên lầu. Chưa được nửa đường, Hà Anh đã nghe một giọng nói già nua vọng tới:

– Chuyện gì mà ồn ào quá vậy? Không để cho ai nghỉ ngơi gì sao?

Tiếp đó là bà Ngọc hạ thấp giọng giải thích:

– Dạ, nhà có khách, con không biết làm ồn tới mẹ. Mẹ thông cảm…

– Hừ, chỉ có chút chuyện mà làm không xong. Cô làm dâu nhà này bao nhiêu năm rồi…

Người đang lớn tiếng trách cứ kia, Hà Anh đoán chắc là bà Yến, bà nội của Chí Thành, người có địa vị lớn nhất trong gia đình này.

Có vẻ như màn ức hiếp mẹ chồng nàng dâu này đã quá quen thuộc, Hà Anh chỉ nghe mỗi tiếng của bà Yến và bà Ngọc thôi, còn Chí Thành và Bảo Trân không biết đã lãng đi đâu, thậm chí đến cậu bé đi trước mặt cô, Chí Kiên, cũng bình tĩnh như thường, vờ như không nghe thấy, không thấy.

Gia đình này, xem ra náo nhiệt hơn cô tưởng!