Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu

Chương 59: 59: Không Cần Phải Phân Vân Vì Cái Gì Mình Ưu Tiên Thì Luôn Là Ưu Tiên





Cuộc vui nào cũng phải đến nước chia li.

Cơ mà ở đây chỉ là tạm thời tạm gác lại cuộc vui.

Mà bắt đầu bật trạng thái người trưởng thành, nói chuyện như hai người đàn ông đang bàn chuyện trọng đại.

Còn lúc chia ly thì phải tùy thuộc vào bà chủ Lâm cả..
Lâm Bạch cùng Cẩm Hương Lộc đi dạo quanh bờ biển.

Chơi nhởi một hồi cũng phải rẽ vào mục đích ý chính của ngày hôm nay: “Vụ cá cược ngày hôm qua, cảm ơn chị Cẩm Hương Lộc”
Lời cảm ơn tưởng chừng đã xóa bỏ mọi rào cản xa lạ giữa hai người.

Khi lọt vào tai Hương Lộc, lại có một cảm giác như đây là lời khách sáo từ người ngoài.
Liếc sang nhìn Lâm Bạch.

Ánh mắt chứa nổi sầu u buồn hiện lên rõ rệt.

Đôi quầng thâm như đậm hơn đêm qua.

Mi mắt khẽ rũ xuống cảm nhận vạn vật xung quanh.

Lâm Bạch không trông chờ gì thêm từ em.

Cô đã tính trước mọi thứ.
Dù ván cược đó có thắng đi chăng nữa.


Thì ông trùm xã hội đen kia kiểu gì cũng sẽ tìm cách hăm dọa, kiểu gì cũng sẽ phải tới sòng bạc tìm bà chủ Lâm thêm lần nữa.

Lần này có em coi như cuộc sống sau này của cô sẽ được yên bình thêm vài hôm.
“Lâm Bạch”
Ngạc nhiên.

Đồng tử trong mắt Lâm Bạch giãn ra nhìn Cẩm Hương Lộc đang đứng ngay trước mắt mình từ khi nào.

Vẫn giữ một khoảng cách an toàn, cô im lặng chờ đợi câu hỏi từ em.
Cẩm Hương Lộc đưa tay áp hai bên má Lâm Bạch.

Như không muốn sự chú ý chuyển sang hướng khác, em muốn thứ bây giờ cô chú ý tới, chính là em.

Chậm rãi nhấn mạnh: “Nhìn vào mắt chị này, Bạch.”
Hai người đứng cạnh biển nhìn nhau, sóng đập vô bờ nhẹ nhàng không quá ồ ạt, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng sóng đập từng nhịp từng nhịp một.

Hai khuôn mặt giống y nhau.

Có lẽ do họ là song sinh nên trông hai người cứ như đang nhìn hình ảnh tương phản của chính mình.
Cơ mà họ vẫn có điểm khác nhau.

Một người hay nóng tính, luôn phải tự kìm chế bản thân lại vì sợ tính cọc cằn sẽ làm hỏng chuyện.

Một người lại luôn dữ được vẻ bình thản, không chút giao động khi bị ai đó cố gắng châm chọc.
Một người để tóc dài qua lưng, tóc uốn lọn ở đuôi.

Kèm theo vài sợi tóc nhuộm trắng xen kẻ nhau.

Bộ đồ ngủ màu hồng được vị quản lý tốt tính chọn cho.

Khuôn mặt tỏa ra một nét đẹp quý phái như một quý tộc thực sự.
Một người cắt tóc ngắn ngang vai, thẳng đuột, chả bao giờ là chăm chút cho tóc tai một cách đàng hoàng.

Có khi từ nhỏ tới giờ chỉ biết cắt tỉa chứ không biết gì về nhuộm tóc tai đủ màu sắc.

Bộ đồ đen từ đầu tới chân, trông chả khác nào một bóng ma giữa ban ngày.
Giọng nói cũng khác nhau.

Sinh ra từ một bọc, nhưng chả ưa gì cô chị gái.

Rốt cuộc là vì mâu thuẫn nào đã khiến Lâm Bạch không muốn nhận lại chị ruột.

Rốt cuộc người nhận nuôi cô đã làm những gì, nói lời nào mà cô lại trở thành như con người của bây giờ?
Cẩm Hương Lộc cất tiếng khẳng định: “Chị là chị ruột em”
Lâm Bạch u sầu, nhàn nhạt trả lời: “Nhưng lại khác họ”

Mi mắt em mở to ra kinh ngạc, không ngờ Lâm Bạch lại để ý những thứ nhỏ nhặt như này.

Để ý mới biết, từ nãy tới giờ Lâm Bạch không hề gọi em, hai tiếng ‘chị gái’.

Chỉ gọi ba tiếng xa lạ đến khó chạm tới ‘Cẩm Hương Lộc’.

Ra đây mới là lý do khiến Hương Lộc bị chính em gái mình phớt lờ từ bỏ nhận lại chị ruột.
“Chị-”
Cẩm Hương Lộc chưa kịp nói gì thêm, đã phải khựng lại vì cô em gái song sinh đang có một số biểu hiện lạ.

Như thở dốc, đầu hơi cúi xuống, chân mềm nhũn như không còn sức.

Trong chốc lát người Lâm Bạch đã đổ xuống vì không dồn lực vào chân, mất thăng bằng mà ngã xuống.
“Lâm Bạch!!?”
Tiếng người gọi tên Lâm Bạch dần nhỏ lại.

Ý thức tạm thời rơi vào trạng thái hôn mê.

Cẩm Hương Lộc khi đó như thể bị ai đó giơ tay che trời, mất ánh nắng em như hoa hướng dương chả biết nên hướng về nơi nào.
Biến thành người mất đi tính kiểm soát.

Mọi lời hay ý đẹp đều bị đạp xuống biển cả sau lưng.

Lập tức móc điện thoải ra gọi Vô Phanh.

Cậu vừa nghe chưa kịp alô ờ hởi gì, đã bị em mắng cho một loạt từ ngữ khó hiểu.
“M* nó.

Vô Phanh! Mày từng theo em gái tao lâu như thế.

Rốt cuộc mày có biết em tao dùng thuốc gì không thế hả.


Mới hai mươi tuổi đầu đã dùng thuốc chống trầm cảm.

Mày đi theo em tao để làm bóng cái danh dự, hay muốn chia rẻ chị em tao theo cách âm dương tách biệt thế này hả?!”
Tay bận lái xe, miệng liên thì phun ra những lời không, mắt đôi khi liếc sang kính chiếu hậu xem xem Lâm Bạch đang như thế nào.

Lúc đang chửi Vô Phanh, không quên lườm túi đồ mà Lâm Bạch mang theo bên người.

Vương vãi xung quanh là từng hộp thuốc, ghi rõ từng từ một ‘thuốc chống trầm cảm’.
Đầu dây bên kia nghe lâu dần thấm.

Vội vàng tra hỏi Lâm Bạch hiện giờ đang ở đâu, tại sao hai người lại ở cùng nhau.

Có vẻ cậu đã quên người bị bắt cóc chính là em, và được đưa tới bờ biển.

Nhưng cuối cùng người được quan tâm.
Lại chính là em gái song sinh Lâm Bạch.

Kẻ bắt cóc em từ lúc sáng sớm.
“Biến.

Biến cho khuất mắt tao”
Bên là người mình thích tới mức say đắm người ta.

Bên là em gái ruột, còn là song sinh.
Người đứng giữ như Cẩm Hương Lộc đây chỉ biết ưu tiên người nhà hơn là người mình thích..