Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu

Chương 49: 49: Một Chút Về Quá Khứ Và Một Về Tương Lai





Hai từ ‘ăn chơi’ được định nghĩa theo hai nghĩa.

Ăn chơi có tổ chức.

Còn nghĩa thứ hai là ăn rồi mới tới chơi.
Loại ăn chơi thứ nhất được xếp vào tầng lớp quý tộc, ví dụ điển hình cụ thể ở đây là nhà họ Cẩm đây.

Và người chủ trì mọi cuộc ăn chơi không có kết quẩ này lại chính là đại tiểu thư của chúng ta.

Cẩm Hương Lộc.
Giới xã hội đen nổi tiếng là rất tàn ác, lừa lọc.

Có mỗi con cháu nhà họ Phó là không bao giờ phải đụng tay đụng chân với ai.

Mặc dù tất cả đều đã tham gia vào giới xã hội đen, tên tuổi dính vào không ít.

Cơ mà họ chỉ dám đặt ra phương pháp ‘ngoại trừ’ đó là đụng tới nhà họ Cẩm, kết bạn, chủ động tỏ tình, mặt dày bám theo không rời.
Đời ông bà lại khác hoàn toàn đời con cháu.

Họ bắt đầu từ mâu thuẫn, sau này đột nhiên lại kết thành tình bằng hữu.

Nói tới đây, không thể là không quên lão gia nhà họ Đô.
Người luôn đứng giữa nghe hai người bạn thân cãi nhau chí chóe.

Và cũng là người đứng ra để giải hòa, kết nối họ lại sau mỗi lần cắt đứt tình cảm.


Họ cứ cắt rồi lại có người nối lại, dần dần hình thành thói hiểu nhau.
Đến đời cháu, lấy đại diện từ ba nhà Cẩm Phó Đô.
Cẩm Hương Lộc.

Phó Đoan Lê.

Đô Uy.
Năm Cẩm Hương Lộc tìm ra người anh trai ruột thất lạc mang tên ‘tàn dư nhà họ Đô’.

Thì em đã lấy danh nghĩa là người lớn nhất, có quyền nhất nhà họ Cẩm ra để đưa Phó Đoan Lê và Đô Uy về nhà ở chung với em.
Không được bao lâu sau.

Chú hai em đã gửi thư mời em ghé thăm nhà chú hai một chuyến.

Nguyên do cũng có liên quan tới việc tự ý đưa người lạ về nhà.

Lúc đi thì không tổn hại gì, đến cả một cộng tóc cũng khó mà đụng được.

Nhưng lúc về lại gặp một số chuyện bất trắc.
Không những thế, cậu em trai Phong Đông còn bị sốt nặng.

Đêm đó đã khiến Cẩm Hương Lộc trở thành một con người khác.
Chuyến đi bất ổn, mang lại cho Cẩm Hương Lộc nhiều trải nghiệm thú vị.

Từ đoạn kí ức của mười bốn năm trước, không những thế.

Những bí mật của nhiều năm trước cũng dần có dấu hiệu khiến em có phần tò mò về chuyện năm đó.
“Kết thúc chuyến đi, mẹ con đã bắt đầu âm thầm tìm kiếm lại sự thật.

Cũng như nguồn gốc của ngày hôm đó.

Chị ấy đã trở thành một con người trưởng thành.

Và cháu chính là kết quả không bao giờ là lỗ của chị ấy”
Một người đàn ông tầm hai bảy, hai tám tuổi đang ôm trong lòng một đứa bé khoảng sáu tuổi.

Hai chú cháu ngồi với nhau tâm sự như mấy ông cụ non hồi tưởng về những chuyện cũ đã qua.

Mà kiên nhẫn kể lại hết với nhau.
Đứa trẻ nghe xong liền có thêm nghi vấn trong đầu.

Trẻ con mà, cái gì chả tò mò.

Cơ mà người chú lại rất kiên nhẫn ngồi kể cho cậu nhóc ham hỏi này mọi thứ.
“Thế chú có biết ba con là ai không ạ?”- Người chú khẽ nheo mày lại khi nhận được câu hỏi ngoài tưởng tượng của mình.

Nói thật, chú cậu nhóc cũng không muốn nhớ tới người đã chết.


Đúng hơn là người đã khiến chị cậu rời xa khỏi cậu vĩnh viễn.
Dù lòng dặn là không được nói ra.

Nhưng ánh mắt chứa nhiều chút mong chờ từ người chú, chưa được ba giây đã vội giơ cờ trắng đầu hàng trước sự dễ thương của đứa cháu.
“Ba con phải đi công tác xa.

Không thể về được.

Mẹ con cũng bận lắm-”
Dẫu biết nói dối trẻ con là sai trái, sau này nó mà biết được sự thật.

Sự uy tín trên mặt người chú này dần dần sẽ không còn được đứa cháu dễ thương này tin tưởng.

Cơ mà biết sao được, cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi.

Còn quá nhỏ để có thể biết được sự thật động trời đó.
Chưa kịp nói hết câu.

Đứa trẻ đã nhanh nhảu cướp lời, khẳng định: “Ba con đã bị người khác sát hại.

Mẹ con thì mất tích kể từ khi sinh con ra chưa được một năm”
Thời khắc cậu nhóc sáu tuổi thốt nên hai câu khiến tư duy trong đầu người chú thoáng chốc bị làm cho lu mờ.

Rằng cậu chưa chắc đã là một ‘cậu nhóc sáu tuổi’.

Không một đứa trẻ đồng trang lứa nào có thể nói ra được từ đó một cách thản nhiên như thế.
Người chú chợt bị đóng băng lại vài giây.

Hai mắt không rời khỏi người đứa cháu mà cậu ta luôn nghĩ đơn giản là ‘rất dễ thương’.
Cơ thể bị một thứ gì đó làm cho giật mình nhẹ.

Sâu bên trong ánh mắt đó rất giống với ánh mắt mà cậu từng thấy.


Chỉ là đã từng rất lâu chưa thấy lại.

Bầu không khí cũng vì thế mà thay đổi một cách đột ngột.
Khớp miệng như đã được rã đông.

Nhưng âm điệu vẫn còn hơi lắp bắp không thành câu suôn sẻ.
“A..

Ai nói cho cháu biết mấy cái đó?”
Đôi mắt vô hồn của cậu nhóc đã làm cho người chú khe khẽ run sợ.
Như chưa đặt được mục đích.

Đứa trẻ thẳng thắn phớt lờ câu hỏi của chú mình.

Mà còn cố nhấn mạnh ở câu cuối, làm cho bầu không khí càng ngày càng trở nên khó thở hơn bao giờ hết.
“Những thứ cháu nói có, đúng chứ chú Túc Tả?-”
Vừa dứt lời, giáo viên chủ nhiệm lớp cậu đã chạy ra đón cậu vào lớp.

Âm giọng ngọt ngào kia lập tức kéo cậu nhóc về trạng thái bình thường.
“Khương Lộc? Mới đầu vào lớp con sợ sao, nào nắm tay cô vào lớp là sẽ hết sự thôi nhé?”- Giọng nói lạnh băng của cậu nhanh chóng chuyển sang giọng của một đứa trẻ nói chưa được lưu loát: “Vầng ạ”
Sau đó cũng như lão gia nhà họ Cẩm năm đó.

Cẩm Túc Tả cũng nhận ra được điểm khác người của cậu nhóc mang tên ‘Khương Lộc’.

Đứa con trai do Cẩm Hương Lộc đem về sau hai năm biệt tăm biệt tích, không một chút manh mối..