Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu

Chương 38: 38: Cuộc Trò Chuyện Chú Cháu





Mọi chuyện chưa kết thúc ở đó.

Mâu thẫn giữa nhà họ Cẩm và Đô Uy ngày càng tăng.

Trong khi đó, Cẩm Hương Lộc lại càng cố gắng khiến cá chạy ngược dòng nước.

Thì dòng nước đó chảy càng siết hơn.

Cá có cố vẫn sẽ bị cuốn trôi xuống con thác cao.
Tối ngày hôm sau, Cẩm Hương Lộc may mắn được một vé mời đến nhà chú hai chơi.

Nói thì nói là vậy, nhưng thực chất lại có liên quan tới Đô Uy.
“Cháu có gì muốn nói với chú hai không?”
Chú hai em ngồi trong phòng làm việc, tay bận rộn ghi ghi viết viết lên những tờ giấy đang xếp thành tháp trên bàn.

Em vừa đến chú hai không màng tới tình hình sức khỏe, chả thèm kéo dài thời gian mà vào ngay vấn đề chính.
Em đứng trước cửa, chần chừ sợ nói ra lời không vừa ý chú hai sẽ bị mắng.

Thành ra cái vẻ e thẹn này càng ngày càng lố lăng, chu hai em đang bận còn phải lo chuyện em gây ra.

Đập bàn một cái bịch! Cẩm Hương Lộc đang bí lời, nghe được tiếng động lớn, bất giác nhảy dựng lên, cuống cuồng tới mức tay chân múa lung tung.

Chú hai thở dài rồi mới cất tiếng hỏi em.

“Cháu lôi cái tên họ Đô đó đâu ra? Tại sao lại cho hắn vào đây? Còn cái gì mà đại diện thay cháu hả, Lộc? Cháu làm vậy rồi có nghĩ tới tương lai sau này, mọi thứ ta cố gắng gánh thay cháu và công sức của bà Phó sẽ đổ sông đổ biển hết không? HẢ LỘC!”
Trong số ba người con trai của ông nội em, người giống ông nhất có lẽ là chú hai.

Đến cả tính khí, lẫn cách làm việc đều giống y đúc như hai giọt nước.
Thật thà trả lời, Hương Lộc ngước mắt lên chứng tỏ rằng người vô tội ở đây là em: “Cháu biết cậu ấy là con nhà họ Đô, cơ mà chú hai hãy tin con.

Lần này không như chú hai nghĩ đâu ạ!”
Hạ hỏa chưa xong, chú hai em lại nảy sinh thêm nghi ngờ.

Nhướng mày hỏi: “Cậu ấy?”
Chột dạ rụt cổ lại.

Nghĩ nghĩ được ý nói, em tiếng tới kể sự tình cho chú hai em nghe.
“Chú hai, chú hai có nhớ lần con đi ám sát lão gia họ Đô không? Con không biết tâm nguyện cuối của ổng có ý gì, cơ mà Đô Uy là anh ruột con..

Ông ta muốn con đưa Đô Uy theo nên là-”
“-Nên là con muốn đưa tên họ Đô kia về đây ở cho an toàn?”- Tức khắc, em gật đầu như bổ củi, không chút do dự.
Lần nữa em bị chú hai mắng xối xả.
“Là ruột hay gan đi chăng nữa đều mặc kệ.

Nhà ta có giấy tờ nhận nuôi con đàng hoàng, lí nào giờ lại đốt nó rồi đem trả con về? Tên đó cũng hai lăm tuổi rồi chứ nhiêu, từng là thiếu gia đương nhiên phải biết cách sinh tồn ở ngoài xã hội.

Thêm cả lời lão già đó nói chưa chắc đã đúng.

Chưa chắc đã là ý tốt!”
Chú hai em cố tình nhấn nhá câu cuối cho em nghe, em tỉnh hết cả ngộ ra ngoài.
Quả thật, em nghĩ tới nghĩ lui nguyện vọng cuối của lão mà chả thấy có uẩn khúc nào cả.

Đã thế chú hai em mới nghe qua đã biết ngay có điểm không đúng.

Thực chất câu chuyện này chỉ là lời nói vu vơ không đáng để chú hai em làm mất thời gian.

Nhưng hậu quả em mang lại thì..
“Cháu lo liệu mà đuổi hắn, hoặc ta sẽ cho người tới xử lý hắn”
Mới nghe tới đây em liền nhảy dựng lên cãi.

Dù biết có cãi cũng chẳng thể thắng nổi..
“Chú hai! Chú biết anh ta là anh ruột con nên mới thế phải không? Mối quan hệ giữa nhà ta với nhà anh ấy đương nhiên là không thể nào hòa giải vì con tự ý phá vỡ mối liên kết đó.

Nhưng chú phải nghĩ tới con với những chuyện sẽ tới với con chứ ạ?!”- Cẩm Hương Lộc.
“Những chuyện sẽ tới với con?”- Chú hai nhắc lại, hai hàng lông mày đậm khẽ nheo lại.


Giọng điệu bắt đầu tra khảo.
Giật mình nhẹ, hai mắt đảo sang chỗ khác né tránh ánh mắt của chú hai đang trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.

Nuốt nước bọt cho thông họng, em lại một lần nữa giải thích cho chú hai hiểu nổi lòng khó nói.
“Con nghe bảo Cẩm Thê đang hoạt động ở một băng khác.

Giới này không nằm trong phạm vi của chúng ta đang xử lý, thành ra con phải tự đi điều tra”- Cẩm Hương Lộc.
“Liên quan gì tới ‘chuyện sẽ xảy ra với con’? Đừng làm mất thời gian của ta nữa, ra ngoài, và tên đó phải cuốn gói khỏi đó trước nửa đêm cho ta”- Chú hai khua tay đuổi khách, đẩy gọng kính lên chuẩn bị bắt tay vào đống công việc.
Nhưng em vẫn chưa bằng lòng, hai tay bị hai tên vệ sĩ lực lưỡng xách đi.

Vùng không được, mà đánh cũng không xong.

Liền vứt hết cái duyên của con gái, gào lên, cố ý lấy đi sự chú ý từ chú hai: “Người đó muốn giết con!!”
“Thả con bé ra”
Thành công lấy lại sự chú ý, hai tên vệ sĩ to con đi ra.

Cẩm Hương Lộc chưa kịp mừng đã bị mắng tiếp.
“Con đừng tưởng ta tin lời con nói.

Từ nhỏ tính đã hỗn xược, láo ngáo ai có ý muốn giết cũng bị con xử từ lâu.

Đừng khinh thường ta, đại tiểu thư ạ”- Chú hai.
“Chú hai tin hay không tùy chú hai.

Nhưng tên đó thực sự rất đã ném con từ lầu năm xuống, và hắn còn biết đường đi lối ngõ con sẽ đi như thế nào.”- Cẩm Hương Lộc kiên định, biểu cảm nghiêm túc tới lạ người.
“Do con ngu ngốc, mù quáng nên bị người ta đoán được”
Lập tức hình tượng cao ngạo kia đã bị chú hai giáng cho một câu không thể nào cãi lại được.

Máu trong lòng tuôn ra, tình nghĩa chú hai và cháu cả coi như đến đây thôi..
Mở túi xách, lấy ra một tập tài liệu đặt xuống bàn.


Vẻ hiên ngang lại một lần nữa tỏ vẻ cho người chú lạnh lùng này xem.
“Là từ tên kia đưa cho con.

Hắn muốn con điều tra và xử lý cái băng đó.

Phải rồi, cái này không liên quan tới anh ruột đâu ạ! Mà là có tên cậu út ở trong.

Con có xem qua cũng có thấy vài chỗ khá thú vị, muốn nhận nhiệm vụ này để giết thời gian”
Trái với ban nãy, chú hai em cuối cùng cũng đã mở lòng cất lời khen ngợi: “Được tin khá hữu ích đấy”- Vừa nghe đã thấm, mũi cứ thế mà nở to ra, miệng cười không ngớt.
Lời khen chưa được bao lâu đã vội kèm thêm một câu, như con dao nhỏ đang cứa thẳng vào trái tim Cẩm Hương Lộc: “Cháu muốn tốt thì đừng có nhận”
“Tại sao ạ?”- Bất ngờ đập thẳng hai tay xuống bàn làm việc của chú hai.

Em lớn tiếng.
Chú hai em ung dung, thản nhiên giải thích: “Nơi đó đến cả ta còn không dám động tới, con đến chỉ có thể là tự nộp mạng mà thôi”
“Cái bang đó thì ghê gớm gì mà chú hai lại không dám đụng? Một tổ chức nhỏ có vỏn vẹn năm người, thì làm sao có thể đánh được con cơ chứ? Cẩm Thê thì khỏi, thừa biết con với cậu ta ai sẽ là người thắng rồi”
Mặt vênh váo, bĩu môi bởi em nghĩ chú hai đang khinh thường tài năng của em.
Từ nãy tới giờ người bộc lộ nhiều biểu cảm nhất là em.

Người luôn giữ cái ‘khuôn’ khô cứng kia là chú hai.

Cứ thế hai người cứ đấu khẩu với nhau mãi mê không ngớt, cuối cùng người đuổi vẫn là ‘chủ nhà’.
“Người tên Gia Huy này”- Chú hai em giơ tờ giấy lên trước cho em nhìn kĩ hơn, đưa mặt lại gần nhìn, chú hai em lại nói tiếp: “Là cháu nhà họ Phó, Phó Gia Huy”.