Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu

Chương 21: 21: Muốn Gây Khó Vs Chị Đâu Có Dễ





Kì thi tuyển sinh đến ngay sau khi em bắt đầu bước vào kì nghỉ hè đúng hai tuần.

Ngày bắt đầu ôn thi một cách đàng hoàng nhất mà em từng trải qua là sau hôm hai sáu tháng ba chơi bời tưng bừng.
Và cũng có một vài xích mích với ‘chức lớn trong lớp’.

Đó là lớp trưởng với lớp phó tới gây khó dễ cho em.
“Không phải tôi đã nêu rất rõ trong giấy đang kí rồi hả? Tôi chỉ tham gia mỗi chạy một trăm mét với khối chín thôi sao giờ lại lôi đâu ra cái tờ giấy viết ‘danh sách những học sinh đánh bóng chuyền’ và có tên tôi trong đó? Mấy người cố tình tới gây chuyện hay thực sự không rõ nhà tôi họ mang họ gì hả?”
Em trợn mắt nhìn lớp phó đang cố gắng cười đểu em, chưa bao giờ là bị chơi xỏ sau lưng để rồi lúc đối mặt lại tức tốt như này.

Cô bạn lớp phó học tập đứng nấp sau lưng lớp trưởng.

Ánh mắt nói lên ý muốn của ả..: ‘Thì đã làm sao? Nhắm không làm được thì đánh nhau dành lại công lý cái nè’.
Nghiến răng kèn kẹt, cục tức này không giải tỏa được bằng vũ lực.

Em cũng sẽ ra lệnh cho vệ sĩ Âm rút gân con nhỏ lớp phó đáng ghét này ra hết cho bỏ tức.

Người ta mang họ Cẩm ai nhìn cũng biết cũng né.

Có mình nó là biết, là cứ thích núp ‘ở nơi an toàn’ rồi âm thầm ló cái bản mặt đáng ghét ra khiêu khích địch.
“Bạn học Hương Lộc bớt nóng.

Chuyện này cũng là chuyện ngoài ý muốn-”
Kìm với chả chế.

Em làm không được! Vừa chạy xong người đã mệt mỏi hết chỗ nói, thêm cả em đang bị ốm!? Mệt mỏi.

Trừng mắt, tay vo lại tờ giấy thông báo những học sinh sẽ tham gia thi đấu.

Rồi em quay ra ngắt ngang lời lớp trưởng đang nói, chỉ tay về phía kẻ khinh địch mang danh lớp phó của một lớp chọn: “Cậu ta thì làm cái đếch gì mà tôi lại phải làm một lúc hai việc?”

Trong lớp, ít nhất mỗi người đều chọn một môn thể thao để tham gia, thắng thua không quan trọng.

Miễn là vui là được, đâu ai như nó.

Vì biết tham gia rất mệt, nên trong lớp chỉ có mình nó là từ chối không tham gia một môn nào hết.
Ả chỉ chạy loanh quanh cổ vũ cho có rồi thôi.

Đôi lúc lại rảnh mông đi ra khiêu khích em.
Nhìn thế rồi thôi, ai giờ nó lại chuyển đối tượng là em.

Cố tình gây chuyện với em.

Né tránh muốn giúp lớp thì thôi đi, giờ còn tự ý đăng kí thay em.

Không phải ngứa đòn thì là ngứa gì?
“À! Lớp phó ấy hả.

Cậu ấy trước có bị ốm, đến hôm nay mới đỡ đôi chút.

Chưa tập luyện gì nên tạm thời cho nghỉ, nhưng thầy không cho vắng mặt nên cậu ấy mới ở đây.

Bạn học Hương Lộc có ý tốt, cậu có thể tham gia trận bóng chuyền nữ tiếp theo không.

Lớp thiếu nữ quá..”
Đó chính là lời nói dối vô nghĩa nhất tới giờ em từng nghe.

Thoáng qua ai cũng biết cả hai đang bao che cho nhau.

Một người thì âm thầm đăng kí thay em, một người thì nói ngon lời ngọt cho em mở tấm lòng bao dung giúp đỡ.
Nếu lớp phó ốm, thì em trước đó cũng ốm.

Nếu cả hai trước đã biết điều thì đã không có cuộc đối thoại như bây giờ.

Nếu em có thể phang cho hai đứa một một trận thì giờ em đã không phải nuốt cục tức này vào bụng.
Em im lặng suy nghĩ.

Lén nhìn về hướng đội đá bóng lớp em, Nghiêm Túc đang chạy quanh sân với chiến thắng vẻ vang.

Thấy em đang nhìn về hướng cậu, cậu mỉm cười rạng rỡ, tay vẫy vẫy điên loạn gọi tên em.

Em cũng đưa tay vẫn về phía Nghiêm Túc như đã nghe thấy.
Hai nhỏ lớp trưởng với lớp phó đứng hết nhìn em lại quay ra nhìn Nghiêm Túc.

Lúc quay lại nhìn em thì em đã chạy mất tăm.

Lập tức rống lên.: “Bạn học Hương Lộc?!”- “Cô giáo sẽ phạt cậu đấy, Lộc!!!!”
Nghe tiếng nói đằng sau lưng, người gào lên to nhất chứa đựng nhiều phẫn nộ nhất là con nhỏ lớp phó đáng ghét đã giám viết tên em lên tờ giấy đăng kí thối nát đó.
Em ngồi xổm xuống, khuất sau khúc cua ra căn tin, ngồi nghe bọn nó kêu gào nhưng chân lại không thèm đuổi theo.

Chợt em nghe thấy giọng của một giáo viên, tuổi trung niên nói hai đứa nó: “Lớp chín B hai phải không? Ai tên Lộc vào cho đủ đội hình đi kìa?”
Lúc chúng nó đăng kí giúp em chỉ ghi mỗi tên ‘Lộc’, giáo viên dạy thể dục không rõ tên nên không biết đó là em.


Ngồi cách không xa, nhưng em vẫn có thể nghe được rõ tiếng thở hổn hển của Túc Tả.

Giờ này hình như cậu ta vừa đánh xong trận cầu lông ở trong nhà đa năng dãy B.
Mới đó đã chạy qua nhà đa năng dãy A, quả nhiên là tay trợ thủ đắc lực đây mà.
“Chị em hôm nay xin nghỉ, không đánh bóng chuyền được rồi ạ.

Chị em tên Cẩm Hương Lộc”
Túc Tả thở lấy thở để, đủ hơi liền nói một mạnh về việc em xin nghỉ.

Không những thế còn cố tình nói rõ họ tên cho giáo viên dạy thể dục biết.

Hai đứa kia đứng nghe mà tức nghẹn, định chối cãi: “Không phải đâu cô-”
Giáo viên không cho, liền tỏ vẻ tức giận.

Trách mắng đủ thứ: “Hai bạn nữ này học chung lớp với Hương Lộc, sao không chủ động vào thế chỗ? Bạn bè là phải giúp đỡ nhau chứ?!”- Giáo viên dạy thể dục vừa gằn giọng vừa nhìn trước ngực hai đứa nó, là cái bản tên có ghi họ tên lẫn lớp của nó.

Bị quát thẳng vào mặt, cả hai mặt đỏ như trái mìn, hậm hực đi vào xếp cho đủ đội hình.
Đương nhiên lớp em đã thua.
Em ngồi đó nghe lỏm.

Thấy bọn nó thế em hả lòng hả dạ lắm.

Bất giác phì cười thành tiếng, dứt hơi đã bị bắt quả tang: “Biết ngay chị sẽ không tham gia vào đội tuyển bóng chuyền mà”
Ngước mắt nhìn vào đôi mắt nâu, mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Túc Tả, em ngẩn người ra vài giây.

Rồi vội lôi tâm trí về hiện thực.

Đứng dậy phủi mông, đi với Túc Tả ra nhà thi đấu dãy B: “Em út đôi khi nhạy phết nhỉ?”
“Chị họ cũng phối hợp không kém”
Chuyện này đương nhiên không phải chuyện vô tình mà có.

Không phải em rời đi rồi vô tình Túc Tả tới đúng lúc, mà là em đã thầm suy đoán trước.

Trường to, thông báo về danh sách những người tham gia đôi khi sẽ tới tay học sinh rất chậm.


Thời gian lớp Túc Tả thi đấu xong và thời gian trận bóng chuyền nữ lớp chín bắt đầu là rất sát nhau.
Bạn bè Túc Tả nhanh chóng đồn thổi không ít về việc có nên đi xem các anh chị chơi bóng, đánh cầu không.

Liếc qua nhìn Nghiêm Túc vừa xong trận là chờ đợi Túc Tả xong trận, chứ em trước giờ có cần thứ gì từ Nghiêm Túc đâu..
“Trận đấu thế nào?”- Em hỏi Túc Tả: “Lớp em thắng.

Giờ còn nhiều thời gian, chị làm vài hiệp với em không?”
Hương Lộc lắc đầu lia lịa, thẳng thắn từ chối vì biết rõ thực lực của bản thân: “Chạy mệt rồi.

Muốn đi ăn kem..-”
..
Chưa hết, kể từ khi em bắt đầu vùi đầu vào ôn thi, Túc Tả cũng đến giúp đỡ em không ít.

Từ ăn uống, cân bằng thời gian giải lao cho não không bị quá tải.

Em đi làm đêm nhiều cơ thể ít bệnh, cơ mà cứ hở đang chuẩn bị có chuyện gì đó quan trọng là lại đủ thứ bệnh ập đến.

Nhớ lại khi đó mà không có Túc Tả, chắc em đã chết trong nhà với đồng bài tập rồi.
..
Kết quả không làm em thất vọng.

Em đạt số điểm rất cao, điểm đạt tiêu chuẩn cho trường mà Đô Uyên (người đã từng cầu xin em giết) từng học.

Nhưng sau đó quyết định nhập học lại rơi vào tay ông nội..
Đúng là không nên để người khác vẽ đường cho mình đi.

Cơ mà nếu em không đi thì cơ hội gặp lại em trai Phong Đông là rất hiếm, hoặc không thể gặp được nữa..
Phong Đông hiện giờ không khác gì ‘báu vật di động’ của em cả..