Nhà Họ Cẩm Đột Nhiên Lại Có Cháu

Chương 16: 16: Hôn Ước Cái Khỉ Ho Cò Gáy Gì Vậy!





Thời gian em đến tỉnh XX còn chưa đủ hai tư tiếng, sáng ngày hôm sau em đã được ‘thầy’ giao cho một đống bài tập.

Đúng thế! Là một đống!!
“Làm hết chỗ này, để tôi xem khả năng em tới đâu.

Điểm đẹp đương nhiên sẽ có thưởng”
Lời nói mờ ám..

Hắn! Hắn là kẻ đầu tiên gặp em, biết rõ tính em, nhưng vẫn cố gắng bày mưu tính kế với em.

Bày mưu ở đây không có gì là xa xôi, hắn chỉ đơn giản là muốn em đồng ý làm vợ hắn.
“Thưởng?”- Em hỏi, một từ nghe rất chi là ngây thơ, mắt hướng xuống đống bài tập hắn vừa giao.

Em không ngờ cái vô tình nhất thời lại hủy hoại cả không gian nghiêm túc.
“Ừm! Thưởng một cái hôn từ hoàng tử chẳng hạn?”
Nếu hắn mà là hoàng tử thì đã không cần phải ở trong cái ngôi nhà cũ này rồi.
Em nghe liền biết mình vừa hỏi thứ không nên hỏi, bất giác thở dài mệt mỏi, em đã quá quen với cái vẻ này của hắn rồi.

Dù chưa quen nhau hơn một ngày.

Sau tối hôm qua bị ăn một bạt tay, hình như hắn vẫn chưa chừa.
Đổi lại việc hắn luôn nói và làm mấy hành động tán tỉnh, thả thính với vẩn lại càng khiến em hoài nghi về hắn.

Là do hắn luôn bận việc ở ngoài và không có thời gian kiếm người yêu.

Hoặc là cô hầu đã có tuổi?
Nếu nói về thiện cảm trong ba người ở cái nhà này.

Em nghĩ mình khá tin tưởng cô hầu với bác tài xế, cũng là người làm vườn.
Suy đi tính lại, hắn đương nhiên không phải chú hai em.

Càng không có máu mủ với nhà họ Cẩm.

Lý lịch của ba người này thực sự là rất đáng ngờ, đã thế họ còn chưa kể gì hay nói gì về chú hai em.

Tình huống này, không phải rất giống cảnh bị bắt cóc công khai trên phim không?
Mà.

Quản gia cũng có thấy hắn rồi, còn an tâm rời đi.

Chắc chắn lai lịch của tên này có liên quan tới nhà em, chứ không phải là con cháu nhà họ Cẩm.
“Biến.

Mà chốc mấy giờ tới lấy bài?”- Hương Lộc.
“ ? À không! chiều nay tôi sẽ ở lại ngồi ngắm em học.

Đến chiều nay là không có việc gì nữa rồi”- Tô Thành.


Hắn nghĩ nghĩ rồi nhận ra được ẩn ý của em.

Chiều nay hắn rảnh nên không có gia hạn thời gian làm bài tập cho em.
Còn khi sáng thì có gia hạn.

Tầm mười giờ sáng sẽ chuẩn bị ‘nộp bài’ đúng nghĩa.

Kể lễ một hồi hắn quay người phóng như bay.

Bảo là đi làm.

Nhưng quần áo hắn mặc trên người lại rất bình thường, áo phông quần thể dục.
Em vừa rồi còn tưởng hắn sẽ bận như hồi sáng.

Em tò mò hỏi cô hầu, mới biết hắn đi làm.

Mà có cố hỏi sâu vào nghề nghiệp của hắn, cô hầu càng cố im lặng không hé ra nửa từ.
Em ra hỏi bác tài xế, bác ý cũng đáp lại không khác câu trả lời của cô hầu là bao.

Mất hy vọng.

Em thực sự là rất tò mò về việc mà hắn làm, nhưng không dám hỏi.

Bởi chưa quen nhau một ngày đã đi tra hỏi thẳng nghề nghiệp vậy có hơi..
Ngoài mặt em tỏ vẻ như mình không quan tâm, tay bận rộn ghi ghi chép chép.

Cơ mà bên trong lại đang rất rất rất tò mò về việc hắn làm ban sáng..
“Bớt đi cái.

Đã mặt dày rồi thì đừng phát ngôn cái gì hết.

Càng nói càng xàm l*n”- Em liếc nhìn qua đề lẫn đáp án, liền biết đâu là câu đúng.

Mắt tay hoạt động rất chăm.
“Nè em có tò mò về cái chết của chú hai không?”- “Không”
Em thẳng thừng đáp lại, biểu cảm không buồn không vui, chỉ chăm chút làm bài tập trong im lặng.

Đôi lúc lại có vài câu hỏi từ hắn tiếp nhận tới tai.

Thấy em không có hứng với việc này, hắn im vài hồi như nghĩ nghĩ cái gì đó.

Ngứa mồm lại hỏi câu dừng câu.

Có lẽ việc ‘ngắm’ này bắt đầu chán đối với hắn.
Thấy em vẫn đang còn chăm chỉ làm bài, hắn như rơi hoàn toàn vào thế bí, lại dở chứng nằm dài ra bàn.


Lại nhìn..

Nghĩ nghĩ..

Em biết hắn đang phát ngán, cũng giả lơ.

Lúc sau chắc hắn chán quá.

Đẩy tay ưỡn ngực ngồi thẳng dậy vươn vai, em khi này giờ mới mở miệng nói.
“Chú thấy chán có thể rời đi đâu đó.

Cứ nhìn vậy người ta lại hiểu lầm tôi là trà xanh thì coi chừng!”
Hắn nghe thấy em chủ động tiếp chuyện, liền trở mặt phấn khởi, nằm dài ra bàn tiếp.

Nhìn em hỏi: “Người ta là ai? Tôi đã bảo rồi, em chính là vợ tương lai của tôi.

Nên em không cần phải lo vụ bị coi là trà xanh, mà tôi cũng không ngoại tình đâu”
“Nghe vừa không hợp tình không hợp lý gì cả.

Tôi vốn dĩ không hề có hứng thú với đàn ông các người.

Thêm cả, nếu có ngoại lệ cũng chả lấy chú”- “Sao em cứ gọi tôi là chú hoài vậy?”
“Mới gặp không phải chú bảo tôi là ‘chú’ hả.

Giờ bày đặt ý kiến, ra vẻ!”- Hắn cứng họng, đúng là lúc đó hắn có nói thật..

Thế là cả hai lại im lặng thêm lần nữa, và rất nhiều lần khác..
Em ngáp một cái rồi lại làm tiếp bài.

Là bài quá dễ, làm riết thấy chán chứ không phải em không làm được bài nên mới chán.

Hắn nằm ra bàn, mặt tỏ vẻ buồn rầu.
Hắn đột ngột vươn tay đến phía em, tưởng hắn định sờ n.g.ự.c nên em lấy tay đánh cho một phát, bách trúng bách thua.

Hắn đột nhiên nắm lấy cổ tay em giữ chặt, là do bị đánh đau quá nên mới định tạo phản, hay là muốn đánh con gái nhà người ta đây??
“Tối làm nốt.

Giờ đi thay đồ chuẩn bị đi tiệc với tôi”
Não em không hiểu rõ.

Hôm qua lời hắn bảo: ‘Từ nay hai ta sẽ giữ bí mật cho nhau’ và mấy thứ hắn nói sau đó thực sự em không thể hiểu được lấy một từ.
Giờ đột nhiên lại dở chứng điên loạn.

Bảo em đi thay đồ đi tiệc.


Hắn có bị loạn ngôn từ không vậy? Chứ hắn càng nói em càng thấy mơ hồ như nào ấy.

Ở cái nơi đồng không mông quạnh thế này mà hắn bảo đi tiệc.

Nhà hắn cách nhà dân đã xa, mà nhà dân thì ở dưới chân núi chứ ở đâu được.
Trên đồi, trên núi toàn là mồ mã.

Ở dưới, nhà mái ngói đỏ, nhìn là biết ngay không phải là quý tộc thượng hạng.

Rồi tiệc hắn nhắc tới đây là tiệc gì? Tiệc ở đâu?
“Cậu chủ.

Cậu nói thế rất dễ bị ăn đấm lắm đấy ạ”- Cô hầu xuất hiện, cứu vớt em khỏi đống thắc mắc.

Nhắc khéo hắn bằng chất giọng pha lẫn sự khinh bỉ là nhiều.

Cô hầu ngay lập tức chuyển sang giọng dịu dàng, quay ra nói em: “Tiểu thư Hương Lộc, để tôi kể cho tiểu thư nghe ạ”
..
Cô hầu chăm chú đang thắt dây sau lưng em, liên thì giải đáp mọi thắc mắc từ em..
“Tiệc gì vậy ạ?”- “Là tiệc chào mừng tiểu thư Hương Lộc đến tỉnh XX thôi ạ”
“Thế sao không tổ chức ở đây? Cháu cũng đâu thấy ai chuẩn bị hay nhắc cháu trước đâu?”- “Đây là tiệc do cậu thứ mở ạ.

Lý do hầu chưa nhắc trước là do..-”
Nói tới đây.

Đột nhiên lại có thêm chất giọng trầm trầm của hắn trà trộm vào cuộc hội thoại.

Hắn đứng ngoài cửa nhìn vào em đang thay đồ (cũng sắp xong nên không có gì để nhìn cả..)
“Vì tôi lỡ tới trước chú hai cướp vợ tương lai về nuôi trước.

Nên cô hầu có hơi khó nói, ấy-!”
Cô hầu bị hắn ngắt lời, giờ cô hầu trả thù hắn.

Cô ý ném hộp trang điểm to hơn bàn tay một tí, cơ mà cái hộp đó nặng lắm.

Trúng chó chó chết nữa là.

Cô hầu ném thẳng vào cái bản mặt xấu xa của hắn.

Tưởng không trúng ai ngờ lại trúng.

Em với đôi mắt ngưỡng mộ, khen cô hầu.
Cô hầu nghe xong có hơi bất ngờ.

Hắn chụp được hộp trang điểm, đưa xuống mở ra xem có hư hỏng gì không.

Nói: “Lộc vẫn chưa biết cô với tôi là sát thủ của tổ chức đâu”
Hết cô hầu ngạc nhiên, giờ đến lượt em ngạc nhiên chuyển sang hoảng loạn.

Vậy..

Ra..

Vậy ra là em là người bị bắt cóc tới đây hả?!?!!
..

Trên xe tới nhà chú hai.

Hắn bắt đầu với cái thở dài chứa đầy mệt mỏi, rồi hắn mới kể đầu đuôi câu chuyện cho em nghe..
“Thật ra tôi và chú hai em là ‘đồng nghiệp’.

Cụ thể hơn thì tôi được coi là cánh tay đắc lực của chú em.

Ông nội em đương nhiên biết tôi, căn nhà tôi đang ở cũng là của lão cho đấy.

Cô hầu cũng chỉ là sát thủ thường thôi.

Có mỗi làm vườn là ‘người thường’.

Đúng chứ chú nhỉ?”
Hắn nói đoạn quay sang nhìn bác tài.

Bác tài xế nghe thấy đúng thì gật đầu, không đúng thì lắc đầu.

Em nghi..

Bác ý bị câm..
“Tôi biết em cũng được tám năm rồi chứ nhiêu.

Năm nào đến sinh nhật lão già tôi đều thấy em cả, mà em chả thấy tôi..”- Hắn trở giọng buồn bã, mắt lén nhìn biểu cảm của em.

Nhận lại được sự thờ ơ, hắn nói tiếp.
“È Hèm! Gần đây nghe bảo em mới dính líu tới con gái lão già họ Đô.

Trước đó vài hôm nữa, tôi có đến nhà em hỏi cưới em.

Làm sao được nhỉ..

Chắc bởi tôi nghiền em quá đóa~”- “Kể nhanh nhanh dùm cái”
Em ngáp một cái ngán ngẩm.

Câu vừa rồi em không chửi hắn là may rồi..
“Ông em ban đầu không đồng ý, sau này vụ tự sát ‘ngoài ý muốn’ kia xảy ra.

Đột nhiên ông em lại đồng ý, phải tới tận bây giờ mới có dịp giới thiệu với em-”
/Xoạt/
Em tháo thắt dây an toàn, chồm người lên dí thứ gì đó sắc nhọn vào cổ hắn.

Hắn bị tấn công bất ngờ chỉ biết ngồi im, phần cổ cảm nhận có chút đau, máu đang ứa ra: “Vậy giờ nếu anh chết, thì cái hôn ước này sẽ biến mất?”
“Tiểu thư Hương Lộc bớt giận.

Giờ chúng ta sẽ tới gặp ông nội tiểu thư, việc này tiểu thư phải hỏi thẳng ông chủ mới biết được ngài ấy có đồng ý hay không ạ”
Tài xế bảo em nên bình tĩnh.

Những lời hắn nói nửa thật nửa đùa, đừng nên để tâm thì hơn.

Tạm thời tin lời bác tài xế, vội trở lại vị trí cũ.

Biểu cảm như hồi rời ga đến đây lại xuất hiện, em giữ im lặng với khuôn mặt lạnh băng.
Hắn có cố tiếp chuyện với em, tất cả đều ngã về không..