Translator: Nguyetmai
Cơm chiên nóng hổi vừa được xúc ra đĩa, hương thơm của trứng gà hòa lẫn mùi hành lá tràn khắp khoang mũi của Amy, khiến cô nhóc không nhịn được hít thật sâu, hai mắt lấp lánh nhìn chằm chằm đĩa cơm chiên.
Từng hạt cơm đều được bọc trong một lớp trứng gà mỏng vàng óng, phối hợp với các màu xanh, đỏ, trắng của các nguyên liệu khác, tất cả đều như phát ra ánh sáng lấp lánh. Các màu sắc cứ thế hòa trộn vào nhau, khiến Amy lại không nhịn được nuốt nước bọt lần nữa. Cô nhóc ngước lên nhìn Mcgonagall, tò mò hỏi: "Cha ơi, cha hái cầu vồng xuống nấu phải không?"
"Hả?" Vừa ngồi xuống phía đối diện, nghe câu hỏi này, Mcgonagall sửng sốt. Gã nhìn đĩa cơm chiên đầy màu sắc, quả thật cũng khá giống một chiếc cầu vồng, thầm nghĩ trẻ con quả nhiên có rất nhiều ý tưởng thú vị, bèn cười gật đầu, đáp: "Đúng rồi, đây chính là cơm chiên cầu vồng, con nếm thử xem có ngon không?"
"Không được, con muốn cha ăn trước rồi con mới ăn cơ." Cô nhóc lắc đầu, xúc một thìa cơm chiên đầy ụ, rồi rướn người lên, cố gắng đút cho gã.
"Amy ăn trước đi, cha không đói, lát nữa cha làm lại một phần khác cũng được mà." Gã cười lắc đầu.
"Không chịu đâu, cha đã dậy thật sớm để làm bữa sáng cho Amy, chắc chắn là đói hơn con nhiều." Cô nhóc bĩu môi, cánh tay yếu ớt khiến chiếc thìa hơi lung lay, nhưng tuyệt nhiên không hề có ý định thu lại thìa.
"Được, vậy cha ăn một thìa nhé." McGonagall cười, ăn thìa cơm do Amy đút. Cơm chiên nóng hổi thơm ngào ngạt khiến cả trái tim gã đều ngập tràn ngọt ngào ấm áp. Rõ ràng cô nhóc đã lén lút nuốt nước bọt nhiều lần, vậy mà vẫn cứ kiên trì muốn cha ăn thìa cơm đầu tiên.
Cảm giác được quan tâm như thế này thật tốt.
"Vậy Amy ăn đấy nhé." Cô nhóc vui vẻ rút thìa lại, lại xúc một thìa cơm, trịnh trọng nói: "Xin lỗi cầu vồng, tớ phải ăn cậu thôi."
Nghe thấy thế, gã không khỏi mỉm cười, thầm cảm thán cô nhóc thật ngây thơ biết bao. Gã chống cằm, nhìn Amy với ánh mắt đầy chờ mong, lòng cũng hồi hộp hẳn.
Dù gã cảm thấy, phần cơm chiên Dương Châu này đã rất ngon rồi, nhưng dù sao đó cũng là thức ăn từ địa cầu, có phong cách ẩm thực hoàn toàn khác biệt so với thế giới này, không biết Amy có vì lạ miệng mà không thích không.
Vừa cho một thìa cơm vào miệng, hai mắt cô nhóc liền sáng rực, đôi tai nhọn dưới mái tóc bạch kim khẽ động đậy. Hạt cơm dẻo mịn được bọc bởi lớp trứng gà mềm mại thơm bùi, hòa lẫn cùng tôm nõn bóc vỏ, jambon mằn mặn, nấm tươi mới, măng mùa đông giòn tan, tất cả đều dung hoà thật hoàn mỹ trong một thìa cơm, đem lại cảm giác tinh tế nơi đầu lưỡi, dư vị thơm ngọt đậm đà tan ra trong miệng, ngon không tả nổi.
So với đĩa cơm chiên này, món bánh quy khoái khẩu trong lòng cô nhóc bỗng trở nên thô cứng như đá, hoàn toàn không đáng nhắc tới, có lẽ sau này cũng không muốn ăn thêm lần nào nữa.
Ăn hết một thìa, cô nhóc lại không cầm lòng được ăn tiếp thìa thứ hai, thìa này nối tiếp thìa kia, mãi không dừng lại được. Cô nhóc cảm thấy, giờ phút này chính là khoảnh khắc hạnh phúc nhất cuộc đời mình.
"Cơm chiên cầu vồng ngon không chê vào đâu được, cha tuyệt quá đi..." Vừa ăn ngấu nghiến, cô nhóc vừa tranh thủ lúng búng cất lời khen ngợi, chỉ là từ đầu đến cuối, đôi mắt vẫn không cách nào rời khỏi đĩa cơm, vừa dứt câu lại vùi đầu ăn ngấu nghiến, không hề có ý định dừng lại dù chỉ một lúc.
"Con ăn từ từ thôi." McGonagall đứng dậy rót một ly nước, đặt bên cạnh, nhìn đôi tai nhọn đáng yêu hơi vểnh lên của cô nhóc, nụ cười thỏa mãn càng lan ra khắp mặt. Biểu hiện của Amy đã nói lên tất cả, cô nhóc quả thật rất hài lòng với đĩa cơm chiên này, không uổng công gã luyện tập những động tác lặp đi lặp lại nhàm chán đến cực hạn kia trong không gian thần bếp. Nhìn dáng vẻ cô nhóc ăn cơm, gã cảm thấy sự hy sinh của mình đều vô cùng đáng giá.
"Có lẽ mình sẽ yêu việc bếp núc này sớm thôi." McGonagall thầm nghĩ, dáng vẻ cô nhóc ăn cơm quả thật khiến gã có cảm giác thành tựu, khổ nỗi cô nhóc ăn quá ngon miệng, khiến gã nhìn mà cũng cảm thấy đói theo.
Mãi đến khi đã ăn sạch cơm trong đĩa rồi, Amy còn bưng đĩa bằng cả hai tay, liếm sạch sành sanh, ngay cả viên tôm bóc vỏ dưới đáy đĩa cũng không tha, sau đó mới đặt đĩa xuống, tràn trề hy vọng nói: "Cha ơi, con còn muốn ăn nữa, Amy muốn ăn cơm chiên cầu vồng nữa, cơm chiên cầu vồng ngon lắm luôn."
"Muốn ăn nữa ư?" McGonagall hơi bất ngờ, nhìn chiếc đĩa hình tròn đã hết sạch sành sanh. Ban đầu khi nấu cơm, gã đã ước lượng khẩu phần ăn theo lượng cơm của một người trưởng thành, nào ngờ cô nhóc không những ăn hết, còn muốn ăn thêm.
"Dạ, dạ, Amy muốn ăn nữa." Cô nhóc gật đầu, chớp đôi mắt to tròn, nhìn gã đầy mong đợi, nhưng sau khi ngẫm nghĩ một lúc, rồi lại nhìn quanh nhà bếp một lượt, cô nhóc mới cất giọng do dự: "Nhưng cha vẫn chưa ăn, gạo trong nhà còn đủ không ạ? Nếu không thì Amy không ăn nữa cũng được".
"Dĩ nhiên là còn rồi. Có lẽ Amy còn đói là do bị cha ăn mất một ít cơm đấy! Để cha làm thêm một phần cơm nữa rồi chúng ta cùng ăn nhé?" Gã cười cười, vuốt tóc Amy, lúc nào cô nhóc cũng nghĩ đến gã, thật sự rất hiểu chuyện.
Gã nghĩ, Amy mới bốn tuổi đã có thể ăn hai bát cơm, lượng cơm tương đương với một người trưởng thành, có lẽ đây là lần đầu được ăn món cơm chiên ngon như vậy, còn thòm thèm nên mới muốn ăn thêm. Nhưng bây giờ chỉ mới sáng sớm, gã không muốn cô nhóc ăn quá no, nên lát nữa nấu xong, sẽ chỉ chia cho cô nhóc một bát nhỏ mà thôi.
"Được ạ, hôm nay cha nấu cơm tuyệt vời." Amy vỗ tay, ánh mắt nhìn gã đầy ngưỡng mộ.
McGonagall đứng dậy, thu dọn bát đũa trên bàn, chuẩn bị đi vào nhà bếp.
"Chương trình sử dụng nguyên liệu nấu ăn miễn phí đã kết thúc. Từ giờ trở đi, đối với tất cả nguyên liệu nấu ăn do hệ thống cung cấp, ký chủ phải bỏ tiền mua mới có thể sử dụng. Sau đây là bảng giá các nguyên vật liệu, mời ký chủ xem xét." Đúng lúc này, giọng nói của hệ thống chợt vang lên.
"Mua á?" Gã ngây ra một lúc mới sực nhớ, lúc gã vừa hoàn thành nhiệm vụ tại sàn huấn luyện thần bếp, dường như hệ thống có nhắc đến việc gã được cấp quyền hạn để mua nguyên liệu. Chẳng qua lúc đó, tất cả sự chú ý của gã đều đổ dồn hết về món cơm chiên Dương Châu, nên không để ý hệ thống nói gì, vẫn cứ đinh ninh rằng nguyên liệu nấu ăn sẽ được hệ thống cung cấp miễn phí, không ngờ giờ lại phải mua.
Sau khi tập trung tinh thần xem xét bảng giá, mắt gã lập tức trợn trừng: "Hệ thống, bảng giá bị gõ sai số rồi đúng không?"
"Toàn bộ giá cả đều hết sức bình thường." Hệ thống bình tĩnh đáp.
"Một con tôm sú năm mươi đồng tiền thì thôi đi, nhưng một hạt đậu Hà Lan lại bán với giá một đồng tiền... Lừa đảo đấy à?" Gã nhíu mày, bảng giá lại chợt hiện lên dòng chữ: "Số lượng nguyên liệu cần thiết cho một phần cơm chiên Dương Châu."
Tôm (50 đồng tiền một con): cần 2 con;
Trứng gà (30 đồng tiền một quả): cần 2 trái;
Jambon (40 đồng tiền một miếng): cần 01 miếng;
Nấm (30 đồng tiền một gốc): cần 01 gốc;
Măng mùa đông (30 đồng tiền một củ): cần 01 củ;
Gạo (30 đồng tiền một bát): cần 01 bát;
Đậu Hà Lan (1 đồng tiền một hạt): cần 05 hạt;
Hành lá (1 đồng tiền một nhánh): cần 01 nhánh;
Tổng cộng: 296 đồng tiền.
"Với cái giá cắt cổ này, một phần cơm chiên Dương Châu bằng bố nó 296 chiếc bánh quy rồi!" Gã cạn lời, còn muốn cho người ta làm ăn nữa không hả?