Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 5: Tiêu chuẩn nấu nướng




Translator: Nguyetmai

"Đi thôi nào, Amy nhà ta vừa ngáp ngủ rồi đấy, mau lên lầu ngủ đi." McGonagall dắt tay Amy, khẽ mỉm cười.

"Con chưa mệt, có thể giúp cha dọn dẹp đồ đạc." Amy vừa ngáp vừa lắc đầu.

"Lát nữa cha bắt đầu dọn dẹp, con cũng không thể ngủ ở đây được, bây giờ cha không bế con nổi …" Gã dắt bàn tay bé nhỏ của cô nhóc, bỗng dưng cảm thấy hụt hẫng.

Có một cô con gái đáng yêu như vậy mà lại không thể bế nó lên theo kiểu công chúa, huống chi là nâng nó lên thật cao. Gã thầm hạ quyết tâm, không thể như thế mãi được, nhất định phải nhanh chóng hồi phục sức khỏe.

Cầu thang nằm ở đầu kia của nhà bếp, phía trong quầy có một cánh cửa nhỏ, cách ly nhà hàng và nơi ở, vô cùng hợp ý McGonagall.

Lúc gã hôn mê, cô nhóc vẫn chạy lên chạy xuống lầu, còn mời người đến khám cho gã, nên sau khi ăn tối xong, tuy cô nhóc luôn miệng bảo không mệt, nhưng suốt quãng đường lên lầu đã buồn ngủ đến díu cả mắt rồi.

Gã dẫn cô nhóc vào phòng ngủ chính, bên cạnh chiếc giường lớn còn có một chiếc giường trẻ em màu hồng có hàng rào bảo vệ, chăn và gối nhỏ xinh đều có đủ, còn có cả một cái cầu thang nhỏ để leo lên giường.

Thấy căn phòng và chiếc giường nhỏ xinh đẹp như thế, đôi mắt Amy sáng rực lên, nhưng vì thật sự quá mệt, vừa cởi giày bò lên giường, gối lên chiếc gối ấm áp thoải mái, cô nhóc nắm chặt tay gã, vui vẻ nói: "Cha thật giỏi, biến ra một chiếc giường vừa mềm vừa thoải mái, con thích nó lắm. Còn Mãn Hán Toàn Tịch nữa, chắc chắn là rất ngon…"

"Ừ, sáng mai thức dậy, con có thể ăn bữa sáng tình yêu mà cha nấu cho con. Ngủ ngoan nhé." Gã khẽ cười nói.

"Bữa sáng tình yêu, chắc chắn là ngon lắm…" Amy vừa nỉ non vừa nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

McGonagall đứng bên giường nhìn Amy say ngủ ngọt ngào, vén những lọn tóc dính trên mặt con gái ra hai bên, sau đó đắp kín chăn cho cô nhóc.

"Con yên tâm, ba nhất định sẽ nấu món Mãn Hán Toàn Tịch cho con." Gã cúi xuống, khẽ hôn lên tóc cô nhóc, lòng tự nhủ.

Xong xuôi, gã mới ngồi lên chiếc giường lớn bên cạnh, nhắm mắt nhìn cánh cửa vừa hiện lên trong đầu. Đang nghĩ phải làm thế nào để mở nó ra, một hình người nhỏ xíu giống hệt mình lại chợt xuất hiện, hoàn toàn chịu sự điều khiển theo ý gã, như thể đó chính là thân thể thật sự của gã vậy. Gã chần chừ trong chốc lát rồi đẩy cánh cửa có bốn chữ "cơm chiên Dương Châu" kia ra.

Trước mắt gã bỗng bị bao phủ bởi một luồng ánh sáng trắng chói lòa, McGonagall vội nhắm chặt mắt lại, đến khi mở mắt ra, tất cả tinh thần đều bị hút vào phiên bản nhỏ của chính mình. Cánh cửa đằng sau đã biến mất, bây giờ, gã đang đứng trong một gian bếp hình chữ nhật, trông hệt như nhà bếp ở tầng một, tỷ lệ cũng tương ứng 1:1.

"Ồ, thật tuyệt, sau này đỡ phải tốn thời gian làm quen với nhà bếp nữa." Đôi mắt McGonagall sáng lên, vừa nhấc chân lại sửng sốt không thôi, thân thể vốn yếu ớt không thể dùng sức, giờ lại có thể hoạt động như thường. Gã không cầm lòng được thử nhảy lên vài cái, tuy rằng vẫn cảm thấy suy yếu, nhưng tốt hơn trạng thái như người tàn phế nhiều.

"Hệ thống, đây là sao?" Gã phấn khởi kêu lên. Chẳng lẽ hệ thống đã tốt bụng hồi phục sức khỏe cho gã rồi sao?

"Thân thể hiện giờ của ký chủ chính là trạng thái sau khi sức khỏe +0.5. Mong ký chủ cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, thân thể khỏe mạnh đang chờ cậu." Giọng nói của hệ thống vang lên.

"Thì ra là thế." Gã nhìn bảng đối chiếu sức khỏe được truyền vào trong đầu. Sức khỏe trung bình của một người bình thường là 2. Sau khi tay chân bị gãy được lành lặn, sức khỏe của gã là 1, thuộc trạng thái nửa tàn phế.

Mà trạng thái lúc này đang là 1.5, tuy rằng không cầm được kiếm, nhưng vẫn đủ để cầm dao phay.

Hơn nữa, giới hạn cao nhất của nhân loại tại thế giới này cao hơn ở Trái đất rất nhiều. Ví dụ, sau khi sức khỏe đạt tới mức 4 thì có thể đánh nhau với người thú bình thường, lên đến 10 thậm chí có thể hạ gục quỷ rừng chỉ bằng một cú đấm. Trước đây, sức khỏe của McGonagall Alex hẳn phải nằm trong mức 8, thuộc loại hùng mạnh bậc nhất trong đám nhân loại.

"Chào mừng đến với sàn huấn luyện thần bếp. Hệ thống sẽ cung cấp kinh nghiệm cho một đĩa cơm chiên Dương Châu chính gốc, ký chủ phải hoàn thành món ăn và được hệ thống chứng nhận thì mới có thể rời khỏi sàn huấn luyện. Tiêu chuẩn để được chứng nhận là tất cả những yêu cầu mà ký chủ đã từng bình luận về cơm chiên Dương Châu trước đây." Giọng nói của hệ thống lại vang lên.

"Hệ thống, đột nhiên tai tôi nghễnh ngãng quá, cậu vừa bảo tiêu chuẩn gì cơ?" McGonagall dò hỏi.

"Tất cả những yêu cầu mà ký chủ đã từng bình luận về cơm chiên Dương Châu trước đây." Hệ thống vô cảm đáp.

"Tôi cảm thấy tiêu chuẩn thông thường được công nhận của cơm chiên Dương Châu cũng được mà, hay là chúng ta dựa theo tiêu chuẩn đó đi." Gã thử thương lượng.

"Không thể thay đổi tiêu chuẩn. Mong ký chủ hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ." Hệ thống kiên quyết từ chối.

"Thế còn tiêu chuẩn của những món ăn sau này thì sao?" Gã hơi sợ rồi đấy.

"Đều lấy tiêu chuẩn theo lời bình của ký chủ trước đây."

"Cái đậu xanh rau má nhà mày!"

Gã điên mất thôi. Vốn cảm thấy hệ thống này không có ác ý gì, có thể coi nó là một hệ thống trợ giúp, nhưng xem ra gã vẫn quá ngây thơ lắm. Lấy tiêu chuẩn theo yêu cầu của mình trước kia à? Ác vừa thôi!

Nhớ tới những yêu cầu xoi mói độc địa của mình trong quá khứ, đến khi áp dụng lên người mình thì… Dù gã có cười điên cũng không đủ để diễn tả tâm trạng lúc này.

Thế này có khác nào muốn chơi chết gã đâu! Cho dù có là bậc thầy về cơm chiên Dương Châu thì chắc cũng chả mấy ai có thể làm được món cơm chiên Dương Châu đạt đến được trình độ đó.

"Quả nhiên đã mừng quá vội rồi. Đây chính là hệ thống do ông trời chuyên tạo ra để hành hạ mình và an ủi mấy tên đầu bếp đó cơ mà. Nhưng đã đến bước này rồi, không hoàn thành thì không thể ra ngoài được…" McGonagall nhìn gói kinh nghiệm sáng lấp lánh trong đầu, hít thật sâu để bình tĩnh lại.

Nếu đã không có sự lựa chọn nào khác, đành phải cam chịu đối mặt thôi. Gã đã nói là sẽ nấu bữa sáng tình yêu cho Amy rồi mà. Nghĩ đến vẻ mặt đầy vui sướng của cô nhóc khi được ăn cơm chiên Dương Châu, lòng gã tràn đầy hy vọng, ánh mắt cũng trở nên kiên định hẳn.

Gã dùng ý nghĩ, thử chạm vào gói kinh nghiệm sáng lấp lánh trong đầu, một dòng kinh nghiệm chế biến món cơm chiên Dương Châu tức thì rót vào đầu gã. Từ việc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn đến việc xử lý nguyên liệu, rồi lại đến quá trình chiên cơm… Tất cả đều được dung hợp vào đầu óc gã một cách hoàn hảo, như thể gã vốn đã biết làm món này từ lâu rồi.

"Chỉ đơn giản thế thôi sao?" Gã ngây ra như phỗng. Gã vốn tưởng hệ thống sẽ làm khó mình, không ngờ nó lại mang đến cho mình một niềm vui bất ngờ như thế. Lúc này, gã như vừa được kế thừa tay nghề của một bậc thầy về cơm chiên Dương Châu. Gã nghĩ, chỉ cần làm theo phương pháp trong đầu, mình sẽ lập tức chế biến ra được một đĩa cơm chiên Dương Châu thượng hạng từ màu sắc đến hương vị, khiến gã từ một kẻ mù tịt về nấu nướng thoáng chốc lại biến thành tay lão luyện, đúng là giúp gã ăn gian mà!

McGonagall sắp xếp lại thông tin trong đầu, tràn đầy lòng tin bước đến mở tủ lạnh ra. Nguyên liệu nấu ăn trong tủ đã có sẵn, còn được phân loại rõ ràng, bao gồm gạo, nấm, jambon, măng mùa đông, tôm sú, đậu Hà Lan, trứng gà, hành lá đủ cả.

"Nấu cơm trước, sau đó xử lý nguyên liệu rồi mới chiên cơm." Các bước trong đầu gã hiện lên cực kì rõ ràng, mắt cũng lập tức sáng lên khi nhìn đống nguyên liệu trong tủ lạnh.

Gã cầm một nắm gạo lên, hạt gạo bóng loáng trơn nhẵn, có màu trắng lấp loáng ánh xanh, mỗi hạt đầy đặn, gần như trong suốt dưới ánh đèn, chất lượng tốt hơn gạo thơm Thái Lan mà gã thường ăn gấp trăm lần, còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng.

Lại nhìn mấy con tôm sú trong bồn nước, trên lớp vỏ nửa trong suốt của chúng thấp thoáng đường vân tím nhạt cực kì hiếm thấy, lúc này chúng còn đang bơi lội vui vẻ, tươi rói và đầy sức sống.

Trên mấy củ măng mùa đông còn dính chút bùn đen, lớp sương muối trên thịt jambon còn chưa tan hết, nấm màu xám hẳn là loại nấm được trồng trên loại cây đặc thù nào đó, trứng gà to hơn trứng gà bình thường một chút, nghiêng về màu vàng đất, trên những nhánh hành lá xanh mướt còn bám chút sương sớm.

Thân là một kẻ sành ăn đã gần như nếm trải hết thức ăn của những nhà hàng gắn sao Michelin, McGonagall vẫn còn biết phân biệt. Những nguyên liệu nấu ăn này chắc chắn thuộc loại thượng hạng, nhưng cao cấp đến mức nào thì gã không thể đánh giá được. Chỉ là, nếu hệ thống đã lấy chúng ra cho gã luyện tập, đương nhiên gã sẽ không khách sáo, cứ thế bắt đầu đong gạo nấu cơm.

Với độ dày dạn kinh nghiệm mà gã vừa tiếp thu, gã vốn cho rằng nấu một đĩa cơm chiên Dương Châu chắc sẽ không mấy khó khăn. Dẫu vậy, mãi đến khi bắt tay vào xử lý nguyên liệu, gã mới phát hiện, hóa ra mọi chuyện không đơn giản như mình tưởng.

Rõ ràng gã biết phải cắt như thế nào, nhưng đến khi làm thật, gã mới phát hiện động tác của mình hoàn toàn không đạt yêu cầu và tiêu chuẩn như trong đầu.

Để cơm chiên càng thêm phần tinh tế, mỗi loại nguyên liệu phối hợp đều phải cắt nhỏ bằng kích cỡ của một hạt gạo. Điều này đòi hỏi kỹ thuật dùng dao cực kì cao, nhưng lại là một hạng mục khiêu chiến đầy khốc liệt với McGonagall. Chỉ riêng việc cắt thành từng lát đều nhau thôi, gã đã không cách nào làm được, chỉ có thể làm đi làm lại nhiều lần.

Nhìn miếng măng đầu mỏng đầu dày, gã thở dài, cắt sang củ măng khác.