Nhà Hàng Dị Giới Của Ông Bố Bỉm Sữa

Chương 4: Một ước định nho nhỏ




Translator: Nguyetmai

McGonagall mở vòi nước uống mấy hớp lớn, chống tay bên mép bồn thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cảm thấy mình vừa được sống lại rồi. Từ khi tỉnh lại đến nay, gã còn chưa kịp uống miếng nước nào nên miệng vốn đã khô quắt, lại nhồi thêm món bánh quy kia vào mồm, khiến gã suýt đã nghẹn chết, đến giờ cổ họng gã vẫn còn nhói đau.

Nếu là kiếp trước, gã nhất định phải viết một bài nghìn chữ để tế sống chủ quán, ép tên đó phải dẹp tiệm luôn mới thôi. Đây mà là thức ăn cho người á?

"Cha ơi, cha có sao không?" Không biết Amy đã chạy đến từ lúc nào, kéo áo gã, hỏi vẻ lo âu.

"Ừ, cha không sao đâu, bị nghẹn một chút thôi." Gã vội cúi đầu nhìn con gái, vuốt tóc cô nhóc rồi lại nở nụ cười. Cảm giác được người khác nhớ nhung và ỷ lại khiến lòng gã ấm áp biết bao, ngay cả ác ý đối với bánh quy cũng giảm đi rất nhiều.

Giờ đây, gã chỉ là một người cha bình thường, càng không muốn lại đi vào vết xe đổ của kiếp trước, một lần xuyên không thôi đã đủ khiến gã sợ mất mật rồi.

"Cha ăn từ từ thôi nhé, tuy bánh quy rất ngon, nhưng không được ăn quá vội, phải cắn từng chút một thì mới không bị nghẹn." Amy thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghiêm mặt dạy bảo McGonagall.

"Ừ, Amy nói đúng lắm." McGonagall nhìn thẳng vào mắt Amy rồi trịnh trọng gật đầu, lúc này cô nhóc mới hài lòng trở về chỗ ngồi.

Gã không vội ra ngoài mà bắt đầu quan sát nhà bếp.

Nhà bếp được xây theo bố cục dài và hẹp, rộng khoảng mười mét vuông, khá là rộng rãi. Bốn cái bếp gas được gắn liền với bệ bếp, máy hút khói dầu màu bạc được đặt nghiêng, bên cạnh còn có tủ lạnh cỡ lớn bốn cánh cửa.

Đây là một gian bếp vô cùng hiện đại và chuyên nghiệp, nhưng nhìn chung vẫn còn trống không, giá đặt dao cũng chỉ treo một chiếc dao phay bản to kiểu Trung Hoa, không hề có nồi nia xoong chảo gì.

"Hệ thống, có phải lúc trang trí, cậu quên thêm đồ điện gia dụng và đồ làm bếp vào đây không hả? Tủ lạnh cũng trống không đây này?" McGonagall đóng tủ lạnh rỗng lại, muốn nấu bừa món gì đó để ăn cũng không xong.

"Hiện giờ ký chủ không có quyền hạn để dùng các loại đồ điện gia dụng. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, chúng mới lần lượt được mở ra. Ở giai đoạn này, hệ thống sẽ chỉ cung cấp nguyên liệu nấu ăn cần dùng trong thực đơn mà ký chủ đã học được, hơn nữa, nếu ký chủ muốn dùng thì phải bỏ tiền mua." Giọng nói của hệ thống vang lên.

"Để bắt tôi học nấu ăn chăm chỉ, quả nhiên là nhọc lòng nhỉ…" Gã thoáng sửng sốt, không khỏi bất lực nghĩ, xem ra hôm nay không làm được món nào khác rồi. Hơn nữa, hệ thống nói sau này phải mua nguyên liệu nấu ăn, chẳng lẽ hệ thống sẽ trực tiếp cung cấp nguyên liệu nấu ăn sao?

Gã đi dạo trong nhà bếp một vòng, sau khi xác định không có bất cứ thứ gì ăn được, đành rót hai ly nước rồi ra ngoài. Xem ra, việc cấp thiết nhất lúc này chính là hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống đưa ra, nếu không, dù có núi vàng núi bạc cũng không có chỗ tiêu.

Hơn nữa, sau khi nếm thử món bánh quy hương vị tồi tệ kia, gã bỗng vô cùng chờ mong được làm món cơm chiên Dương Châu, dù mục đích là để Amy có thể nếm thử món ngon trên địa cầu, hay là dùng món ăn này để chinh phục cả thế giới, âu cũng là chuyện vô cùng thú vị.

Gã lại lục tìm trong ký ức của thân thể này. Bởi vì cuộc chiến đa chủng tộc kéo dài suốt nghìn năm, nên phong cách ẩm thực của nhân loại ở thế giới này khá giống với các món ăn từ nước Anh, phương pháp chế biến đơn giản thô sơ, không luộc thì là nướng.

Lúc nấu ăn, họ cũng không bỏ thêm gia vị nào cả, chờ đến khi ăn mới rắc thêm chút muối hoặc tiêu các kiểu tùy theo khẩu vị của từng người, miễn đảm bảo được việc no bụng và cân bằng dinh dưỡng là được. Suy cho cùng, sinh ra và lớn lên trong thời chiến, nào có ai có thừa điều kiện để chú trọng đến vấn đề ăn ngon mặc đẹp đâu.

Tuy rằng đã trải qua một trăm năm hòa bình, ẩm thực cũng đã được phát triển ở một mức nhất định, song tư duy của đầu bếp cực kì cứng nhắc cổ lỗ, dù cố gắng cải tiến đến đâu, nhìn chung thức ăn vẫn rất đơn giản, chưa xuất hiện nhiều cách chế biến hay món ăn mới mẻ nào.

Nhân loại vốn thích nghiên cứu ẩm thực mà còn như thế, khỏi phải nói đến mấy chủng tộc khác. Thức ăn của tộc tiên đa phần được lấy từ thiên nhiên, chủ yếu là các loại trái cây dại; người lùn ăn uống còn tùy tiện hơn, chỉ cần được nấu chín thì đều ăn được hết; còn ma quỷ và người thú, thậm chí còn ăn tươi nuốt sống con mồi…

"Nơi này như một vùng đất ẩm thực hoang dại, chờ mình đi khai khẩn ấy." McGonagall bĩu môi, nở nụ cười dịu dàng nhìn Amy đang say sưa ăn bánh quy bằng hai tay. Gã không hứng thú với lý tưởng vĩ đại như là truyền bá văn hóa ẩm thực gì cho thế giới này, nhưng gã muốn cho con gái của mình được ăn những món ngon thật sự, sống một cuộc sống thoải mái. Nghĩ vậy, gã bỗng cảm thấy học bếp núc cũng không phải là chuyện gì quá khó chấp nhận.

Bởi vì quá đói, gã chỉ đành nhúng bánh vào nước, chờ bánh mềm rục ra, mới có thể miễn cưỡng nuốt vào bụng.

Hàm răng của Amy lại khá là chắc khỏe, cắn bánh răng rắc giòn rụm, chỉ trong chốc lát đã ăn xong, bưng nước lên uống một ngụm lớn rồi thỏa mãn ợ một hơi. Cô nhóc nhìn cha mình còn đang cầm đũa quấy "cháo" trong bát, cười tít mắt: "Cha, cha có thấy bánh quy ngon lắm không?"

"Không đâu, thứ này chỉ có thể coi như tạm lót dạ thôi. Amy, sau này cha sẽ nấu một bàn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch cho con, chỉ cho một mình con ăn, tới khi nào con no căng bụng mới thôi." McGonagall lắc đầu, chạm khẽ vào chiếc mũi nhỏ xinh của Amy, cười nói.

"Mãn Hán Toàn Tịch á? Thật sự ngon hơn cả bánh quy sao cha?" Mắt Amy sáng lấp lánh, nhưng gương mặt lại hơi bối rối khi nhìn gã. Thức ăn do cha nấu trước kia đều có hương vị rất kỳ lạ, cha thật sự có thể nấu được món ăn còn ngon hơn bánh quy gấp trăm lần sao?

"Dĩ nhiên là thật rồi. Hơn nữa Mãn Hán Toàn Tịch cũng không phải là một món ăn, mà là một bữa tiệc lớn được tạo thành từ một trăm lẻ tám món sơn hào hải vị, có thể ăn trong ba ngày liên tiếp đấy." Gã nghiêm túc gật đầu, dễ dàng đoán được suy nghĩ trong lòng cô nhóc. Trong cảm nhận của cô nhóc, bánh quy chính là món ăn ngon nhất rồi, mà trình độ nấu ăn của chủ nhân trước thân thể này thật sự là không dám nhắc tới, cũng không hơn không kém so với gã bây giờ, có lẽ đã thực sự khiến cô nhóc phải ám ảnh tuổi thơ.

"Một trăm lẻ tám món sơn hào hải vị ư?" Amy xòe ngón tay nhẩm đếm, cố gắng tưởng tượng trên bàn bày đầy món ăn còn ngon lành hơn cả bánh quy, còn có thể ăn ba ngày liên tục, không khỏi nở nụ cười hạnh phúc. Cô nhóc nhảy xuống ghế, vui vẻ nhìn gã, reo lên: "Vâng! Amy muốn ăn tiệc Mãn Hán! Cha nấu Mãn Hán Toàn Tịch cho con ăn đi! Con muốn ăn ngay bây giờ!"

"À…" Nhìn đôi mắt tràn đầy mong chờ của cô nhóc, gã không khỏi cảm thấy xấu hổ, bây giờ gã thậm chí còn không biết nấu một đĩa cơm chiên Dương Châu cơ mà. Dẫu vậy, gã lại có hệ thống nuôi dạy thần bếp, sau này, một bàn Mãn Hán Toàn Tịch chắc chắn chỉ là chuyện cân đường hộp sữa mà thôi. Chẳng qua, nhìn vẻ mặt thèm thuồng của con gái, có vẻ như gã đã chém gió hơi bị sớm quá rồi.

"Đương nhiên cha cũng muốn nấu cho Amy, nhưng bây giờ nhà hàng của chúng ta còn chưa khai trương, trong nhà bếp không có nguyên liệu nấu ăn, không thể nấu được nhiều món như thế đâu." McGonagall vuốt tóc con gái, áy náy nói.

"Vậy ư…" Cô nhóc hơi hụt hẫng, nhưng rồi lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, nắm bàn tay to của gã, nhẹ nhàng vỗ về như an ủi: "Không sao đâu cha, Amy cảm thấy món ăn trước kia cũng rất ngon mà. Chờ con lớn lên thêm chút nữa, con có thể đi kiếm tiền, sau đó mua rất nhiều thức ăn ngon cho cha, để cha có thể nấu Mãn Hán Toàn Tịch."

Nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn nghiêm túc của Amy, McGonagall bỗng cảm thấy mũi cay xè. Gã hít mũi, cười lắc đầu nói: "Bây giờ cha đã khác xưa, chuyện kiếm tiền nuôi gia đình đương nhiên phải giao cho cha. Mãn Hán Toàn Tịch nhất định sẽ có, đây là ước định giữa chúng ta, cũng là lời hứa hẹn của cha với con." Nói xong, gã giơ ngón út lên trước mặt Amy.

Cô nhóc ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn gã. Hình như hôm nay cha thật sự đã khác hẳn, trở nên càng cao lớn hơn, cũng càng thân thiết hơn. Nhìn ngón út của gã một lúc, cô nhóc cũng ngoắc ngón út của mình vào, vui vẻ cười nói: "Vâng ạ, con tin rằng cha chắc chắn có thể làm được."