Nhà Giàu Thất Thủ Hào Trạch Công Lược

Chương 37: Chương 37






Lý Thiện hẹn 8h30 sẽ tới công trường.

Hạ Nhạc Dương và Thượng Đình Chi đã thu dọn đồ đạc từ sớm, bảy giờ đã ra ngoài.
Trước khi xuất phát, Hạ Nhạc Dương từ lầu hai đi xuống thì bắt gặp Đường Phong Nghị mang một thùng các-tông vào nhà, tò mò đến gần hỏi: “Đây là cái gì?”
Đường Phong Nghị dừng lại, đáp: “Đây là thứ mà chú Thượng đưa cho các cậu.”
“Chúng tôi?” Hạ Nhạc Dương tò mò hỏi, “Tôi và Thượng Đình Chi á?”
“Ừ.” Đường Phong Nghị gật đầu, “Anh Thượng bảo tôi mang vào phòng ngủ.”
Thượng Đình Chi thu dọn nhanh hơn Hạ Nhạc Dương, đã lên xe đợi trước.
Hạ Nhạc Dương thấy trong thùng không có niêm phong, hình như Thượng Đình Chi đã mở ra, liền mở nắp ra xem.
Kết quả không xem thì thôi, vừa nhìn đã thấy ở trong đủ thứ đồ kì quái..

Hạ Nhạc Dương nhặt lên một cái đuôi đầy lông, cau mày hỏi: “Đây là cái gì?”
Đường Phong Nghị cầm lấy đầu kia của cái đuôi, giải thích: “Đây là cái khấc, có thể đút vào.”
Cái “khấc” trong miệng Đường Phong Nghị chính là một đoạn nhựa hình cái chùy đầu tù, nối vào cái đuôi.

Nếu chỉ nhìn hình dáng thứ này thì Hạ Nhạc Dương không thể tưởng tượng nổi cái khấc có công dụng gì, nhưng khi nghĩ đến vị trí của chiếc đuôi trên cơ thế, cậu lập tức hiểu ra cái khấc này là để “đút” vào đâu, vội ném cái đuôi trở lại hộp y như vừa bị bỏng tay.
“Cái khỉ gì thế?” Hạ Nhạc Dương không thể tin nổi, “Chú Thượng đưa cho bọn tôi thứ này á??”
“Ừ.” Đường Phong Nghị thành thật trả lời, “Hai vợ chồng già bọn họ rất quan tâm đến đời sống tình dục của các cậu, không muốn để các cậu bất hòa nên đã gửi ít đồ chơi tình thú tới.”
“A???” Hạ Nhạc Dương ngơ ngác nhòm vào thùng.

Không chỉ có cái đuôi, còn có cả tai mèo, chuông đeo cổ.


Nếu đeo hết lên người thì chính là bộ dáng cosplay một con mèo damdang.
Ngoài ra còn có còng tay, roi da, trứng rung và đủ thứ linh tinh khác.

Hạ Nhạc Dương sững sờ, ở nước ngoài nhiều năm như vậy cậu còn chưa từng tận mắt nhìn thấy những thứ này.

Không ngờ về Trung Quốc xong còn được người già trực tiếp gửi tặng!
“Cô chú thật là thái quá.” Hạ Nhạc Dương kinh hãi đóng thùng lại, sau đó đẩy Đường Phong Nghị ra ngoài, “Những thứ này chúng tôi không cần, anh trả về giúp tôi.”
“Nhưng mà,” Đường Phong Nghị khó xử, “Anh Thượng bảo tôi mang lên phòng ngủ của cậu.”
“Cái gì?” Hạ Nhạc Dương lúc này mới nhận ra Thượng Đình Chi không từ chối, xấu hổ mặt đỏ lét, vội quát: “Anh ta điên à?”
Đường Phong Nghị chỉ lên lầu hỏi: “Vậy tôi mang lên nhé?”
“Không! Trả về cho tôi!” Hạ Nhạc Dương đẩy Đường Phong Nghị, vẻ mặt phức tạp hỏi: “Cái này không phải là Thượng Đình Chi nhờ cô chú mua đấy chứ?”
“Không phải đâu.” Đường Phong Nghị lề rề di chuyển, “Đây là của cô chú chủ động tặng.”
Hạ Nhạc Dương thở dài, nhưng lại chớt thấy khó hiểu: “Sao chú Thượng biết đời sống tình dục của chúng tôi không hòa hợp?”
Hạ Nhạc Dương không nhận ra mình nói hớ, Đường Phong Nghị lập tức vểnh tai lên hỏi: “Vậy đời sống tình dục của hai người kỳ thật rất hòa hợp sao?”
“Đương nhiên không phải!” Hạ Nhạc Dương phát rồ, đẩy Đường Phong Nghị ra ngoài sân, “Mau cất về cốp xe, đừng có lấy ra nữa.”
Đường Phong Nghị nhanh chóng ghi nhận thông tin này trong đầu – Hạ Nhạc Dương tự thừa nhận không hài hòa, sau đó cúi người nói thầm với Thượng Đình Chi trong xe: “Hạ tiên sinh không chịu nhận.”
Thượng Đình Chi xua tay, tỏ ý không sao cả.
Đường Phong Nghị đặt thùng carton trở lại cốp xe, Hạ Nhạc Dương lên xe, trừng mắt với Thượng Đình Chi: “Anh có ý gì hả? Tự dưng nhận những thứ này làm gì?”
Thượng Đình Chi cất điện thoại đi, mặt không biến sắc nói: “Sau này biết đâu lại dùng.”
Hạ Nhạc Dương lập tức ghét bỏ nói: “Đừng mơ! Không đời nào!”
Thượng Đình Chi đột nhiên cảm thấy tức cười, nhìn Hạ Nhạc Dương hỏi: “Tôi có nói là để cậu dùng đâu.”

“Hả?” Hạ Nhạc Dương giật mình. Nguồn: langsatti.wordpress.com
“Về sau tôi cho ai dùng cũng đâu liên quan gì đến cậu.” Thượng Đình Chi nhếch mép, “Cậu hy vọng tôi cho cậu dùng đến vậy cơ à?”
Hạ Nhạc Dương đỏ mặt, biết mình tự ảo tưởng sức mạnh liền gượng gạo nói: “Ai thèm!”
Thượng Đình Chi cười khẽ, không nói gì nữa.

Hạ Nhạc Dương tức điên lại không biết xả vào đâu, bĩu môi lẩm bẩm: “Đằng nào mà chả khắc thê, làm gì có ai mà đòi dùng.”
Đúng lúc Đường Phong Nghị cất thùng giấy rồi lên xe.
Nếu là trước kia, Thượng Đình Chi sẽ không bao giờ cố ý tiết lộ đời sống tình cảm của mình trước mặt Đường Phong Nghị, bởi vì Đường Phong Nghị là gián điệp do cha mẹ hắn cài vào, hơn nữa vấn đề tình cảm là nỗi ám ảnh hàng đầu của cha mẹ hắn, cái gì hơi liên quan một chút là sẽ bị truyền đến tai cha mẹ hắn ngay.
Nhưng giờ thì khác, hắn còn thầm mong Đường Phong Nghị chịu khó đi mách lẻo.
“Đúng là tôi khắc thê.” Thượng Đình Chi mặc cho Đường Phong Nghị nghe lén, “Nhưng vẫn có ngoại lệ.”
Hạ Nhạc Dương im lặng, chờ Thượng Đình Chi xuất chiêu.
“Sở dĩ tôi khắc thê là tại quá thừa dương khí.

Nhưng cũng đầy người có thể giúp tôi cân bằng lại.” Thượng Đình Chi dừng một chút mới nói tiếp: “Cậu là một ví dụ.

Cậu có tướng vượng phu, vừa vặn thích hợp.”
Trên thực tế, Hạ Nhạc Dương là một ngôi sao may mắn, sẽ vượng khí cho tất cả mọi người xung quanh, Thượng Đình Chi chỉ là thay đổi cách dùng từ đi một chút.
Hạ Nhạc Dương nghe đã thấy sai sai: “Tôi vượng thê chứ, sao có thể nói là vượng phu?”
Thượng Đình Chi ông nói gà bà nói vịt đáp: “Bởi vì cậu ở dưới.”
Hạ Nhạc Dương khó hiểu hỏi: “Phía dưới là sao?”

Thượng Đình Chi không trả lời nữa, còn Đường Phong Nghị đang ngồi ở ghế lái đã sàng lọc thông tin rồi gia công lại, trong lòng thầm chèn thêm thêm kết luận – nguyên nhân dẫn đến bất hòa giữa hai người là do Hạ Nhạc Dương muốn tranh ở trên với Thượng Đình Chi.
Căn cứ vào hiểu biết của Đường Phong Nghị đối với vợ chồng Thượng Kiến Nghiệp, bọn họ sẽ không bất chấp lý lẽ để bênh con, vậy nên chuyện này sẽ khiến bọn họ khó xử.

Nhưng không thành vấn đề, Thượng Kiến Nghiệp và Dương Văn Đình không đơn độc chiến đấu, kề vai sát cánh còn có cả vợ chồng Hạ Quốc Hoa và Kỷ Chính Phương.

Chắc chắn khi bốn trưởng bối hợp lực, bọn họ nhất định sẽ có phương án hoàn hảo để giải quyết mâu thuẫn giữa đôi vợ chồng trẻ.
Giờ cao điểm nên tắc đường, dù xuất phát khá sớm nhưng hai người cũng suýt trễ hẹn.

Khi đến bãi đậu, đã có vài chiếc xe đậu ở đây, trong đó có xe của Trương Ôn Luân và Lý Thiện.

Lưu Đức Phát đang cùng Lý Thiện tán gẫu, Thượng Đình Chi tới liền chào hỏi rồi cùng đi về phía đông bắc công trường.
“Cậu đã tra ra thân thế của người phụ nữ đó chưa?” Lý Thiện bước đến gần Thượng Đình Chi hỏi.
Thượng Đình Chi lắc đầu.
Hắn liếc mắt nhìn Hạ Nhạc Dương bên kia, nói tiếp: “Cậu ấy gửi email cho một người có lẽ là quen biết, nhưng vẫn chưa có hồi âm.”
Lý Thiện chắp tay sau lưng, thở dài: “Ta đã tham khảo vài vị tiền bối.

Cách an táng người phụ nữ này thật quá nham hiểm, nếu không cẩn thận còn có thể phản phệ tới người hạ táng.

Không hiểu ai có thể làm chuyện điên rồ như vậy nhỉ?”
Hạ Nhạc Dương ôm chút hi vọng hỏi: “Thầy Lý, thầy có thể tính ra ai đã vẽ lá bùa đó không?”
“Không thể.

Phương pháp vẽ bùa có trong sách cổ.

Ai cũng có thể vẽ được.”.


Kiếm Hiệp Hay
Hạ Nhạc Dương buồn bực, “Vậy thầy có thể tìm một nơi khác tốt hơn để chôn cô ấy được không? Bao nhiêu tiền tôi cũng chi.”
Lý Thiện vừa nghe nói anh có ăn, trên mặt lập tức nở nụ cười nịnh nọt, bỏ rơi Thượng Đình Chi đến cạnh Hạ Nhạc Dương, khoác tay lên vai cậu: “Trường hợp như ma nữ này thì không phải chỗ nào cũng tùy tiện chôn được đâu.

Nhưng tôi có thể cung cấp dịch vụ một cửa, đưa Phật đưa đến tận Tây thiên, chỉ là mức giá thì… “
Hạ Nhạc Dương không hiểu biết gì về mặt bằng giá của ngành này, nhưng cậu cũng không có thói quen mặc cả, liền nói: “Giá cả không thành vấn đề.”
Lý Thiện ngoắc ngoắc ngón tay: “Thế thì chuyện nhỏ.”
Nhưng mà Lý Thiện còn chưa kịp mừng, bàn tay đặt trên vai Hạ Nhạc Dương đã bị Thượng Đình Chi dùng sức vặn thành cái chân gà.
“Ối ối ối, cậu làm cái gì thế!” Lý Thiện rụt về xoa xoa cổ tay, “Bọn tôi đang bàn chuyện làm ăn, cậu náo loạn cái gì?”
“Nói chuyện làm ăn?” Thượng Đình Chi nhướng mày, lạnh lùng nhìn Lý Thiện, “Cậu ta là người của tôi, cậu còn dám đòi tiền à?”
“Hừ!”, Lý Thiện ấm ức lải nhải, “Người ta có tiền như vậy, cậu can thiệp làm gì? Cậu có thịt ăn thì cũng phải để cho tôi chút xương mà gặm chứ!”
Thượng Đình Chi không thèm để ý tới Lý Thiện.

Hắn nhìn Hạ Nhạc Dương đột nhiên bước nhanh về phía trước, từ phía sau cũng có thể lờ mờ thấy được vành tai đỏ bừng của cậu.
Thật ra Hạ Nhạc Dương muốn phản bác lại câu “Cậu ta là người của tôi”, nhưng Thượng Đình Chi nói thế chắc là để mặc cả giúp, vì vậy cậu đành im miệng nhẫn nhịn.

Nhưng mà ngẫm lại thì nếu cậu không nói gì liền xem như đã ngầm thừa nhận mình và Thượng Đình Chi có quan hệ đặc biệt, cho nên lúc này cậu phủ nhận hay không đều không ổn, đành phải bước vội lên trước, gượng gạo giả vờ không nghe thấy gì hết.
Nhóm người nhanh chóng đến góc đông bắc của công trường.

Hôm qua Lưu Đức Phát đã yêu cầu mọi người che lại cái hố đã đào, lúc này hắn cho người nhấc tấm bạt lên.
“Mời thầy Lý đến xem một chút.” Lưu Đức Phát dẫn đám người lại gần hố đất, “Hôm qua tôi đã bảo bọn họ đừng ai động vào.”
Lý Thiện liếc nhìn những chiếc bình rải rác rồi đi theo Lưu Đức Phát đến nơi an táng ma nữ.
Nhưng chưa kịp đến gần thì Lưu Đức Phát ở phía trước đột nhiên khựng lại, khom người nhìn xuống hố: “Bình tro đâu mất rồi?!”.