Nhuận Lăng không cảm thấy chỗ nào buồn cười, cho nên không cười.
"Trời xanh tha cho ai? Tương lai còn dài.
Chờ xem."
- Tốt lắm.
Đi làm cho anh bữa khuya đi, phu thê phổi phiến.
Nhuận Lăng lạnh lùng tiếp lời.
- Hả?
Giang Tiểu Vũ cười cứng đờ.
"Mình nghe không lầm chứ? Hơn nửa đêm muốn ăn phu thê phổi phiến, thần kinh ung thư rồi à."
Giang Tiểu Vũ rất không muốn làm đồ ăn kia, kì kèo nói:
- A, Nhuận Lăng, hơn nửa đêm rồi ăn phu thê phổi phiến không tốt đâu.
Nó quá cay.
Nếu anh bị nóng thì hôm sau tỉnh lại sẽ nổi mụn đó.
Nhuận Lăng cười như không cười nhìn Giang Tiểu Vũ, ngôn ngữ có chút phiêu:
- Nóng quá cũng không sao.
Không phải còn có em đấy ư?
"Hả? Có ý gì vậy?"
Giang Tiểu Vũ lùi ba bước, tay ôm trước ngực.
"Mình không phải bình chữa cháy.
Nóng quá kêu mình làm gì."
- Nhanh làm đi.
Đừng vô nghĩa.
Nhuận Lăng nắm tay Giang Tiểu Vũ ném vào phòng bếp.
Anh còn thuận tiện mà đóng cửa bếp lại.
Đầu óc Giang Tiểu Vũ rối loạn làm gì mà có tâm tình nấu phu thê phổi phiến.
Nhưng nếu cô không làm thì người xấu - Nhuận Lăng nhất định sẽ không cho cô ra ngoài.
Cô cảm thấy mình rất khổ:
- Nếu không mai mốt em làm nha.
Giờ ăn xong mà đi ngủ thì sẽ mập đó.
- Nhanh làm đi.
Nhuận Lặng ném cho Giang Tiểu Vũ ba chữ.
Sau đó anh liền ngồi vào ghế ở phòng bếp với một bộ dáng rất kiên nhẫn chờ.
Giang Tiểu Vũ đành phải nhận mệnh.
Cô mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn quen thuộc.
Sau đó cô đem chúng sắp xếp lại.
Trong nháy mắt phòng bếp vang lên tiếng "bang bang" cắt rau.
Mắt Nhuận Lăng mang theo ý cười nhìn bà xã vội vội vàng vàng: "Ừm, có cảm giác của người rửa tay làm canh thang.
Đêm khuya nhưng vẫn rất ấm lòng."
Khóe miệng anh câu lên.
Ngũ quan của anh nhu hòa làm cho phồn hoa của thế gian đều trở nên kém sắc.
Giang Tiểu Vũ lau nước mắt, nước mũi mà hoàn thành món phu thê phổi phiến.
Ý nghĩ quanh co khúc khuỷu trong đầu, cô cũng sớm vứt lên tận trời rồi.
Bấy giờ cô cũng chỉ có mắng thầm Nhuận Lăng: "Làm quỷ gì thế không biết? Hơn nửa đêm còn đòi thức ăn.
Xem mình là người làm công của quán ăn khuya à?"
Một bụng oán niệm, Giang Tiểu Vũ nước mắt lưng tròng nhìn món phu thê phổi phiến thành công.
Cô tà ác muốn thêm một chút gia vị vào trong món ăn nhưng lại cảm thấy ánh mắt sau lưng quá đáng sợ nên thôi.
Nếu cô bỏ thêm thứ không nên bỏ không biết là cô có thể bị treo lên mà bị đánh một trận hay không.
- Đã làm xong rồi, Nhuận đổng đại nhân.
Giang Tiểu Vũ cảm thấy mình là hầu gái mà anh mời tới.
Nhuận Lăng từ trên ghế đứng lên, xoay người liền ra khỏi phòng bếp.
Giang Tiểu Vũ oán niệm bưng phu thê phổi phiến đi theo.
Đừng hỏi vì sao cô không nấu cơm, ai bảo anh không nói làm chi, không phải sao?
Nhuận Lăng ngồi vào bàn.
Giang Tiểu Vũ cẩn thận đem phu thê phổi phiến để trước mặt anh.
Sau đó cô đem chén nhỏ và đũa dọn lên.
Cô đứng một bên, giơ tay:
- Nhuận đổng đại nhân, mời dùng chậm.
Phu thê phổi phiến tỏa hơi nóng, hương vị cay nồng sặc mũi.
Mà nó chui vào mũi hai người, đặc biệt là Nhuận Lăng.
Nhuận Lăng mũi nhìn về phía bày đồ ăn.
"Phu thê phổi phiến quả nhiên danh bất hư truyền."
Giang Tiểu Vũ đứng thật xa, hô hấp nhẹ nhàng.
Cô thấy Nhuận Lăng không động đũa thì mở miệng:
- Nếu bữa khuya em làm cho anh xong rồi thì hẳn là không có chuyện của em nữa rồi nhỉ? Em có thể quay về tắm rửa rồi ngủ không?
"Mình nấu ăn khổ như vậy rồi.
Mình không muốn tiếp tục ngốc ở nơi này mà hít mùi món phu thê phổi phiến nữa.
Như vậy thì cái mũi của mình sẽ không nhạy mất thôi."
Nghĩ vậy, Giang Tiểu Vũ liền muốn cất bước chạy đi ngay..