Nhà Đầu Tư

Chương 17: Đến với nhau, đến với nhau (1)




Đúng như dự liệu, Quý Vân Xung không đưa hành lí và hộ chiếu đến biệt thự.

Vài ngày sau, Lâm Mộc và Tiêu Hoài lên chuyến bay quay về Thượng Hải.

Máy bay ổn định ở độ cao mười nghìn thước Anh, Lâm Mộc đắp chăn nhắm mắt nghỉ ngơi, Tiêu Hoài đọc tài liệu một lúc lại không cầm lòng được liếc mắt nhìn cô.

Cô vừa mới cắt chỉ, vết thương vẫn chưa lành hẳn, làn da vốn trắng ngần mượt mà không còn bằng phẳng, hơi ửng hồng, còn có thêm vài lỗ kim nho nhỏ.

Tiêu Hoài thấy khó chịu trong lòng, thấy cô ngủ rất an lành, suy nghĩ chốc lát bèn đưa tay cẩn thận đặt lên vầng trán cô.

Lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa lên vùng xa quanh vết thương, trước là theo chiều kim đồng hồ, sau lại ngược chiều kim đồng hồ.

Lâm Mộc đang say ngủ, hàng mi dài vô thức khẽ lay động như sắp tỉnh dậy. Tiêu Hoài bất giác muốn thu tay về, anh mắt vô tình rơi xuống hai cánh môi căng mọng kia, nhớ lại cảm giác tuyệt vời khi cùng cô quấn quýt không khỏi xao xuyến.

Anh bình tĩnh quan sát xung quanh, thấy không ai chú ý, ngón tay thon dài từ từ trượt xuống, chạm lên cánh môi mềm mại, khẽ mơn trớn, ngón cái ấn nhẹ, môi dưới của cô thuận theo đó hơi chu ra.

Anh lặng lẽ ngắm nhìn dáng vẻ "làm nũng muốn được hôn" của cô, môi mỏng cong lên, nét cười trong mắt toát ra cảm giác hạnh phúc phát ra từ tận đáy lòng.

Vừa ngẩng đầu, vô tình chạm phải ánh mắt của của Leo ở bên phải.

Tiêu Hoài khựng lại, Leo tức khắc bày ra vẻ mặt "tôi bị mù, tôi không thấy gì hết" giơ quyển tạp chí "Nhà Đầu Tư" trong tay mình lên cao hơn, rồi lại cao thêm chút nữa.

Dù sao Tiêu Hoài cũng là ông chủ lớn, thu tay về, lơ đễnh nói: "Leo, sau này Michiko từ chức rồi cậu sẽ là trợ lí cá nhân duy nhất của tôi. Tôi hi vọng trong giờ làm việc cậu bớt đọc tạp chí, quan tâm đến thời sự nhiều hơn, chẳng hạn như Cục Dự trữ Liên bang liệu có rút chương trình nới lỏng định lượng hay không. Việc này có khả năng thu hút nhiều dòng tiền đổ về Mỹ, gây áp lực phá giá đồng Nhân dân tệ."

Michiko sắp từ chức? Vô số dấu chấm hỏi nhảy ra trong đầu Leo, nhưng lại không dám hỏi nhiều, tức khắc bỏ quyển tạp chí trong tay xuống nghiêm túc nói: "Vâng thưa boss, tôi sẽ cố gắng làm việc hơn."

Sau khi hạ cánh, xe chuyên dụng đã đợi sẵn ngoài nhà ga sân bay để đưa Tiêu Hoài và Lâm Mộc về căn nhà kiểu Tây trên đường Trấn Ninh.

Đang giữa mùa hạ, cây ngô đồng ở hai bên đường vươn tán lá sum suê về phía bầu trời, gió thoang thoảng, nắng chiếu rọi, bóng cây loang lổ lay động trên mặt đất. Căn nhà kiểu tây ẩn mình trong bầu không khí yên ắng nhàn nhã, đứng nơi cuối phố toát ra vẻ đẹp và tình cảm của thời xưa cũ.

Lâm Mộc sống tại đây từ nhỏ đến rời, rời đi vài tháng, trở về chốn cũ không khỏi thầm buông tiếng thở dài, những vui buồn hờn giận bà ngoại từng trải qua tại thành phố này như một thước phim điện ảnh hiện ra trước mắt.

Xuân đi xuân đến, hoa tàn hoa nở, bảy mươi năm thấm thoát thoi đưa, má hồng đã hóa xương trắng.

Lâm Mộc nghiêng đầu ngước nhìn Tiêu Hoài. Anh nắm tay cô mắt nhìn thẳng phía trước, ngũ quan khôi ngô là thế, còn thấp thoáng bóng dáng của Tiêu Thừa Hàn.

Cô tựa đầu lên vai anh, cùng anh mười ngón tay đan chậm rãi bước về phía căn nhà kiểu Tây.

Cổng lớn không có chút thay đổi nào, khung cửa vẫn sẫm màu mang đậm khí chất Trung Hoa, trạm trổ hoa văn sinh động. Cô bước lên bậc thềm, để ý thấy biển số nhà chạm khắc nổi kiểu phục cổ đã được thay mới, không chỉ khắc địa chỉ mà còn có thêm một dòng chữ nhỏ: Nhà họ Lâm.

Căn nhà này từng dùng gỗ màu nâu sẫm làm phong cách trang trí chủ đạo, không gian tổng thể toát ra bầu không khí tinh tế sang trọng, nhưng lại quá mức trịnh trọng. Một mình Lâm Mộc sống ở đây khó tránh cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng nay nơi này đã được thay đổi hoàn toàn, dùng màu sắc lộng lẫy, còn thêm rất nhiều vật trang trí làm cho căn nhà trông xa hoa lộng lẫy lại không mất vẻ phóng khoáng.

Lâm Mộc lên đến lầu hai, bước vào phòng ngủ của mình --- Nơi này đã được sửa lại thành phòng ngủ chính với chiếc giường đôi màu nâu đỏ. Trên tường treo một bức tranh sơn dầu với màu sắc phong phú, nhìn nét vẽ biết ngay là tác phẩm của Simon.

Lâm Mộc nhìn Tiêu Hoài trong tranh với vẻ kinh ngạc, vừa quay lại, chạm phải ánh mắt của Tiêu Hoài trong hiện thực, tình cảm dạt dào nơi đáy mắt y hệt như trong tranh.

Cô im lặng chốc lát rồi hỏi: "Bức tranh có tên không?"

"Vẫn chưa, đợi em quyết định."

"Gọi là "Người yêu cạnh bên" đi." Nói xong, cô mệt mỏi nằm lên chiếc giường êm ái kia.

Liếc nhìn người đàn ông đang đứng thẳng tắp trước cửa, cô vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, nũng nịu: "Qua đây."

Tiêu Hoài làm theo, khi ôm cô vào lòng, anh hỏi: "Thích căn nhà này không?"

"Thích."

"Tặng em. Em xem còn thiếu những gì, anh sẽ bổ sung ngay."

Lâm Mộc không trả lời, chống một tay lên đầu liếc nhìn người bên cạnh, suy ngẫm: "Ừm... hình như còn thiếu anh."

Nói xong, cô vòng hai tay ôm lấy cổ anh, vùi mặt vào lồng ngực anh, vành tai đỏ ửng: "Phòng ngủ phụ còn trống, anh có bằng lòng chuyển đến ở chung với nhau không? Em hi vọng từ hôm nay trở đi, mở mắt ra người đầu tiên mình nhìn thấy chính là anh."

Hầu kết của Tiêu Hoài trượt động vài cái mới chậm rãi thốt ra một cầu không mang chút dao động cảm xúc nào: "Luật pháp trong nước không bảo vệ sống chung trước hôn nhân, em có cần suy nghĩ kỹ rồi mời quyết định hay không?"

"Không cần. Ngược lại anh có thân phận đặc biệt, có cần ký hợp đồng trước khi sống chung gì đó..."

"Không cần."

Anh quả quyết cắt ngang lời cô, cô không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ "ừm" một tiếng.

Anh ôm chặt cô, ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc cô, trong lòng rất vui vẻ, lại có chút bối rối: "Hay là chúng ta đi dạo phố, hoặc mua chút gì đó để ăn mừng cuộc sống mới sắp tới?"

Cô bật cười, đột nhiên mổ một cái lên khuôn mặt khôi ngô của anh: "Bây giờ anh thuộc về em, em cũng thuộc về anh, đây chính là món quà mừng tốt nhất cho cả hai."

Anh chăm chú nhìn cô, khi cất tiếng lần nữa, giọng đã hơi khàn đi: "Em đợi anh một chút, giờ anh sẽ về khách sạn trả phòng, chuyển hành lí qua đây."

Anh đứng dậy đi xuống lầu, sải chân một bước hai bậc thang đi xuống.

Chẳng mấy chốc cô đã nghe thấy tiếng động cơ xe khởi động, bèn ra ban công, nhìn xuống dưới thấy anh đang lùi xe. Cô dịu dàng gọi tên anh.

Kính xe hạ xuống, anh thò đầu ra, ánh mắt tựa như dòng suối ấm áp bao bọc lấy cô.

"Buổi tối anh muốn ăn gì? Em nấu cho anh ăn."

Lời nói dịu dàng chui vào tai, cảm giác hạnh phúc khó diễn tả bằng lời chiếm đóng tim anh. Anh nghiêm túc suy nghĩ, giọng nói cuốn hút bất giác cất cao: "Sao cũng được, đừng vất vả quá. Buổi tối anh sẽ rửa bát."

Cô cười rực rỡ hơn cả hoa mùa hạ: "Vâng."

~*~

Ngày kế tiếp là cuối tuần, Tiêu Hoài cùng Lâm Mộc đến nhà chủ nhiệm khoa cấp cứu một chuyến.

Chủ nhiệm làm công tác tư tưởng với Lâm Mộc suốt cả buổi sáng, thấy cô có thái độ tốt mới nói mìn đã rút lại đơn xin từ chức từ phòng nhân sự từ sớm, bảo cô tuần sau quay lại làm việc bình thường.

Lúc này đã gần đến giờ cơm, chủ nhiệm giữ Lâm Mộc và Tiêu Hoài ở lại ăn cơm.

Lâm Mộc nhớ lát nữa Tiêu Hoài còn phải làm việc nên định từ chối, nhưng Tiêu Hoài lại nhận lời, nói mình đã đặt một bàn ở nhà hàng năm sao để đãi khách, cảm ơn chủ nhiệm đã chiếu cô Lâm Mộc bao năm qua.

Con người anh không thích xã giao nhưng lại rất giỏi xã giao, bữa cơm này đôi bên đều rất vui vẻ.

Cuối bữa ăn, Lâm Mộc nghĩ mình nên kính cấp trên một ly, vừa rót rượu xong Tiêu Hoài đã tự ý nhận lấy, chạm ly với chủ nhiệm, uống cạn không sót một giọt nào.

Lâm Mộc biết anh dị ứng với chất cồn nên không khỏi lo lắng. Đợi tiễn chủ nhiệm ra về rồi quay trở lên xe, cô hỏi anh: "Có thấy khó chịu không?"

Anh không đáp, nhắm mặt tựa lên vai cô, hơi thở nồng mùi rượu, lát sau giữ lấy tay cô trong lòng bàn tay của mình như đang cố gắng chống đỡ gì đó, trông như sắp ngã xuống đến nơi.

Lâm Mộc dặn tài xế nhanh chóng về nhà.

Về đến nhà, cô dìu anh lên giường rồi xuống bếp pha một cốc nước mật ong.

Anh không chịu uống, nheo mắt bắt lấy đầu ngón tay của cô, men theo mu bàn tay trượt xuống nắm lấy cổ tay: "Đau đầu."

Lâm Mộc đặt cốc nước xuống, xoa huyệt thái dương cho anh.

Mùa hè quần áo mỏng, cô lại khom lưng cúi người, cảnh xuất trước ngực lộ ra mà không hay biết, anh vừa nhìn đã thấy làn da căng mịn mềm mại hấp dẫn kia cùng với đường cong đẫy đà khiến cho người xem huyết mạch rạo rực.

Anh là một người đàn ông bình thường, cả ngày ở ở cạnh người con gái mình thích, ngọn lửa trong lòng khó lòng dập tắt.

Cổ họng khô khốc nhưng không muốn uống nước, anh nhắm mắt lại, hai tay vòng qua cổ kéo cô vào lòng.

Lâm Mộc không kịp đề phòng ngã về phía trước, lồng ngực mềm mại dán lên khuôn ngực cứng cáp của anh.

Cô khẽ cử động, anh "suỵt" một tiếng, hôn lên vầng trán bóng mượt của cô, thì thầm nói: "Ôm nào."

Cô đỏ mặt ngoan ngoãn nằm trong vòng tay anh.

Do uống rượu nên bàn tay đang đặt trên lưng tản ra nhiệt độ khác thường, tuy vẫn rất đúng mực nằm yên tại đó, nhưng lại như một ngọn lửa vừa khô vừa nóng. Hơi thở nóng bỏng của anh lướt qua vành tai, cổ, hõm vai cô, mang theo hương vị độc hữu của đàn ông trưởng thành, làm rối loạn tâm trí cô.

Anh cũng không dễ chịu... xúc cảm khi hai lồng ngực dán vào nhau mềm mại là thế, tay anh không cầm lòng được trượt xuống bên dưới, chạm đến móc khóa nội y bằng kim loại qua lớp áo mỏng, cứng như thế, lạnh như thế... lẽ nào cô không thấy khó chịu khi bị siết chặt ư?

Anh không nhịn được ấn nhẹ, cô lập tức nhận ra ý đồ của anh.

Hai người đã chọn sống chung với nhau, có một số chuyện không tránh được, nhưng ngày thứ hai sống chung đã có thể làm chuyện này rồi ư?

Đồng ý?

Từ chối?

Hừm... thôi cứ thuận nước đẩy thuyền vậy.

Trái tim của Lâm Mộc như chú nai chạy loạn, thẹn thùng dựa vào lòng anh, chờ đợi để thuận theo.

Một phút qua đi.

Ba phút qua đi.

...... Mười phút qua.

Lâm Mộc hồ nghi ngẩng đầu lên, thấy hai mắt Tiêu Hoài khép lại như đã ngủ thiếp đi.

Cô xấu hổ vì những hình ảnh giới hạn độ tuổi trong đầu mình vài giây, đang định ngồi dậy, anh như đã thức dậy lại như chưa thức dậy, ôm chặt lấy người không chịu buông, lầm bầm nói: "Không có ngân hàng nước ngoài."

Cô nghe không rõ: "Gì cơ?"

"Chỉ có ngân hàng nhà nước, không có ngân hàng nước ngoài."

Đã uống say rồi vẫn còn nhớ đến công việc. Lâm Mộc không khỏi bật cười.

Lúc này, lại nghe anh lầm bầm: "Việt Nam không có ngân hàng nước ngoài."

(Đến đoạn này thì Fang nghĩ là Việt Nam trong ấn tượng của tác giả là những năm đầu 2000, từ năm 2008, 2009 thì có nhiều ngân hàng nước ngoài đầu tư vào Việt Nam rồi, trước đó thì chỉ 1 ngân hàng nước ngoài nhưng có rất ít chi nhánh nên ít người biết.)

Lâm Mộc ngơ ngác, đột nhiên hiểu ra ý anh là gì... Lúc nãy khi ăn cơm, chủ nhiệm rượu vào lời ra nói có thể sẽ phục hồi chuyện cô sang Việt Nam viện trợ y tế. Cô không để bụng, không ngờ Tiêu Hoài lại để ý, lại có nghĩ rất xa cho chuyện này.

Thấy chân mày anh nhíu lại có vẻ rất khó chịu, cô quay trở về vòng tay anh, hai tay quấn lấy bờ vai rộng, trán kề trán, hôn lên môi anh: "Không có ngân hàng thì không có ngân hàng. Việt Nam xa thế kia, em không đi được nữa."

Chỉ trong thời gian một câu nói này, anh ậm ừ đáp một tiếng rồi ngủ thiếp đi mất.

~*~

Câu "không đi được nữa" của Lâm Mộc không phải để dỗ dành anh, mà cô nghĩ sự việc đã quyết định rồi sẽ không thể thay đổi. Không ngờ ngày đầu tiên cô đi làm lại, bệnh nhân đầu tiên mà cô gặp lại là Quý Vân Xung.

Anh không nhờ vào xe lăn để đi lại, mà bước đi một cách gian nan đến trước mặt cô, khi cúi người ngồi xuống, hai hàng chân mày nhíu chặt vào nhau, chân phải không thể co lại được duỗi sang một bên với tư thế ngồi không quá khó coi.

Làm xong tất cả, anh ngồi ngay ngắn, ánh mắt lơ đễnh thoáng dừng lại trên trán cô.

Lâm Mộc ngẩn ra trong giây lát rồi lấy lại tinh thần dùng thái độ làm việc chuyên nghiệp để hỏi anh thấy chỗ nào không khỏe.

Anh hờ hững đáp: "Đau thắt tim, mắt ngủ, ảo giác thính giác."

"Phát bệnh bao lâu rồi?"

"Bắt đầu từ hai năm về trước, lúc có lúc không, gần đây thường xuyên phát tác."

"Có bệnh sử di truyền gia đình hay không?"

"Không có, nhưng anh từng nghiện rượu trong một thời gian ngắn, cũng từng dùng chất gây nghiện nhẹ vài lần." Quý Vân Xung ngừng lại vài giây, "Nhưng đã cai rồi."

Lâm Mộc nhìn anh với vẻ kinh ngạc: "Có thật đã cai rồi không?"

Anh gật đầu.

Cô đeo ống nghe vào, mím môi rồi nói: "Em kiểm tra xem."

Đầu ống nghe dán lên lồng ngực Quý Vân Xung, cô nghiêng đầu tập trung lắng nghe một lát, vừa ngẩng lên liền thấy anh đang nhìn mình chăm chú.

Cô dời mắt đi, cúi đầu viết vào bệnh án đồng thời hỏi thêm vài vấn đề. Còn chưa hỏi xong, anh đột nhiêu vòng tay ra sau lưng giữ lấy vai ôm chặt cô vào lòng.

Lâm Mộc không vùng thoát được, nổi giận: "Anh còn thế này nữa, em phải gọi bảo vệ đấy."

Câu trả lời của anh lại là: "Em và Tiêu Hoài sống chung với nhau rồi?"

Lâm Mộc im lặng chốt lát: "Đúng vậy."

"Nếu không có Tiêu Hoài, em có quay về bên anh không?"

"Không liên quan gì đến Tiêu Hoài, tình cảm của chúng ta từ lâu đã không thể quay trở lại được rồi. Em đã thay đổi, anh cũng vậy, chúng ta không thích hợp với đối phương."

Anh bật cười: "Vô tình thật đấy."

"Mong anh đừng chỉ trích em với vẻ cay nghiệt như vậy."

"Em làm ra chuyện cay nghiệt lại không cho người khác nói à?"

Lâm Mộc hít một hơi thật sâu: "Nếu công kích em có thể giúp anh giảm bớt khó chịu trong lòng thì em thừa nhận, em vô tình."

Quý Vân Xung thu lại nụ cười, ánh mắt nhìn cô đong đầy nỗi buồn và bi thương: "Có phải kiếp trước anh nợ em không? Rõ ràng em trở nên lạnh lùng vô tình như thế, nhưng anh vẫn một lòng một dạ với em."

Lâm Mộc không nói gì nữa.

"Anh đã nói với quản lí cấp cao của bệnh viện, em sẽ được chỉ định là bác sĩ cấp cứu chính trong dự án viện trợ y tế, giờ chắc em hài lòng rồi."

Lâm Mộc sửng sót trước sự thay đổi đột ngột này: "Sao anh lại có quyền lớn như vậy, có thể thay đổi quyết định nội bộ của bệnh viện một cách dễ dàng."

"Các loại thuốc nhập khẩu mà bệnh viện sử dụng cho các khách hàng cao cấp đều nhập từ Đông Thịnh. Anh chỉ cần bỏ ra chút lợi ích, quản lí cấp cao sẽ không từ chối món hời này vì chuyện danh sách nhân viên viện trợ y tế cỏn con."

Lâm Mộc không thể tin được mà nhìn Quý Vân Xung.

Anh lại nói với thái độ rất thản nhiên: "Em yêu thích công việc như vậy, anh lại thích em đến thế, tất nhiên sẽ giúp em loại bỏ tất cả các đối thủ cạnh tranh để em yên ổn theo đuổi sự nghiệp của mình."

Nói đoạn, anh khẽ nhướng mày: "Anh đặt nhiều kỳ vọng vào em, em đừng vì mải mê yêu đương mà lơ là lí tưởng vĩ đại của mình đấy."

Lâm Mộc vốn định trách mắng anh, nhưng chợt nghẹn lại, không nói được gì.

Quý Vân Xung cúi xuống kề sát tai khẽ gọi tên cô: "Mộc Mộc, anh nói cho em biết thêm một bí mật."

"em biết tại sao đầu bếp của nhà hàng lại liên tục nhảy việc không? Chỉ cần em còn mở cửa kinh doanh một ngày, anh sẽ ngăn cản một ngày, anh sẽ nhìn em vất vả đi làm kiếm tiền, sau đó chắt chiu từng đồng để trả khoản nợ em đã vay của anh. Tiền lương một tháng của em được bao nhiêu, phải liều sống liếu chết bao nhiêu năm mới trả được hết nhỉ?"

Nói đến đây, anh nhếch môi cười mỉa mai: "Trả không nổi cũng không sao. Em có thể hỏi xin Tiêu Hoài. Dù sao em và cậu ta cũng sống chung rồi, cậu ta đã ngủ với em thì bỏ ra chút tiền cho em cũng là chuyện nên làm."

Lâm Mộc nổi nóng: "Quý Vân Xung, anh..."

"Thứ mà Quý Vân Xung anh đây không có được, người khác cũng đừng hòng dễ dàng có được." Anh hờ hững tiếp lời, gằn từng chữ một, "Lâm Mộc, anh đợi để xem em và Tiêu Hoài chia tay."

~*~

Tám giờ tối, Tiêu Hoài về đến nhà.

Đèn phòng bếp đang sáng, bên trong có tiếng nước sôi ùng ục, không khí thoang thoảng mùi thơm của món sườn xào chua ngọt.

Anh đi vào bếp, ôm lấy người ta tập trung chuẩn bị bữa tối từ phía sau: "Anh vừa ngửi thấy mùi sườn xào chua ngọt liền nhớ đến hôm chúng ta định đi Berlin du lịch."

Lâm Mộc cười bẽn lẽn, vừa dùng muôi chậm rãi đảo sườn vừa nói: "Hôm nay Quý Vân Xung có đến bệnh viện tìm em."

Tiêu Hoài nhìn cô, thốt ra một câu: "Sau đó thì sao?"

"Quý Vân Xung đã sử dụng chút thủ đoạn để khôi phục tư cách tham gia viện trưở y tế của em. Sau đó lãnh đạo bệnh viện đã tìm em nói chuyện, để em đảm nhận bác sĩ cấp cứu chính của đội viện trợ y tế sang Việt Nam lần này. Nếu không có gì thay đổi, cuối tháng sau em sẽ phải sang Việt Nam." Lâm Mộc tắt lửa, quay lại đối diện với Tiêu Hoài, "Anh có muốn để em đi không?"

Tiêu Hoài lại nói: "Anh muốn nghe ý kiến cá nhân của em."

Cô không trả lời ngay, đi ra phòng khách trước rồi cầm một tờ giấy thông báo quay trở vào bếp đưa cho anh xem.

Tiêu đề của giấy thông báo rất dài, "Thông báo về việc thẩm định chức danh mở "cửa xanh" cho thành viên đội viện trợ y tế".

*Cửa xanh: Khi qua cửa khẩu "cửa xanh" để dành cho hành khách không có hàng hóa cần khai báo hoặc hải quan thấy không có gì khả nghi.

Lâm Mộc giải thích: "Em có bằng tiến sĩ, lại là bác sĩ chữa trị chính, có hơn hai năm kinh nghiệm lâm sàng, đủ điều kiện để xin được một chức danh cao. Theo như tờ thông báo này, trong thời gian làm việc tại Việt Nam em có thể được miễn thi cử, bảo vệ luận vao và các điều kiện ưu tiên khác, chỉ cần công bố hai bài viết chuyên môn hoặc hai bài tổng kết kỹ thuật chuyên môn sẽ nhanh chóng được thăng lên làm phó chủ nhiệm."

Nói đến đây, cô tăng thêm chút âm lượng: "Chuyện này có ảnh hưởng rất quan trọng đến sự phát triển sự nghiệp của em, em không muốn từ bỏ."

Tiêu Hoài gật đầu: "Vậy thì đi đi."

"Nhưng em sang Việt Nam rồi, chúng ta sẽ gần ít xa nhiều."

"Tính chất công việc của anh đã định sẵn phải thường xuyên đi công tác. Dù em ở lại trong nước, chúng ta cũng chưa chắc có thể gặp nhau mỗi ngày như bây giờ. Hơn nữa trước đây chúng ta đã từng bàn về vấn đề này rồi, lúc rảnh anh có thể sang Việt Nam gặp em, khi được nghỉ em cũng có thể bay về nước để gặp anh."

Sắc mặt Lâm Mộc hơi khó coi, muốn nói lại thôi.

Tiêu Hoài nói: "Anh biết yêu xa rất khó duy trì tình cảm. Nhưng có một bài thơ cổ nói rất hay, hai tình nếu có thể bền lâu, há cần phải sớm sớm tối tối."

Lâm Mộc cắn môi, bắt bẻ: "Tác giả của bài thơ này, thường dạo chơi kỹ viện ở thời cổ đại."

"Vậy đổi câu khác, góc bể có tri kỷ, chân trời như cạnh bên."

"Câu này để ca ngợi tình bạn, không phải tình yêu."

"Nền văn minh năm nghìn năm, không có lấy một bài thơ nói về tình yêu chia cách hai nơi nhưng vẫn thủy chung son sắt ư?"

Lâm Mộc nghĩ ngợi một lúc, trầm giọng đáp: "Anh ở đầu sông, em cuối sông, đêm đêm nhớ người gặp chẳng đặng, uống chung dòng nước sông Trường Giang."

Tiêu Hoài nghe xong, kéo người vào lòng, vỗ vai cô an ủi: "Sông Mê Kông của Việt Nam, ở Trung Quốc gọi là sông Lan Thương. Anh ở đầu sông phía Đông, em ở đầu sông phía Nam, em và anh cũng có thể miễn cưỡng xem như uống chung một dòng nước."

Anh nói nghe rất nhẹ nhàng, đầy vẻ không có gì đáng lo, chỗ nào giống với người ôm chặt cô không buông rồi lầm bầm nói "Việt Nam không có ngân hàng nước ngoài" hôm qua?

Lâm Mộc buông tiếng thở dài đầy bất lực, hai tay ôm lấy thắt lưng của anh, vùi mặt vào cổ áo anh: "Được, vậy em quyết định sẽ sang Việt Nam. Lỡ như anh đổi ý, có thể nói với em bất cứ lúc nào, chúng ta sẽ bàn bạc lại nhé?"

Anh siết vòng tay ôm chặt cô, nhẹ nhàng đáp một tiếng "Được".