Nhà Đầu Tư

Chương 12: Tình Trường Như Chiến Trường (1)




Trong thời gian Tiêu Hoài ngồi xe rời khỏi sân bay, Lâm Mộc đang lên máy bay.

Khoang hành khách hạng nhất, khoang thương gia được bao trọn, cô chọn vị trí cạnh cửa sổ, sau khi ngồi xuống đưa mắt nhìn ra bên ngoài, nhìn thân ảnh bận rộn của nhân viên hàng không dưới mặt đất.

Cô nhìn không dời mắt hồi lâu, nghe thấy chất giọng trầm thấp cuốn hút nói: "Em có tâm sự?"

Lâm Mộc thu hồi tầm mắt, nhìn sang Quý Vân Xung bên cạnh: "Không có."

"Chúng ta hơn một tháng không gặp, trông em tiều tụy hơn lần trước rất nhiều, hơn nữa trên đường đến sân bay hầu như chẳng nói năng gì." Quý Vân Xung hỏi rất thẳng thừng: "Em cãi nhau với người mình thích à? Anh ta phản đối em đi chung với anh sang Đức?"

Từ lúc Lâm Mộc vô tình nhìn thấy Tiêu Hoài, cả người đều trở nên mất tập trung. Bây giờ Quý Vân Xung lại nhắc đến chuyện tình cảm, cô không muốn che giấu, cảm thấy phải nhắc đến Tiêu Hoài một chút, lời đến bên cửa miệng, sắc mặt có chút lúng túng.

Quen biết nhau từ nhỏ đến lớn chính là, dù nét mặt chỉ thay đổi một chút xíu, đối phương cũng biết ngay mình đang nghĩ gì.

Quý Vân Xung nói: "Nhân lúc máy bay chưa cất cánh, em về đi."

Lâm Mộc hơi khựng lại.

"Anh muốn tìm em giúp đỡ, đó là chuyện của anh, em đối đã với anh thế nào, lại là chuyện của em. Anh không thể ép buộc em chiều theo anh, nên em không cần thấy khó xử, về đi."

Lâm Mộc là người thấu tình đạt lí, năm đó là cô đề nghị đi du lịch, nay Quý Vân Xung đối mặt với nguy cơ phải cắt chi, cô không thể không làm gì cả phủi tay bỏ đi được.

Cô trả lời: "Không phải như anh nghĩ đâu. Gần đây công việc của em bận quá, tối qua lại thức đêm trực ban, thể lực chịu không nổi không muốn nói chuyện, anh thông cảm."

Quý Vân Xung khẽ "ừ" một tiếng.

"Còn về người mà em thích," Lâm Mộc cắn môi, trong lòng rất khó chịu, "Thật ra anh ấy là...."

"Không cần phải nói cho anh biết anh ta là ai, anh cũng không muốn biết." Quý Vân Xung ngắt lời, "Bất luận đối phương là ai, anh cũng sẽ không giảm bớt tình cảm dành cho em, cũng như anh chưa từng chia tay em vì sự phản đối kịch liệt của mẹ vậy. Chỉ cần em suy nghĩ kỹ càng rồi nhận định chúng ta không có chút khả năng nào, anh sẽ lặng lẽ rút lui, không cố chấp, không dây dưa. Bằng không, anh sẽ kiên nhẫn chờ đợi em, cho đến khi em hồi tâm chuyển ý."

Lâm Mộc mấp máy khóe môi, muốn nói lại thôi.

Nghĩ đến Quý Vân Xung trong suốt mười năm yêu nhau đã bỏ ra rất nhiều cố gắng để được ở bên cô, cô không thể nói ra được lời cự tuyệt quá sắc bén – hai người không thể tiếp tục làm người yêu nữa, phải chăng cả bạn bà cũng không thể làm được?

Lâm Mộc nghĩ ngợi một lúc, lên tiếng: "Quý Vân Xung."

Giọng nói của cô thấp xuống, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, trái tim của anh cũng theo đó mà dịu đi: "Hửm?"

"Giờ anh là một doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy, đừng vì em mà hạ thấp mình như thế, nên đưa mắt nhìn sang những nơi khác."

Đối mặt với lời cự tuyệt đầy hàm ý, anh im lặng một lúc: "Anh không ngại hạ mình thật thấp thật thấp ở trước mặt em, dù có thấp đến sát đất cũng chẳng sao. Lâu dần, em sẽ hiểu, không có người đàn ông nào yêu em hơn anh."

Giọng nói trầm thấp lộ ra vài phần tang thương, Lâm Mộc nghe xong, hỏi ngược lại: "Anh thích gì ở em? Không giấu gì anh, gần đây em cũng có chút không thích nổi chính mình."

Quý Vân Xung thấy bất ngờ.

Lâm Mộc dốc lòng nói: "Lúc nhỏ nghe câu chuyện của bà ngoại, em rất tò mò bà làm thế nào để khắc phục trở ngại trùng trùng, một mình đi qua khu tự trị, khu giải phóng, từ Trùng Khánh về đến Bến Thượng Hải, rồi lại một mình ở trong căn nhà Tây trống trải, đợi chờ vị hôn phu bặt vô âm tín."

"Về sau, em mất anh rồi, đích thân nếm trải nỗi đau bị người yêu vứt bỏ của bà ngoại, cùng bắt đầu hiểu được sự kiên cường trong cốt tủy của bà. Bà tin vào tình yêu, khát vọng tình yêu, đồng thời có năng lực tự lập sinh tồn sau khi đánh mất tình yêu."

Nói đến đây, Lâm Mộc cười khổ: "Trong thời gian hơn hai năm qua, em nảy sinh sự nghi ngờ sâu sắc với chính minh --- cùng đối mặt với kỳ thi tiếng Đức như nhau, anh thi một lần đã đậu, em thì rớt lại; cùng là làm vui lòng trưởng bối, anh được bố mẹ em yêu thích, em lại bị mẹ anh chán ghét. Đến cuối cùng, anh về nước rồi, em nắm trong tay lá bài tốt nhưng lại đánh ra kết cục vô cùng thảm hại, không những đánh mất anh, còn liên lụy đến bố mẹ."

Quý Vân Xung an ủi cô: "Vụ tai nạn xe không liên quan đến em, em không cần phải tự trách."

"Không, đây là tội mà em không cách nào chối bỏ." Lâm Mộc bình tĩnh nói ra tâm sự, dường như đã ẩn nhẫn quá lâu, cần phải nói ra để phát tiết, "Em đã mất rất nhiều thời gian, và rồi... nhờ sự giúp đỡ của bạn bè, cuối cùng thoát ra khỏi tình cảnh tự hoài nghi mình, tự công kích mình, tìm được mục tiêu cuộc đời mới."

Đúng vậy, cô đã từng rất biết ơn trời cao đã để cho mình gặp được Tiêu Hoài, và từ đó có suy nghĩ tích cực thăng tiến, mong muốn trở thành người xứng với anh.

Nhưng cô vừa bước đầu cố gắng, đã mất đi tư cách đứng bên Tiêu Hoài rồi. Từ khoảnh khắc biết được anh đã từ bỏ cô qua miệng của Michiko, cảm giác hoảng hốt lạc lõng ngày đêm quấn lấy cô, khiến cô rõ ràng đã quyết định vờ như chưa có gì xảy ra, nhưng lại cứ vì chuyện này mà thấy mình kém cỏi.

"Thật đáng tiếc, em còn chưa kịp thực hiện được mục tiêu này đã thất bại rồi... Nghĩ kỹ lại, người như em đúng là rất thất bại, mọi mặt đều rất thất bại. Từ quá khứ đến hiện tại, rất nhiều thứ tốt đẹp bày ra trước mặt em, em lại vô tình hoặc cố ý đánh mất tất cả."

Quý Vân Xung nghe xong những lời cô nói, một lúc lâu sau thở dài: "Nếu nói thất bại, anh thấy mình mới thất bại một cách triệt để."

"Anh không có năng lực bảo vệ bố mình, cũng không thể chăm sóc cho mẹ, thậm chí còn bị buộc phải từ bỏ em. Bình an vui vẻ mà người bình thường có được, với anh mà nói là giấc mơ khó mà chạm tới. Mộc Mộc, anh đã từng đau khổ, từng suy sụp, từng oán trách, nếu ban đầu không vô tri đơn thuần thế kia, nếu có thể kịp thời phát giác ra âm mưu, phải chăng sẽ không mất đi người nhà và người yêu?"

Lâm Mộc sửng sốt, nhìn Quý Vân Xung.

Đôi mắt sâu thẳm như giếng nước ấy của anh, lúc đầu không gợn sóng, dần dần dâng lên nỗi bi ai nặng nề: "Chúng ta đều có lúc lực bất tòng tâm, nên chúng ta càng phải hiểu được hàm ý của hai chữ "cảm thông" này."

Lời nói như vậy rất có sức truyền cảm. Lâm Mộc bỗng nhận ra, hôm nay đây chẳng ai thất bại hơn ai cả, chỉ có hai người từng trải qua trắc trở, hai trái tim chồng chất vết thương.

Cũng trong thời khắc này, Quý Vân Xung với cô mà nói ngoài là "người yêu cũ", có thể còn có ý nghĩa tồn tại khác.

Cô nói: "Em đã tha thứ cho anh từ lâu rồi. Nếu anh không phản đối, có thể xem em là bạn bè hoặc người thân."

Quý Vân Xung nhìn cô đăm đăm, trong mắt có thêm vài phần dịu dàng.

Anh bỗng nhiên nắm lấy tay cô, ngón tay trượt xuống theo cổ tay cô, đến lòng bàn tay, nhẹ nhàng bọc lấy, năm ngón tay từ ngoài bao bọc, đặt lên vết thương trên cổ tay trái: "Em vừa nói, đã tìm được mục tiêu cuộc đời mới, cụ thể là gì vậy?"

Tư thế như thế này thân mật quá mức, Lâm Mộc lập tức rút tay về, cùng lúc đó để ý thấy sắc mặt của Quý Vân Xung có một thoáng mất tự nhiên.

Cô chỉ xem như không nhìn thấy, hòa hoãn bầu không khí nói ra chuyện tiếp tay toàn quyền của nhà hàng: "Anh đứng ở góc độ một nhà quản lí dự đoán thử xem, em có khả năng làm cho việc buôn bán trở nên lớn mạnh hay không?"

Quý Vân Xung im lặng hai giây, khi mở lời, ngữ khí có chút là lạ: "Em muốn nghe nói thật hay nói dối?"

"Nói thật."

"Được, anh nói hơi thẳng, mong em đừng để bụng – Đầu tiên, cái tên "Năm 1936 Đó" của nhà hàng, tuy có sáng tạo, nhưng vốn không thu hút được người khác. Khách hàng chỉ thấy mấy cái chữ này, không hề biết nhà hàng bán món gì. Anh đứng trên lập trường của khách hàng, hoàn toàn không muốn đến đây để dùng bữa, thứ hai, vận hành một nhà hàng cần xem xét chi phí đầu tư và chiến lược mở rộng, vốn lưu động của em không đủ, cũng chưa từng tiếp xúc với thị trường tiêu thụ qua, khả năng thành công ngay lần khởi nghiệp đầu tiên thật sự rất mong manh."

Lâm Mộc không ngờ được Quý Vân Xung lại trả lời sắc bén như vậy, trái tim đã nguội lạn phân nửa: "Dừng, anh đừng nói nữa."

"Anh vẫn chưa nói xong, còn có điểm thứ ba..."

"Dừng dừng, đã bảo anh đừng nói nữa mà."

Quý Vân Xung ngăn lại, nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa khó dò: "Mộc Mộc, lúc trước em nói không muốn, lúc nào cũng là muốn."

Lâm Mộc ngẩn ra.

Quý Vân Xung thấy vậy, mắt hơi híp lại, vui vẻ cười.

Lâm Mộc đột nhiên phản ứng lại: "Anh nói bậy, em không có!"

Ý cười nơi đáy mắt anh càng thêm sâu.

Cô nhìn anh một lúc, ngoảnh đầu đi.

Anh không cười nữa, ngoan ngoan im lặng một vài giây, sau đó nhích lại gần cô, đè thấp ngữ khí, dùng giọng nói khẽ khàng, chỉ hai người mới nghe thấy nói: "Điểm thứ ba, làm ăn cần nhất chính là quan hệ. Em quen biết anh, nên hai vấn đề vừa nói trên đều không phải vấn đề, nhất định có thể khiến làm cho nhà hàng mua may bán đắt."

Đối mặt với câu trả lời cuối cùng, Lâm Mộc quay đầu lại, thấy trong mắt sâu thẳm của Quý Vân Xung chứa đựng nụ cười tươi tắn, khuôn mặt anh tuấn kia cũng vì thế mà trở nên vui tươi thâm tình dịu dàng.

Đúng lúc này, anh đưa tay qua, trước tiên vỗ vỗ lên vai cô, sau đó vòng qua vai, ra sau lưng, dừng lại trên gáy cô.

Tựa như quay lại thời thanh mai trúc mã, mỗi lúc dịu dàng quyến luyến, anh luôn không kìm được mà vuốt ve tóc cô, nói ra yêu cầu của mình: "Mộc Mộc, anh muốn đầu tư vào chỗ em, làm người góp vốn của nhà hàng em."

Lâm Mộc nghiêng đầu tránh, kiên quyết: "Không cần."

"Vì sao?"

"Em khá cố chấp, không giỏi xử lí khi bất đồng ý kiến với người góp vốn, vẫn nên tự mình gánh vác thì hơn."

Quý Vân Xung: "...."

Lâm Mộc nghĩ đến gì đó, nói tiếp: "Có phải mỗi khi xuân về, khoảng tháng ba tháng tư là thời gian nhảy việc cao điểm không? Mấy đầu bếp nhiều kinh nghiệm đột nhiên nói không làm liền không làm nữa, đầu bếp vừa đi, chất lượng món ăn giảm hẳn, em phải gấp rút tuyển đầu bếp giỏi xứng đáng mới được, bằng không nhà hàng ế ẩm, thu nhập sẽ nhanh chóng không đuổi kịp chi tiêu."

"Việc này rất đơn giản, trả lương cao mời đầu bếp lớn."

"Đâu có đơn giản vậy. Để có thời gian đi với anh sang Đức chữa bệnh, em đặc biệt trả lương hậu hĩnh để mời một người chuyên quản lí nhà hàng về, giờ đã nghèo đến mức sắp không phát nổi lương tháng sau cho nhân viên rồi."

"Nghèo đến mức không phát nổi lương, em còn không nắm bắt cơ hội, thu hút người góp vốn chất lượng cao?"

Hai người anh một câu, em một câu, thời gian trôi qua rất nhanh.

Khi máy bay lơ lửng giữa không trung cao vạn thước, khi cảnh vật bên ngoài cửa sổ trở nên tí hon, Lâm Mộc nhớ đến chuyến du lịch cuối năm ngoái, không kìm lòng được quay đầu nhìn về phía bên trái khoang máy bay, vị trí nhân vật lớn nào đó từng ngồi....

Nơi đó, trống không.

*****

Qua một chuyến bay dài, máy bay hạ cánh xuống sân bay Munich.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Mộc đi cùng Quý Vân Xung đến bệnh viện xương khớp nổi tiếng, chụp cắt lớp tỉ mỉ cho khớp gối phải.

Kết quả kiểm tra bệnh lí rất không lạc quan, khớp gối xuất hiện tình trạng nhiễm trùng nghiêm trọng sau lần phẫu thuật chỉnh sửa lần hai, bác sĩ chuyên gia đề nghị nhanh chóng cắt chi.

Quý Vân Xung lại nói ra ý kiến của mình: "Tôi đã đọc qua không ít tài liệu bệnh án, bệnh nhân giống tôi vẫn có thể sửa lại khớp giả lần nữa, giữ lại được chi phải."

Giống như để củng cố niềm tin, anh bổ sung thêm: "Trong lâm sàng đối với bệnh nhân bị đau khớp gối khó chữa trị, có thể dùng cách cắt đứt khớp thần kinh hiển để chấm dứt cơn đau. Có phải nếu cắt đứt dây thần kinh này, sau này đầu gối của tôi sẽ không thường xuyên bị đau nữa không?"

"Anh Quý, chỉnh sửa khớp giả nhiều lần sẽ khiến cho tỉ lệ tái nhiễm trung tăng theo, huống hồ anh đã từng xảy ra tình trạng bài xích hai lần rồi, lần này mức độ nhiễm trùng còn nghiêm trọng hơn lần trước, cắt chi là lựa chọn tối ưu nhất."

"Còn về khớp thần kinh, nó chỉ chi khới một phần nhỏ thần kinh cảm giác của khớp gối, cho dù cắt bỏ, hiệu quả trị liệu cũng rất thấp."

Kết luận của chuyên gia không khác nào đóng cửa cài then, không có lựa chọn nào khác.

Quý Vân Xung không nói tiếng nào rời khỏi bệnh viện, Lâm Mộc cảm ơn bác sĩ, rồi theo anh ra về.

Hai người một trước một sau ngồi lên xe.

Quý Vân Xung ngoảnh đầu, lẳng lặng nhìn màn mưa lất phất bên ngoài cửa sổ, trong ánh sáng mát lạnh sườn mặt hiện ra vài phần lạnh lùng.

Lâm Mộc không kìm được lo lắng, đưa tay sang kéo anh, đầu ngón tay vừa chạm lên mu bàn tay của anh, bỗng phát hiện anh đang khẽ run rẩy.

Lâm Mộc là bác sĩ, từ đáy lòng kiến nghị Quý Vân Xung chấp nhận phương án chữa trị của chuyên gia, nhưng là bạn bè, lại có chút không đành lòng.

Sau nhiều phen đấu tranh tư tưởng, cô nói: "Gần đây em nghiên cứu không ít cách chữa trị lâm sàng sau khi bị nhiễm trùng khớp gối giả, hay là để em đi trao đổi với chuyên gia, xem thử có thể điều chỉnh phương án chữa trị khác hay không."

Quý Vân Xung hơi cao giọng: "Phương án gì?"

"Phẫu thuật cố định kết hợp khớp gối và tấm kim loại. Phẫu thuật này thích hợp cho bệnh nhân thay khớp thất bại, có thể giữ được năng lực đi lại của bệnh nhân, nhưng...." Lâm Mộc muốn nói lại thôi.

"Không sao, em cứ nói đi đừng ngại."

"Phẫu thuật này sẽ gây nên dị tật ở mức độ khác nhau cho bệnh nhân. Nói một cách đơn giản, khớp gối của anh sẽ trở thành một khớp thẳng đơ, không thể gấp khúc được; chân phải của anh cũng vì bị cắt đi một phần xương mà ngắn hơn chân trái một chút, sẽ ảnh hưởng đế sự thăng bằng của cơ thể. Anh vẫn còn trẻ, lại là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Đông Thịnh, "dị tật" về ngoại hình này sẽ gây tác động tiêu cực đến hình tượng của anh."

Lâm Mộc ngừng một chút: "Phẫu thuật này cũng có rủi ro. Lấy hai ví dụ, khi cưa xương có khả năng gây thương tổn cho thần kinh ở hố khoeo phía đầu gối, khi cắt dây chằng bên ngoài đầu gối cũng có khả năng chèn ép lên dây thần kinh mác. Một khi xuất hiện những thương tổn ngoài ý muốn này, cơ duỗi cẳng chân bị liệt, đau khổ mà anh phải chịu đựng không thua kém gì cắt chi."

"Ngoài những gì vừa nói, một số tài liệu nghiên cứu còn nói, biến chứng thường gặp nhất sau khi phẫu thuật kết hợp khớp gối là kết hợp thất bại, tái nhiễm trùng. Giả sử nhiễm trùng lần nữa, anh chỉ có thể...." Lâm Mộc không nói tiếp nữa.

Quý Vân Xung nói: "Chỉ có thể cắt chi?"

Cô ổn định lại nhịp thở, gật gật đầu.

Hi vọng vừa được nhen nhóm bỗng chốc lại vụt tắt, Quý Vân Xung cười chua chát: "Nói cách khác, anh không trở thành tàn tật, thì sẽ trở thành tàn phế, tất cả phải xem vận may hay rủi?"

Môi Lâm Mộc mấp máy mấy lần, thốt không nên lời.

Anh có chút mệt mỏi thở dài, ngoảnh đầu đi, thẫn thờ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.

Mưa tí tách rơi xuống. Bầu trời âm u, dường như ánh sáng đã phai tàn chỉ còn lại ảm đảm.

****

Xe đến biệt thự phố đứng tên Quý Vân Xung, anh hời hợt nói một câu "muốn yên tĩnh một lúc", rời nhốt mình trong phòng sách.

Căn biệt thự vô cùng lớn, vắng vẻ không có người thứ ba. Lâm Mộc đợi rồi lại đợi, đến khi sao phủ đầy bầu trời cũng không thấy Quý Vân Xung ra khỏi phòng, bèn đi siêu thị mua ít đồ, về chuẩn bị bữa tối.

Cô nhân lúc còn nóng bưng bữa tối đến phòng sách.

Cửa phòng vẫn đóng chặt như cũ, cô cẩn thận bưng khay thức ăn bằng một tay, đưa tay còn lại lên chuẩn bị gõ cửa, nhưng cửa đã được mở từ bên trong ra.

Quý Vân Xung liếc qua đồ trên tay Lâm Mộc một cái: "Anh không đói."

"Cả ngày anh chưa ăn gì, sao không đói cho được." Lâm Mộc vừa nói vừa đi vào phòng sách, đặt khay thức ăn lên bàn, kéo ghế ra, "Qua đây ngồi đi."

Quý Vân Xung nói không lại cô, đi đến ngồi xuống đối diện cô, cầm đũa lên trong ánh mắt đầy mong đợi, chần chừ một lúc trước bữa ăn thịnh soạn, không gắp gì cả --- bữa tối giàu dinh dưỡng, điều phối hợp lí, nhưng không hợp khẩu vị của anh.

Lâm Mộc giải thích: "Sữa đậu nành đen giàu Anthocyanidin, cá hồi hoang dã giàu axit béo không bão hòa, hai chất này có thể giảm viêm cho đầu gối phải của anh. Bông cải xanh có lợi cho việc duy trì mật độ xương, cải xoăn có thể phục hồi dây chằng, những món này đều là thực phẩm tốt cho khớp."

Quý Vân Xung nghe xong lại càng không có khẩu vị.

Anh buông đũa xuống: "Anh có chuyện muốn nói với em, thật ra..."

Anh há miệng, hồi lâu vẫn không nói chữ nào, ngược lại Lâm Mộc cất lời trước, hệt như lời trước đó anh nói: "Không sao, anh cứ nói đi đừng ngại."

Quý Vân Xung có vẻ áy náy, ngữ khí có chút tế nhị: "Anh không muốn để em nghĩ rằng anh tự ti, nhưng không thể không thừa nhận anh vẫn có lòng riêng, hi vọng em hồi tâm chuyển ý. Hễ nghĩ đến từ đùi trở xuống sẽ trống không sau khi cắt chi, lại nghĩ đến chân phải dị tật sau khi phẫu thuật kết hợp, trong lòng anh liền đầy cảm giác bất lực, khó mà đối mặt với dáng vẻ xấu xí đó của mình, càng lo sợ em sẽ vì thế mà ghét bỏ anh."

Quý Vân Xung không nói tiếp nữa, Lâm Mộc cũng chìm vào suy tư.

Đôi bên im lặng một lúc, cô lên tiếng trước: "Gạt bỏ nhân tốt tình cảm, trong lòng em, anh là nhân vật tài giỏi trong trăm người chọn một. Việc này không liên quan gì nhiều đến gia thế hiển hách, ngoại hình khôi ngô của anh, mà vì anh là người khiêm tốn, ôn hòa, kính trên nhường dưới, và có chí tiến thủ."

"Em hiểu lo lắng của anh, bất luận là phẫu thuật cắt chi hay phẫu thuật kết hợp khớp đều là phẫu thuật có tính phá hoại. Y học lâm sàng đã chia tâm thái của những bệnh nhân từng tiếp nhận phẫu thuật dạng này thành bốn khoảng thời gian khác nhau tê dại, u uất, chấp nhận, thích ứng. Có người có khả năng chìm đắm trong cảm xúc tiêu cực cả đời, không thể thoát ra khỏi bóng đen tâm lí, có người lại loại bỏ cảm xúc tự ti một cách nhanh chóng, quay lại cuộc sống xã hội bình thường."

Lâm Mộc nói đến đây, chần chừ một lúc, hạ quyết tâm đưa ra lời hứa hẹn: "Bất luận bốn giai đoạn tiếp theo dài đến mấy, em cũng sẽ cùng anh vượt qua, đưa ra hỗ trợ y học chuyên nghiệp cho anh, cho đến khi thể chất và tâm lí đều phục hồi."

Quý Vân Xung nhìn cô đăm đăm, khi lên tiếng lần nữa, giọng nói có chút ảm đảm mà chính anh cũng không phát giác ra: "Em sẽ luôn ở bên anh?"

Không phải cô không nghe ra được ý tại ngôn ngoại, nhưng trong tình cảnh hiện tại, chỉ có thể nói một cách kín kẽ: "Tất nhiên, chỉ cần anh không cho rằng em là lang băm, em sẽ chăm sóc anh thật tốt."

Quý Vân Xung nghe được câu trả lời như vậy, im lặng một lúc rất lâu.

Cô muốn dùng thân phận một bác sĩ, một người bạn để ở bên anh, anh lại muốn cùng cô gương vỡ lại lành....

Quý Vân Cung đưa tay xoa xoa mi tâm đau nhức: "Miệng nói không bằng chứng, anh không tin."

Anh giơ ngón tay út ra: "Trừ phi ngoéo tay."

Động tác trẻ con và ngữ khí phức tạp khiến cho Lâm Mộc chần chừ vài giây, đưa ngón tay ra ngoéo tay với anh.

Ngón út móc lấy ngón út, là lời hứa, cũng là ước hẹn.

Khoảnh khắc này, trong lòng anh có gì đó bị lay động, dường như là sự ỷ lại gần gũi đã lâu không có. Anh luyến tiếc buông ngón tay cô ra, nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, dùng sức giữ nó trong lòng bàn tay mình.

Cái dở của việc cùng nhau trưởng thành từ nhỏ chính là, có những suy nghĩ vấn vương chưa kịp che giấu, đối phương đã rõ như lòng bàn tay.

Lâm Mộc đột nhiên nói: "Tất nhiên, anh cũng phải nghe theo lời dặn của bác sĩ, toàn lực phối hợp với em."

Quý Vân Xung có chút thảng thốt, đảo mắt một vòng trên khuôn mặt cô, liền hiểu ngay.

Anh buông tay ra, cầm đũa lên, ngoan ngoãn ăn sạch sàn sành bữa tối dinh dưỡng mà cô nấu.

Cô lập tức đưa trà lài để làm sạch miệng qua. Anh rũ mắt xuống thưởng thức trà, khói nước lượn lờ, làm nhòe đi khuôn mặt khôi ngô của anh.

Thưởng trà xong, anh hỏi: "Anh có thể suy nghĩ vài ngày, rồi mới quyết định phương án trị liệu được không?"

"Được."

"Trong mấy ngày này, em có thể cùng anh đi loanh quanh không? Một khi chấp nhận phẫu thuật, anh sẽ phải nằm trên giường bệnh một thời gian rất dài, không đi được đâu cả."

"Em rất tiếc phải nói với anh rằng, ba ngày trước khi bắt đầu phẫu thuật, anh phải dùng Povidone để sát trùng toàn bộ chân phải, mỗi ngày hai lần, cũng tức là ngoại trừ ở trong nhà ra, anh không được đi đâu hết."

Quý Vân Xung: "....."

Thấy anh đầy vẻ suy sụp và buồn bã, Lâm Mộc nói: "Nếu anh có thể ngủ sớm dậy sớm, em có thể cùng anh đi xung quanh tản bộ, xem như rèn luyện sức khỏe."

Đáy mắt Quý Vân Xung dâng lên ý cưới vui vẻ: "Có thể, tất nhiên là có thể."