Nha Đầu Khờ

Chương 10




"A A Y Y....."

Trong phòng ngủ giành cho khách của Ngao phủ, em bé liên tục bị bô kêu không dứt, thân mình nho nhỏ còn không an phận ý đồ muốn giãy khỏi lòng mẫu thân, hai tay béo nhỏ hướng thẳng về phía người ở trên giườngi.

“Tuyền nhi ngoan, không được nha......” Vội vàng làm cho tiểu tử nghịch ngợm kia yên, Thượng Quan Thu Trừng lại khuyên lại dỗ, thật sự đối với sự hiếu động của con có chút bất lực.

Ngồi tựa vào đầu giường Hỉ Phúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu tử kia đầy ý "ôm ta, ôm ta", rất là áy náy nói: “Tiểu thiếu gia, Hỉ Phúc hiện tại không thể ôm ngươi".

Ai...... Đừng nói ôm người, nàng hiện tại toàn thân còn không nhúc nhích được, uống thuốc cũng phải có người bón.

Coi như nghe hiểu lời của nàng, tiểu tử kia lại phát ra vài tiếng "có trời mới hiểu", sau đó thật mạnh gật cái đầu nhỏ, lúc này mới ngoan ngoãn nép vào trong lòng mẫu thân.

Thấy bộ dáng này của con, Thượng Quan Thu Trừng thân là mẫu thân không khỏi buồn cười, nhưng khóe mắt lại bắt gặp vẻ mặt hậm hực của thiên hạ trên giường, nàng thu lại nụ cười bên môi, dịu dàng khẽ hỏi: "Hỉ Phúc cô nương, cô làm sao vậy?"

“Không, không có việc gì......” Lắp bắp muốn phủ nhận, đáng tiếc khuôn mặt nhỏ nhắn không biết nói dối, thoáng chốc đỏ một mảnh.

Mỉm cười, Thượng Quan Thu Trừng tâm tư tinh tế, lập tức nhẹ giọng lại hỏi: “Có phải không thấy Văn công tử, trong lòng không vui?”

Bị đoán trúng tâm tư, Hỉ Phúc trên mặt càng đỏ, yên lặng một lúc lâu sau, rốt cục khẽ hỏi: “Ngao phu nhân, thiếu gia nhà ta đâu?”

Đêm qua thiếu gia cùng nàng đi vào giấc ngủ sau, sáng nay tỉnh lại không thấy hắn đâu.

Nay nàng không thể cử động, cũng không thể trở về Văn phủ tìm thiếu gia, nàng sợ thiếu gia cứ như vậy bỏ lại nàng, không cần nàng.

Nhìn ra bất an trong lòng nàng, Thượng Quan Thu Trừng dịu dàng an ủi. “Văn công tử trở về xử lý một việc, chờ hắn xử lý tốt, sẽ tới đón cô”

Nàng nghe chuyện từ miệng chồng, tuy rằng không có rõ ràng chân tướng, nhưng mơ hồ có thể đoán ra vấn đề bên trong Văn gia.

“Cho nên thiếu gia không phải muốn bỏ lại ta, không cần ta?”. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng ngời, Hỉ Phúc lại vội vàng hỏi.

“Đương nhiên không phải”. Thú vị bật cười, Thượng Quan Thu Trừng cũng không cho rằng Văn Thiếu Thu vứt bỏ nàng.

“Vậy tốt rồi......” Thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hỉ Phúc cuối cùng lòng thấy an tâm, nàng lập tức nhìn đối diện lại với đôi mắt đẹp tràn đầy ý cười, da mặt không khỏi lại xấu hổ lúng túng nóng bừng.

Cảm thấy nàng thật sự là thành thật đáng yêu, Thượng Quan Thu Trừng nhịn không được cười nói: “Hỉ Phúc cô nương, tính tình này của cô, xem ra về sau là chắc chắn bị người ta nuốt vào bụng rồi"

A...... Với tính tình hồ ly của Văn Thiếu Thu kia, cô nương bình thường đều không cưỡng nổi, càng đừng nói là nàng bề ngoài khờ ngốc như vậy.

Bất quá tục ngữ nói, nồi nào úp vung nấy, có lẽ phải là nàng tính tình như vậy, mới có cách làm cho Văn Thiếu Thu yêu thích mà!

"Hử?" Không hiểu ý tứ nàng nói, Hỉ Phúc mắt đầy mơ hồ. Nuốt vào bụng? Nuốt cái gì? Ai muốn ăn nàng? Thấy bộ dạng nàng đầu đầy mờ mịt, Thượng Quan Thu Trừng không khỏi buồn cười, nhưng lại không tính giải thích; Đang lúc như vậy, ngoài cửa bỗng dưng truyền đến một chuỗi tiếng chó sủa hưng phấn, làm cho Hỉ Phúc hai mắt sáng ngời --

“Bánh Trôi!” Lòng tràn đầy vui mừng kêu to, nàng hiểu được “Bánh Trôi” xuất hiện liền đại biểu cho thiếu gia đã đến.

Quả nhiên, theo tiếng chó sủa, một thân ảnh thon dài xuất hiện ở ngoài cửa phòng.

"Thế nào? Cũng chỉ nhớ "Bánh Trôi", không nhớ ta sao?” Nhướng mày, Văn Thiếu Thu ôm viên thịt lông trắng từ từ thong thả đi vào trong phòng, vừa mở miệng đã cười trêu chọc rồi.

"Hỉ Phúc không có....." Nhỏ giọng cãi, nàng cảm thấy bị oan uổng.

“A..... Các ngươi cứ từ từ trò chuyện". Mím môi mỉm cười, Thượng Quan Thu Trừng rất tự nhiên ôm con rời đi, trước khi đi, còn biết ý đem đóng cửa phòng, để bọn họ ở riêng không bị quấy rầy.

Quả nhiên, Văn Thiếu Thu vừa thấy trong phòng không ai khác, lập tức đem “Bánh Trôi” thả tới bên cạnh nàng, lập tức cởi giày leo lên giường, vô cùng thân thiết đem nàng ôm vào trong ngực, không nói gì liền thơm lên hai má mềm mại một miếng.

“Uông!”. Trên giường, “Bánh Trôi” nhìn chủ tử trộm hương, cũng không cam chịu bỏ rơi mà kêu lên, y như đang nói – ta cũng muốn! Ta cũng muốn!

“Phần của ngươi đây!” Mắt liếc xéo một cái, Văn Thiếu Thu không khách khí thưởng cho chó một cái cốc đầu.

Hừ! Một con vật nhỏ mà cũng mơ tưởng ăn đậu hủ Hỉ Phú? Không có cửa đâu!

“Thiếu gia, người không cần phải bắt nạt “Bánh Trôi” …..”. Hỉ Phúc cười ha ha không ngừng, muốn bảo vệ tiểu tử kia, nhưng đành bó tay không làm gì được, chỉ có thể ngoài miệng cầu xin giúp nó

"Ai nói ta bắt nạt nó?", Ngoài miệng nói như vậy, bàn tay lại đem cái đầu chó đang dụi dụi trên người Hỉ Phúc lôi ra, viên thịt lông trắng rốt cục hiểu rõ "thiên hạ hiểm ác" là thế nào, sau đó hối hận nhảy xuống chạy đi, Văn Thiếu Thu lúc này mới cùng nàng tính nợ cũ. “Ai cho em lại gọi ta là thiếu gia? Không nghe lời có phải hay không?”

"A...... Em không phải...... Không có......”. Đột nhiên kinh ngạc thấy chính mình lại quên không được gọi hắn là thiếu gia, Hỉ Phúc lắp bắp muốn giải thích. "Em..... Em đã quên...."

"Đã quên lại càng không được! Em nói nên như thế nào?” Cố ý mắt nhìn thẳng mắt.

Yên lặng một lúc lâu sau, nàng rốt cục lấy giọng nhỏ xíu tinh tế nói: "Nên, nên phạt......”. Nghĩ đến cái mà hắn gọi là “trừng phạt”, khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng chốc lộ ra màu hồng như say, ngượng ngùng hết sức.

Xem bộ dáng nàng đỏ mặt mắc cỡ thật đáng yêu, Văn Thiếu Thu mừng rỡ, tất nhiên sẽ không khách khí mà "trừng phạt".

Đến thật lâu sau, người nào đó cảm thấy "trừng phạt" đã đủ, lúc này mới buông cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào ra, nhưng vẫn ôm nàng chặt chẽ, yên lặng hồi lâu không nói.

Hắn bỗng dưng yên lặng không nói, Hỉ Phúc mặc dù hiểu được nguyên do, nhưng cũng không quấy rầy, chỉ mềm nhũn dựa vào trong lồng ngực ấm áp, mặc hắn từ từ lắng đọng tâm tình, không biết qua bao lâu, hắn rốt cục lại thoải mái nhàn hạ vuốt vuốt mái tóc nàng, Hỉ Phúc biết hắn đã khôi phục bình thường, nên mới nhẹ nhàng mở miệng --

"Chàng muốn đón em về nhà sao?" Lúc này, nàng rốt cục nhớ rõ không được gọi hắn là thiếu gia, mà là trực tiếp dùng "chàng" thay thế.

"Về nhà nào thiếu gia?" Ngón tay dài tao nhã dịu dáng cuốn quanh mấy sợi tóc, Văn Thiếu Thu không trả lời mà hỏi lại.

A...... Cái gọi là "nhà" trong miệng nàng, mới đây hắn nói ở lại không nổi nữa!

“Văn phủ a!” Nhẹ giọng khẽ kêu, Hỉ Phúc cảm thấy lời hắn nói rất kỳ lạ.

“Văn phủ?” Ngón tay dài quấn quýt lấy sợi tóc dừng lại chút, lập tức lại chậm rãi cuốn lên, hắn cười khẽ không thôi.

“Không, chúng ta không trở về Văn phủ.”

"Hả?" Không hiểu.

Nhìn ra trên mặt nàng mơ hồ, Văn Thiếu Thu cười lại hôn cái má mềm mại một miếng, thản nhiên nói: “Hỉ Phúc có muốn đi theo ta đến ở nhà mới không?" A...... May là hắn sớm có chuẩn bị, nhờ Ngao Hạo mua giúp hắn tòa nhà ở thành tây.

"Được!" Không chút nghĩ ngợi, Hỉ Phúc không chút do dự đáp ứng.

Hì hì, chỉ cần có thể đi theo thiếu gia, cùng thiếu gia ở một chỗ, mặc kệ là chỗ nào, nàng đều phải đi.

Tự nhiên trúng độc, đột nhiên Văn phủ phải rời khỏi, sự tình phát triển đến nay, chỗ nào cũng đầy điểm đáng ngờ, nhưng nha đầu này lại ngay cả hỏi cũng không hỏi một tiếng, chỉ có một chữ "Được" đáp ứng đi theo hắn, thật sự là......

Đối với nàng ngu ngốc cùng tin tưởng, Văn Thiếu Thu chỉ có thể lắc đầu thở dài cười, nhịn không được dọa người. “Em a! Lại ngu như vậy, một ngày nào đó sẽ bị người ta đem bán”

Kỳ thật, hắn thiếu chút nữa khiến cho nàng bán mất cái mạng nhỏ, không phải sao?

“Hỉ Phúc không sợ!” Cười hì hì, nàng lòng tràn đầy tin tưởng. “Chàng sẽ đem Hỉ Phúc mua trở về”

“Em sẽ không sợ là ta bán em sao?” Đe dọa.

“Hả? Chàng muốn bán Hỉ Phúc sao?” Mắt mở to nhìn, nàng nghi hoặc hỏi lại.

“Không!” Cánh tay khép nhanh, đem nàng vòng vào trong ngực thật chặt, Văn Thiếu Thu dịu dàng khẽ lẩm bẩm, “Cả đời này, ta sẽ không bao giờ lại bán em nữa ….. Tuyệt đối không …..”.

Lại ư? Thiếu gia sao lại nói “lại”?

Chỉ ngây ngốc nghĩ, Hỉ Phúc trăm nghĩ cũng không thể giả thích, cuối cùng đơn giản là không thèm suy nghĩ nữa.

Hì hì, mặc kệ thiếu gia có bán nàng hay không, chỉ cần nàng luôn được ở bên cạnh thiếu gia, vậy là đủ.

********************

Ngày kế tiếp, Văn Thiếu Thu quả nhiên mang theo Hỉ Phúc vào ở tòa nhà mới, chỉ là mặc dù người đã đến ở rồi, nhưng nô bộc lại không kịp tìm người, may mà Ngao Hạo rất là có tình bạn bè, không chỉ có hào phóng cho mượn khẩn cấp một số hạ nhân bên trong phủ, còn để cho tổng quản của Ngao phủ đến giúp thông báo tuyển dụng cùng huấn luyện nô bộc mới đến, mấy ngày bề bộn như thế, hết thảy cuối cùng đi vào quỹ đạo.

Về phần Văn Thiếu Thu cũng không nhàn rỗi, hắn không chỉ có vội vàng chiếu cố Hỉ Phúc, mỗi ngày vì nàng mà ấn nắn thân thể không thể nhúc nhích, còn vội vàng tìm danh y khắp nơi đến chẩn trị cho nàng, chỉ là mỗi lần đều lộ ra khuôn mặt áy náy.

Nhiều lần như vậy, hắn còn không mất hết hy vọng, lúc trước Hỉ Phúc còn chán nản, thậm chí từng có một lần nhịn không được còn khóc hỏi hắn --

“Em không phải là vĩnh viễn cũng không khá lên được?” Nàng ngay cả một cái ngón tay cũng không có cách nào cử động, nếu như vậy, sẽ liên lụy thiếu gia.

“Nói bậy!” Bàn tay lau đi nước mắt trên má phấn, Văn Thiếu Thu lao nhanh đến đem nàng ôm vào trong ngực, giọng giống như an ủi lại giống như thề thốt sâu kín nói: “Không cần nghĩ nhiều! Cho dù phải tốn bao nhiêu thời gian cùng tiền tài, ta nhất định sẽ tìm khắp thiên hạ đại phu tốt nhất đến chữa khỏi cho em”.

“Nhưng mà......” Nàng do dự.

“Không có nhưng mà!” Yên lặng xem xét đôi mắt hãy còn kinh hoàng, Văn Thiếu Thu hiểu được trong lòng nàng bất an, vừa lúc làm cho nàng tin tưởng cùng hy vọng. “Ta nhất định sẽ tìm người chữa khỏi cho em, chờ thân mình em khỏe lên, chúng ta sẽ thành thân, sinh thật nhiều em bé được không? Em không phải thích con nít nhất sao?"

"Đúng! Hỉ Phúc thích nhất em bé.........". Rưng rưng lệ, nàng nở nụ cười, rốt cục lại có thể kiên trì tiếp.

Vì thế hắn tiếp tục tìm danh y, mà nàng liên tục được một rồi lại một đại phu trị liệu, có khi nhìn như có vẻ khá lên, nhưng cuối cùng kết quả lại là thất vọng, nhưng bọn họ vẫn không buông tay

Đồng thời trong khoảng thời gian này, trong thành bỗng dưng đồn đại đầy trời, lời đồn đến tột cùng là từ đâu truyền ra, do miệng ai truyền ra, không có ai biết, nhưng mà có các lời đồn khác nhau --

Có người nói Văn Thiếu Thu bởi vì làm cho Văn lão thái quân tức giận, bị Văn gia đuổi ra ngoài; Cũng có người nói Văn phu nhân không tuân thủ phép tắc của nữ nhân, hồng hạnh vượt tường, bị Văn lão thái quân cho về nhà mẹ đẻ, liền ngay cả Hoa gia huynh muội cũng không mặt mũi nào, mất mặt vô cùng, suốt đêm thu thập hành lí đi về nhà; Cũng có người nói gian phu kia là cái người bán hàng rong, sau khi bị phát giác, đã bị đưa vào đại lao của nha môn.

Tóm lại lời đồn đầy trời làm cho dân chúng trong thành có đề tài để rượu chè nói chuyện phiếm, về phần tin tức đúng hay không thật đúng, không hề có xác thực, không có người có thể vỗ ngực cam đoan, nhưng duy nhất có thể xác định là, Văn phủ to như vậy, ngoài một đám nô bộc ra, nay cũng chỉ còn lại Văn lão thái quân là chủ tử ở đấy.

Những việc này truyền ồn ào huyên náo ở trong thành, nhưng Văn gia không có một ai nói gì, cứ như vậy thời gian qua đi.

Ngày hôm nay, Văn Thiếu Thu mắt thấy thời tiết không xấu, vì thế phân phó hạ nhân đem ghế quý phi bê ra đình viện, còn mình thì ôm Hỉ Phúc cùng nhau phơi ánh nắng ấm áp.

“Đến, lại uống thêm một ngụm...." Dịu dàng dỗ dành.

"Rất đắng, không uống được không?” Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn thành quả mướp đắng, biểu tình rất là ghét.

"Chén thuốc này là đại phu kê, không uống thân mình làm sao có thể tốt?" Văn Thiếu Thu trừng mắt, rất kiên trì đem bát thuốc đen từ từ ép nàng một ngụm rồi một ngụm uống vào miệng.

Hỉ Phúc đáng thương trốn cũng trốn không thoát, chỉ có thể để cho người ta xâm lược, cho đến khi bát thuốc thấy đáy, miệng ngậm vào một viên đường, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ mới rốt cục tỏa sáng.

Thấy thế, Văn Thiếu Thu cảm thấy buồn cười, đang muốn trêu chọc nàng vài câu, chợt thấy một gã nô bộc dẫn vợ chồng Ngao Hạo đến, hắn lập tức vội vàng đứng dậy đón chào --

“Ngao huynh, tẩu tử, hôm nay thế nào lại rảnh đến đây?" Hắn cười chào hỏi, cũng phân phó hạ nhân lại mang hai ghế dựa ra.

Nghe vậy, Ngao Hạo cùng Thượng Quan Thu Trừng liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều không trả lời.

Văn Thiếu Thu là người thông minh, lập tức liền biết có việc, vì thế cho hạ nhân lui xuống, cũng mời hai người ngồi xuống sau, mỉm cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Liếc mắt nhìn một cái, Ngao Hạo khẽ hừ một tiếng, ngược lại Thượng Quan Thu Trừng không khỏi bật cười --

“Được rồi! Mau đưa cái kia cho người ta". Nhẹ nhàng thúc giục, thật sự không nghĩ tới chồng có thể ghi hận lâu như vậy.

"Cái này ta nên đưa cho ngươi..." Ngao Hạo tức giận nói thầm, vì tiếng thúc giục mà cầm hộp gỗ bẹp hoa văn tinh xảo đưa ra ngoài. "Ờ! Có người nhờ ta đưa cho ngươi".

Buồn bực tiếp nhận, Văn Thiếu Thu mở ra nắp hộp, khi ánh sáng chói lọi của đồ trang sức phỉ thúy hoa mỹ ánh vào mi mắt, hắn không khỏi cảm thấy một trận tim đập mạnh và loạn nhịp......

"Văn lão thái quân nhờ ta đem bộ trang sức này đưa cho ngươi, nói là tặng cho cháu dâu tương lai”. Chuyển đạt hết lời nhắn của lão nhân gia, Ngao Hạo còn chưa hết hy ý đồ vọng đoạt lại. “Nếu ngươi không muốn nhận, chi bằng bán về tay ta, thế nào?”

Ở bên, Thượng Quan Thu Trừng nghe vậy chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu; Nhưng ngược lại Văn Thiếu Thu lại có ý đem đồ trang sức phỉ thúy kia đến trước mặt Hỉ Phúc, thấy nàng trố mắt khó hiểu nhìn xuống, hắn mỉm cười mở miệng --

“Tổ mẫu tặng cho em nè, đẹp không?" A...... Không như ý nguyện của Ngao Hạo

"Đẹp lắm". Hỉ Phúc cười ngây ngô gật gật đầu, lập tức lại hỏi: "Nhưng lão thái quân vì sao phải đưa trang sức đẹp như vậy cho em chứ?"

"Bà nói muốn tặng cho cháu dâu, không phải em là gì?" Ngón trỏ nhẹ nhàng ấn xuống chóp mũi khéo léo, cười nhìn nàng vì thẹn thùng mà khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần ửng hồng.

"Có, có người đang nhìn kìa....." Lắp bắp nhắc nhở, nàng e lệ không thôi.

"Nói rất đúng! Coi chúng ta là xác chết sao?" Ý đồ đoạt lại trang sức không thành, Ngao Hạo lập tức tức giận mắng.

Kẻ cắp họ Văn này có ghê tởm không chứ? Thật muốn buồn nôn, hắn cùng Thu Trừng cũng sẽ không thua người ta, chỉ là Văn Thiếu Thu lại không biết xấu hổ như vậy, ở trước mặt mọi người mà đóng cho người ta xem.

"Sao? Ngươi ghen tị à?" Làm biếng hỏi lại, Văn Thiếu Thu đem Hỉ Phúc ôm càng chặt, cười đến phát ghét.

Đúng là cái tên không biết xấu!

Ngao Hạo liếc mắt, đang định mắng, lại bị nương tử thân yêu ngăn lại.

"Tốt quá, tốt quá! Có gì phải ghen đâu?". Thượng Quan Thu Trừng không nén được bật cười lắc đầu, lập tức quay đầu nhìn về phía Hỉ Phúc bị Văn Thiếu Thu ôm vào trong ngực, thân thiết hỏi: "Tình trạng của Hỉ Phúc cô nương vẫn là không có gì tốt lên sao?"

Nàng vừa hỏi câu này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hỉ Phúc trong nháy mắt trở nên ảm đạm, ngay cả đáy mắt Văn Thiếu Thu cũng ẩn giấu một vẻ lo lắng, đầu lắc nhẹ không tiếng động.

Thượng Quan Thu Trừng thấy thế, trong lòng cũng cảm thấy khổ sở, như có điều suy nghĩ trầm ngâm thật lâu sau, nàng mới do dự mở miệng, "Ta nghĩ, có lẽ có người có thể chữa khỏi cho Hỉ Phúc cô nương......”

“Ai?” Vừa nghe có kẻ có thể chữa khỏi cho người trong lòng, Văn Thiếu Thu vui mừng kinh ngạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, không chờ được vội vàng hỏi thăm: "Là vị danh y nào? Tẩu mau nói cho ta biết, mặc kệ tốn bao nhiêu ngân lượng, ta đều kêu người cho mời đến!"

"Vấn đề không phải ngân lượng, mà là...... Mà là......” Dường như nghĩ tới cái gì, Thượng Quan Thu Trừng lắc đầu thở dài. "Người nọ không phải ai cũng có thể mời được, trừ phi có sư huynh ra mặt".

“Sư huynh?” Cái tên này, ngay cả Ngao Hạo cũng không thể không nhướng mày. "Nàng đang nói đến Phong sư huynh?"

"Ừ". Gật gật đầu, nàng buồn rầu nói: "Nhưng mà những năm gần đây sư huynh, vẫn không muốn gặp người đó".

Nàng nói sẽ không phải là nữ nhân đã hủy bộ mặt nàng, hại nàng bị chân thọt đi?

Nghĩ lại chuyện Thượng Quan Thanh Phong từng nhắc tới, Ngao Hạo lập tức đen mặt, biểu tình có vẻ vô cùng khó coi.

Văn Thiếu Thu có thể mặc kệ sắc mặt của Ngao Hạo thế nào, hiện tại hắn chỉ quan tâm thân mình Hỉ Phúc có thể hay không khỏi hẳn, lập tức gấp đến độ kêu lên: "Tẩu tử, có thể mời tẩu nói vị Thanh Phong sư huynh kia ra mặt thỉnh vị cao nhân kia đến trị liệu cho Hỉ Phúc không? Chỉ cẩn Hỉ Phúc có đứng lên được, cho dù tẩu muốn ta quỳ xuống cũng không sao!"

Dứt lời, hai đầu gối quả nhiên quỳ xuống, không chút do dự.

"Ngươi đừng làm như vậy!" Thượng Quan Thu Trừng hoảng sợ, vội vàng kéo hắn đến, lúc này mới bất đắc dĩ nói: "Sư huynh những năm gần đây không ở chỗ cố định, cho dù muốn mời hắn giúp, cũng không có cách liên lạc với hắn, chỉ có thể chờ chính hắn tới tìm ta mới được!"

Nàng vừa nói ra, Văn Thiếu Thu khó nén thất vọng; Nhưng ngược lại Hỉ Phúc gọi hắn một tiếng, khi được hắn chú ý, nàng mới mỉm cười an ủi --

"Không hề gì! Chúng ta từ từ chờ, Hỉ Phúc chịu đựng được”

"Được! Chúng ta cùng nhau chờ, cùng nhau chịu đựng”. Con mắt dịu dàng, lòng hắn đầy thương tiếc ôm chặt nàng.

"Ừ!" Thật mạnh gật đầu, Hỉ Phúc cười đến thực vui vẻ.

A...... Chỉ cần có hy vọng, bao lâu nàng đều có thể chờ.

Ở một bên, Thượng Quan Thu Trừng thấy cảnh tượng hai người thương tiếc âu yếm, lại nghĩ tới sư huynh những năm gần đây phiêu bạt, trong lòng không khỏi khẽ thở dài một hơi......

Ai...... Nếu lần này có thể có cơ hội, làm cho quan hệ của sư huynh cùng người nọ có thay đổi gì đó....

"Đang nghĩ cái gì thế?" Bỗng dưng, Ngao Hạo nhẹ nhàng ôm lấy đôi vai nhỏ của nàng.

“Không có gì!” Mặt khẽ tì vào trong ngực chồng, Thượng Quan Thu Trừng cười nhẹ nhàng. "Thiếp chỉ nghĩ, nếu mọi người đều hạnh phúc, vậy thật tốt quá......”

Một tháng sau khi Thượng Quan Thu Trừng nhắc tới chuyện đó, Thượng Quan Thanh Phong đã tìm đến nàng!

Sau khi nàng mở miệng mời hắn giúp, chỉ thấy Thượng Quan Thanh Phong thần sắc kì lạ, hình như có vài phần khó xử, nhưng bởi vì hiểu rõ mong mỏi của sư muội, cho nên hắn vẫn đáp ứng.

Vì thế sư huynh muội cả Ngao Hạo nữa ba người cùng tìm đến Văn Thiếu Thu, Văn Thiếu Thu lập tức mừng rỡ, hỏi hắn khi nào muốn xuất phát đi thỉnh vị cao nhân kia đến, Thượng Quan Thanh Phong lại lắc đầu cười khổ --

“Không cần đi thỉnh! Chỉ cần để ta ở lại nơi này, không quá ba ngày, người nọ sẽ chủ động tìm đến".

Văn Thiếu Thu mặc dù thấy lời hắn nói thật kỳ quái, nhưng lòng vẫn tràn đầy vui mừng sắp xếp một gian phòng mời hắn ở lại, quả nhiên ba ngày sau, một vị nữ tử cực kỳ lạnh lùng, nhưng cũng rất xinh đẹp tìm đến cửa.

Nàng vừa xuất hiện, đôi mắt đẹp hớp hồn một cái cũng không chớp nhìn thẳng Thượng Quan Thanh Phong, cánh môi đỏ tươi nhếch lên chế giễu, lộ ra một chút cười lạnh, “Thế nào? Không trốn sao?”

Phảng phất như không nghe thấy nàng lạnh lùng chế giễu, Thượng Quan Thanh Phong chỉ thản nhiên nói: "Ta muốn nàng lấy đi độc trên một người".

"Vậy sao? Ta đây được lợi gì chứ?"

"Nàng có thể hướng ta yêu cầu một chuyện!" Hắn biết nàng nhất định sẽ đáp ứng.

Quả nhiên, thần sắc của nàng kia khẽ biến hóa, hạ giọng xác nhận, "Cái gì cũng được ư?"

"Đúng! Bất cứ cái gì".

"Được!" Ánh mắt lóe lên, nàng kia nở nụ cười. “Đi thôi! Đưa ta đi gặp người trúng độc”

Hai người nói qua nói lại tuy rằng chỉ có vài câu ngắn ngủn, lại làm cho Văn Thiếu Thu ở một bên có cảm giác có cơn sóng ngầm, đồng thời cũng hiểu được Thượng Quan Thanh Phong nguyện ý đáp ứng nàng ta một yêu cầu, chắc chắn là hy sinh rất lớn, lập tức lòng tràn đầy cảm kích nhìn hắn, thấp giọng nói --

“Thượng Quan huynh, ân huệ này Văn Thiếu Thu ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, sau này chỉ cần ta giúp được việc gì, xin cứ nói".

“Văn huynh nói quá lời” Thượng Quan Thanh Phong cười cười, không quên nhắc nhở, “Đi thôi! Hỉ Phúc cô nương đang chờ".

Gật gật đầu, Văn Thiếu Thu rất nhanh dẫn nữ tử lạnh lùng xinh đẹp kia đi vào trong phòng, chỉ thấy nàng kia liếc mắt nhìn qua Hỉ Phúc ở trên giường một cái, rồi nàng xem mạch trong chốc lát, "Độc đơn giản như vậy cũng muốn ta giải?”

Khinh thường bỏ cổ tay bệnh nhân ra, nàng lạnh giọng chế nhạo, lập tức ra lệnh nói: "Mở miệng ra!"

Hỉ Phúc sợ hãi nhìn về phía Văn Thiếu Thu, thấy hắn không tiếng động gật đầu, lập tức ngoan ngoãn há miệng ra.

Mà nàng kia rút ra từ trong lòng một cái kim khâu, nhanh chóng đâm một chút ở đầu ngón tay của mình, bóp ra một giọt máu cho vào trong miệng Hỉ Phúc, sau đó quay đầu chuẩn bị chạy lấy người.

"Đợi đã!" Vội vàng ngăn người lại, Văn Thiếu Thu nhíu mày. "Chỉ vậy thôi?"

"Chỉ vậy thôi!"

"Một giọt máu ư?"

Nàng kia thấy thần sắc hắn nghi ngờ, lập tức cười lạnh. "Một giọt máu của ta đối với nàng ấy mà nói là giải dược, hai giọt máu chính là độc dược. Hay là ngươi muốn ta cho nàng uống thêm một giọt?

Một giọt máu là giải dược, hai giọt máu là độc dược?

Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua loại chuyện này, Văn Thiếu Thu thật sự hoài nghi, nhưng xem nàng không giống như đang nói đùa, trong lòng đang hết sức do dự, Hỉ Phúc bỗng dưng vui mừng kinh ngạc kêu lên --

"Em, ngón tay của em cử động được nè!"

Nghe tiếng, Văn Thiếu Thu vừa sợ, vừa vui, không nghĩ nhiều lập tức xoay người chạy đến bên giường, nắm tay nàng lên run rẩy nói: "Em thử cử động nữa đi! Lại động một lần nữa cho ta xem...."

Tuy rằng không dễ dàng, nhưng Hỉ Phúc vẫn là thực cố gắng muốn co ngón tay lại, vì thế...... Đầu ngón tay thực sự hơi nhúc nhích, không rõ ràng, nhưng thực sự có động đậy.

“Động! Thực sự động!” Văn Thiếu Thu vui mừng cười to, không nén được ôm nàng hôn thật mạnh.

“Tuy rằng hiện tại chỉ là ngón tay, nhưng từ từ luyện tập, về sau là có thể khôi phục như thường”

"Ừ!" Gật đầu như bằm tỏi, Hỉ Phúc trong mắt hai hàng nước mắt vui vẻ.

Ô...... Chờ thân thể nàng từ từ tốt lên, sẽ không lại liên lụy thiếu gia!

Bởi vì quá mức vui vẻ, hai người không khỏi ngây ngốc nhìn nhau cười, thật lâu sau, Văn Thiếu Thu mới nhớ tới Thượng Quan Thanh Phong cùng nữ tử lạnh lùng xinh đẹp kia, vội vàng đuổi theo, ai ngờ không thấy bóng dáng hai người kia, đành phải quay lại phòng.

“Vị kia cô nương đâu?” Thấy hắn lại lộn trở lại, Hỉ Phúc nhịn không được tò mò hỏi.

"Không rõ lắm!" Lắc đầu, Văn Thiếu Thu nhẹ giọng nói: "Ta nghĩ là cùng Thượng Quan huynh rời đi"

Sững sờ gật gật đầu, Hỉ Phúc không rõ bọn họ vì sao ngay cả tiếng chào cũng không cứ thế bước đi, nhưng là trong lòng cũng rất cảm kích bọn họ.

“Hỉ Phúc......” Ôm nàng, hắn mỉm cười khẽ gọi.

"Hử?"

"Chờ thân mình em khỏe hẳn, chúng ta liền thành thân, sinh thật nhiều em bé đi!''

Em bé a......

Trong đầu bỗng dưng hiện ra hình ảnh một đám bé con dáng yêu chơi đùa vây quanh mình, Hỉ Phúc rúc vào trong ngực ấm áp, hốt hoảng nở nụ cười, rất lâu sau đó, nàng mới nhớ tới một vấn đề rất quan trọng......

"Em bé làm thế nào sinh? Cùng nhau ngủ sẽ sinh em bé sao?" Đến giờ, nàng còn không hiểu em bé làm thế nào chế tạo ra.

“......” Thật lâu sau người kia cũng không có nói gì, cuối cùng khẽ thở dài một cái. “Ta nghĩ, chuyện nam nữ, em biết quá ít, nhưng về sau ta sẽ dạy bảo".

A....... Đời còn dài mà! Còn nhiều thời gian có thể từ từ dạy dỗ nha đầu khờ ngốc này đã trộm đi lòng hắn, trộm đi tình yêu của hắn lúc nào không biết.

Không sao! Tất cả từ từ sẽ đến......