Nha Đầu! Anh Yêu Em

Chương 6: Ly hôn - Rời đi




Cô ngồi nói chuyện với anh trai rất lâu, nói về cuộc sống 2 năm nay, nói về lâu đài ở Anh, nói về chuyện của cô và Nam Cung Hiên. Cô nghe lời anh trở về nhà, vào phòng khách đã thấy một đôi nam nữ ngồi ở ghế sofa. Là anh và Bạch Băng. Cô nhếch môi cười.

- Nhiên nhi...

- Em biết anh muốn nói gì.

- Vợ của Hiên là Nam tổng sao? Mà nếu cô biết mọi chuyện rồi thì ly hôn đi. Người anh ấy yêu là tôi. Ly hôn rồi dọn khỏi căn nhà này đi.

Bạch Băng giở giọng chua ngoa.

- Tôi biết, tôi sẽ ly hôn, nhưng căn nhà này từ nhỏ đã là của tôi, tôi dọn đi đâu? Người dọn đi là Nam Cung Hiên và cô.

- Vậy thì ly hôn nhanh đi, kẻ thứ 3 như cô đừng nên nói nhiều.

- Cô đính chính lại, ai là kẻ thứ 3? Tôi đồng ý ly hôn rồi, đáng ra cô không nên chọc giận tôi chứ. Đại minh tinh Bạch Băng ăn nói như vậy, cô không sợ tôi làm cho tán gia bại sản sao?

- Cô...

- Im đi.

Anh quát. Anh đi đến tủ lấy một tờ giấy ra. Cô nhìn tiêu đề 'Đơn thỏa thuận ly hôn' cô đọc đến phần tài sản, anh sẽ cung cấp hàng tháng, liếc nhìn cuối trang, anh đã ký rồi. Nhìn chữ ký của anh cô không kiềm được nước mắt.

- Anh có chắc sẽ ly hôn?

- Anh nghĩ kỹ rồi!

- Nếu em có con của chúng ta?

- Nếu em có thì đã từ lâu rồi, không đợi đến bây giờ mới có.

Cô cười khổ, gật gật đầu, đặt bút lên ký tên. 'Chúng ta chỉ đi được đến đây thôi sao? Anh không yêu em thật sao?' cô nghĩ trong lòng, lau nước mắt.

- Em ký rồi. Anh... đi đi.

- Anh... xin lỗi.

Anh nói với cô, nhìn bóng dáng cô bước lên phòng, lòng anh đau lắm. Anh cùng Bạch Băng ra khỏi nhà cô. Sau khi anh đi, cô đứng từ sân thượng nhìn anh ôm Bạch Băng đi, cô mỉm cười.

- Ông xã, lần này là lần cuối em gọi anh tiếng Ông xã. Sau này anh phải yêu thương Bạch Băng. Em sẽ chăm sóc tốt cho con chúng ta. Chúc anh hạnh phúc.

Cô cười trong nước mắt. Cô gọi cho anh trai, nói với anh mọi chuyện đã xong. Nam Liễu Thăng nói một tuần sau sẽ bay sang Anh. Cô lập tức thông báo chuyển từ chi nhánh Đài Loan đến Anh.

Cô chuẩn bị tốt mọi thứ. Không che dấu việc mình sang Anh. Công khai tin Liễu Thăng còn sống sót, nhưng Liễu Thăng không chịu nhận Tổng giám đốc, chỉ làm Phó tổng.

Thời gian một tuần đã tới. Cô đi quanh nhà nhìn lần cuối. Nhìn những nơi cô và anh đã ở đó cười đùa vui vẻ, nhìn phòng bếp mỗi khi cô bận rộn có anh ôm từ phía sau...

Ở chỗ anh thì anh thấy lạ lẫm, Bạch Băng đã ở đây thì tại sao anh lại không vui chứ? Anh thấy nhớ cô. Anh nhớ nụ cười của cô, nhớ cái ôm của cô, nhớ thân thể cô.

Một tuần rồi, không có cô. Chẳng ai vừa đánh vừa hôn mặt anh, chẳng ai nói lảm nhảm bên tai anh,... Mỗi đêm khi ngủ có Bạch Băng ở bên cạnh, anh vẫn ôm cô ấy nhưng không có cảm giác hạnh phúc. Anh thật sự nhớ cô.

Một tuần này, anh và Bạch Băng vẫn chưa xảy ra quan hệ gì. Có những lần Bạch Băng quyến rũ, cởi bỏ quần áo trước mặt, anh cũng không màn.

Lúc này thì cô đã lên máy bay cùng anh trai, hơn 4 tiếng ngồi máy bay thì đã đến Anh, vì đi máy bay tư nhân nên đáp thẳng ở lâu đài, lâu đài này rất rộng, đúng kiểu hoàng gia. Cô đi đến phòng của cô, nhìn quanh căn phòng, rất sang trọng, cứ như dành cho nữ hoàng, giường lớn size King, tất cả thứ trong phòng đều là mang phong cách Hoàng gia, cả tòa lâu đài đều mang cho cô cảm giác mình là nữ hoàng.

Lại một tuần nữa trôi qua, cô đã ổn định hết. Bắt đầu đến Nghiêm Nhiên chi nhánh Anh làm việc. Chỗ anh thì ngày ngày nhớ cô. Anh nhận ra, anh đã sai, anh hối hận khi ly hôn. Anh muốn gặp cô. Anh đến gặp Bạch Băng.

- Ông xã, có chuyện gì?

- Bạch Băng, thật ra, anh đã hối hận. Liễu Nhiên sống với anh hơn 1 năm, chỉ vì em mà anh bỏ rơi cô ấy, anh xin lỗi, anh thật sự rất yêu cô ấy, lúc em về anh chỉ là vui mừng, anh yêu em, yêu theo kiểu anh trai yêu em gái... Anh...

- Em hiểu rồi..

Bạch Băng đứng lên đi khỏi chỗ anh. Còn anh thì cười khổ, chạy đến Nghiêm Nhiên.

- Tôi muốn gặp Tổng giám đốc.

Anh nói với thư ký.

- Xin lỗi Nam Cung thiếu gia, Tổng giám đốc đã không còn ở đây.

- Cô ấy đi đâu?

- Tổng giám đốc đến Anh. Anh có thể hỏi Nam tổng Nam Liễu Thăng.

- Anh ta chết rồi mà?

- Chưa. Tổng giám đốc chúng tôi đã công bố, anh ấy đã ra mặt rồi. Anh không hay gì sao?

Anh cười khổ, hóa ra Liễu Thăng đã biết hết nên mang cô của anh đi rồi. Tất cả là tại anh mà. Anh đi khỏi Nghiêm Nhiên, trở về nhà.