Nhà Có Tiểu Ngốc - Gia Hữu Tiểu Ngốc

Chương 1: Kẻ theo dõi mặc đồ đen




Mau sử dụng song tiết côn ha hu ha hư.

Mau sử dụng song tiết côn ha hu ha hư.



Tiểu Ngốc từ trong túi quần lấy điện thoại cầm tay ra.

[ A lô ——]

[ Xin hỏi cậu là Lương Tiểu Hạ sao? ]

[ Ân. ]

[ Tôi xem đến tin tức cậu tuyên bố tại diễn đàn. ]

[ Di? ]

[ Có thể đi ra gặp mặt một lần sao? ]

[ A! ]

[ Đêm nay chín giờ chúng ta tại cửa khách sạn quốc tế trong trung tâm thành phố gặp mặt, không gặp không về. ]

[ Ách!! ]

[ Mỗi người cầm một bông hồng trên tay. ]

[ Nga… ]

[ Tốt lắm, liền định như vậy đi, buổi tối gặp! ]

[ Hẹn gặp lại hẹn gặp lại, bye bye. ]



Mau sử dụng song tiết côn ha hu ha hư.

Di động lần thứ hai vang lên, Tiếp Ngốc nhấn nút nhận cuộc gọi.

[Alo ——]

[ Cậu là Lương Tiểu Hạ phải không? Tôi đã xem qua bài post, nếu như ngoại hình cậu thực giống như trong bài post nói đáng yêu như vậy, tôi nguyện ý đi ra cùng cậu gặp mặt. Được rồi, tôi năm nay 24 tuổi, không hói đầu cũng không bụng bia, mọi người đều nói tôi rất dễ nhìn, hẳn là phù hợp với yêu cầu của cậu.]

[ Aha?! ]

[ Cậu muốn gặp mặt ở đâu? Hẹn một nơi đi. ]

[ A a a!!! ]

[ A cái gì a? Cậu có bệnh à! ]

[… ]

[ Kỳ thật cậu đang trêu người phải không? Tung tin giả lừa phí điện thoại hử? ]

[… ]

[ Vương bát đản, đi tìm chết đi! ]



Mau sử dụng song tiết côn ha hu ha hư.

Tiểu Ngốc chỉ ngây ngốc nhìn di động, nghĩ thầm tiếp hay không tiếp a.

Nếu như lần này là ma ma đánh tới thì làm sao bây giờ?

Ai, chính tiếp ba.

[ Alo ——]

[ Lương Tiểu Hạ, anh muốn bao dưỡng em, làm tình nhân của anh nha! ]

… Tiểu Ngốc kinh ra một thân mồ hôi lạnh, nhanh cắt điện thoại.

Màn hình di động chớp chớp, nương theo rung động câu “Mau sử dụng song tiết côn ha hu ha hư ” lại vang lên.

Tiểu Ngốc lúc này mới nhớ di động còn có công năng hiển thị, nhìn một chút dãy số xa lạ, cậu quả quyết nhấn nút tắt.

Có hiển thị cuộc gọi xem các người thế nào làm phiền ta!! (^o^)/~

Tiểu Tiện thấy Tiểu Ngốc ngây người cười ngu nửa ngày không khỏi cảm thấy kỳ quái.

“Tiểu Hạ, cậu cười cái gì? Vừa rồi ai gọi tới vậy?”

“Mình không biết …….”

Tiểu Ngốc gãi đầu nói: “Gần đây mình gặp rất nhiều chuyện lạ!!”

“Chuyện lạ gì?”

“Toàn nhận được điện thoại của người lạ gọi tới quấy rối!”

“A! Không thể nào? Quấy rối cậu ra sao?”

“Có gọi hẹn ra ngoài gặp mặt, có hẹn đi thuê phòng, còn có nói muốn bao dưỡng mình!”

“Mấy người đó sao lại gọi cho cậu? Bọn họ sao biết số di động của cậu a?”

“Mình không biết, bọn họ nói mình ở trên diễn đàn đăng bài post, có thể là từ đó mới biết số di động của mình.”

“Bài post gì? Diễn đàn nào?”

“Không biết…………”

Tiểu Tiện im lặng, dưa ngốc này có phải là đắc tội ai đúng không?!

“Ai, cậu mau đổi số thôi.”

Tiểu Ngốc gật đầu, chạy tới trước mặt Tiểu Tiện, vẻ mặt thần bí hề hề.

“Thẩm Dịch, mình còn một chuyện lạ nữa!”

“Chuyện gì?”

“Gần đây mình luôn có cảm giác có người theo dõi mình!”

“A?!!”

“Thật, có một người đội mũ đen, đeo kính râm, khẩu trang đen, găng tay màu đen cứ theo mình!”

“Trời ạ!! Cậu rốt cuộc làm cái gì? Có phải chọc tới xã hội đen không!!!”

“Mình cũng không biết….”

“Cậu sao lại không biết, thực sự ngốc chết được! Xã hội đen rất đáng sợ đó! Bọn họ đều là ác ma giết người không chớp mắt!”

Tiểu Ngốc bị dọa, mạnh sững sờ tại chỗ.

Bởi cậu đột ngột dừng bước mà khiến người đi phía sau va vào người cậu.

Tiểu Tiện cùng Tiểu Ngốc đồng loạt quay đầu, không khỏi trừng lớn hai mắt, kinh kêu một tiếng rồi chạy trối chết.

Cái tên theo dõi đội mũ đen, đeo kính râm, khẩu trang đen, găng tay màu đen hướng về bóng lưng hai người trợn trắng mắt.

Hai nhóc con ngu ngốc, ta đều theo sau hai đứa cả 20’ rồi bây giờ mới phát hiện?! Thật đủ ngốc!

Tề Huy đi tới sân bóng rổ, bỏ mũ, kính mắt, khẩu trang, găng tay.

Mái tóc dài rối tung trên vai, hắn đặc biệt phiền toái lắc đầu, bước đến chỗ cậu nhóc đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, giơ chân, đạp, té lăn cả thước.

“Ngươi rốt cuộc làm chuyện tốt gì?! Thế nào có nhiều người lạ gọi điện cho nhóc con kia như vậy?”

Cậu nhóc kia nhanh đứng dậy, hướng hắn cười nịnh nọt, “Tề thiếu, anh không phải muốn em chỉnh cậu ta sao? Em thật vất mới tra được số di động của cậu ta, sau đó lấy danh nghĩa cậu ta đăng bài tìm bạn trên diễn đàn. Nói là tìm bạn không bằng nói tìm người chơi một đêm tình. Thế nào, em làm không tồi chứ?”

“Chó má cái không tồi! Hạ lưu!” tề Huy một cước đá qua, “Mau xóa bài post đó đi!”

Cậu nhóc liên tục gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Vâng, vâng, em lập tức xóa.”

Tề Huy lại phân phó: “Chờ một lát, đem số điện thoại nhóc con kia cho ta.”

Cạu nhóc báo ra một chuỗi số liền chuồn mất.

Tề Huy lưu dãy số trong di động, thoáng cái nhịn không được gọi đi.

Điện thoại mới vang vài tiếng đã bị cắt đứt, Tề Huy tức giận đến vẹo mũi, nhóc con ngu ngốc kia dám không tiếp điện thoại của ta?!

Gọi lại, lại tắt. Gọi lại nhiều lần, đối phương thẳng thừng tắt máy.

Tề Huy thật muốn ném nát di động, hắn cúi người nhặt trái bóng rổ dưới chân nhắm ngay rổ mà hung hăng ném qua, bóng rổ lăn nửa vòng trên khuông mới rơi xuống.

Hắn hừ lạnh một tiếng, nhấc chân đi ra sân bóng rổ.

o0o

Tiểu Ngốc cùng Tiểu Tiện một hơi chạy đến căn tin, nhìn bên trong ngồi đầy người, lúc này mới có một điểm cảm giác an toàn.

Hai người lấy cơm, thẳng đến khi ngồi xuống vẫn còn đang thở hổn hển.

Tiểu Tiện uống một ngụm nước, vuốt ngực: “Tiểu Hạ, cậu tỉ mỉ nghĩ lại coi, cậu có phải đắc tội với ai không?”

Tiểu Ngốc nhìn như tại làm bộ đau khổ suy nghĩ, kỳ thực đại não trống rỗng. Trí nhớ cậu vốn không tốt, nếu như thực sự đắc tội ai cậu cũng không nhớ.

Tiểu Tiện chỉ biết chắc chắn không moi ra nguyên nhân gì từ trong miệng cậu không khỏi thở dài: “Quên đi quên đi, ăn cơm trước đi. Ăn xong rồi mình cùng cậu đi mua sim điện thoại.”

Tiểu Ngốc ứng tiếng, vùi đầu ăn.

Chính ở phía sau, Đỗ Hàng cùng tề Huy cùng nhau bước vào căn tin.

Tiểu Tiện mắt sắc, hướng phía Đỗ hàng vẫy tay, la lớn: “Học trưởng, nơi này không có người, anh lấy cơm mau tới đây nha.”

Đỗ Hàng cười cười, mua xong cơm liền bưng tới.

Lúc ngồi vào chỗ của mình, Tiểu Tiện liền gào to: “Học trưởng, chúng em gặp phải người xấu!!”

Đỗ Hàng thiêu mi: “Nga? Cái gì người xấu?”

Nhớ lại chuyện vừa nãy Tiểu Tiện bị dọa một thân mồ hôi lạnh, “Có một quái nhân toàn thân đồ đen theo dõi bọn em! Người nọ quả thực trang bị đầy đủ, đem chính mình bọc như cái bánh chưng, gã có phải xã hội đen hay không? Có thể giết bọn em hay không?”

Đỗ Hàng liếc mắt nhìn một thân đen sì Tề Huy, cười nói: “Một tên điên mà thôi, không có gì phải sợ hết. Hằng năm đến thời gian này gã lại đến trường phát điên, mấy đứa là tân sinh tự nhiên không biết. Gã không có ác ý đâu, sau này thấy gã đi đường vòng là được.”

Nghe xong lời nói đó Tiểu Tiện mới yên lòng, vỗ vỗ vai Tiểu Ngốc nói: “Có nghe không, người nọ không phải xã hội đen, cũng không cố ý theo dõi ngươi, sau này đừng suy nghĩ lung tung.”

Tiểu Ngốc cười ngu, tiếp tục bới cơm.

Ăn ăn, cậu cảm giác có đường nhìn chăm chăm vào mình, nghi hoặc ngẩng đầu, chống lại một đôi con ngươi màu lam thâm thúy như biển sâu.

Cậu thẳng ngoắc ngoắc nhìn đối phương, hoàn toàn ngây dại. (triệu chứng đầu tiên của bệnh mê giai đẹp =)))))

Tề Huy cong miệng cười khiến đường viền khuôn mặt càng thêm rực rõ, hắn chỉ biết không ai có thể miễn dịch với mị lực của hắn.

Hắn vươn một ngón tay chọc chọc khuôn mặt Tiểu Ngốc, đùa giỡn nói: “Ta lớn lên rất đẹp phải không? Ngươi xem đến độ mau rớt nước miếng kìa.”

Tiểu Ngốc lau miệng, cấp tốc cúi đầu, nhỏ giọng nói thầm: “Còn giống như có thể đi, nhưng ta không thích con gái.”

Ông đây chỗ nào giống nữ nhân?! Tề Huy tức giận tưởng lật bàn. Hắn thoáng cái đã cởi áo thun, vỗ vỗ bộ ngực ‘đường sân bay’, rống to: “Thấy rõ rồi chứ! Ông đây là nam! Là nam!!”

Chủ đề bát quái mới nhất trong trường đã ra lò rồi!

Tề thiếu bị động kinh! Để chứng minh một thân nam nhi hàng thật giá thật, hắn dĩ nhiên vứt bỏ liêm sỉ ở trước mặt mọi người cởi áo tháo quần. Còn có, câu ‘Ông đây là nam!’ mà hắn dắt giọng thét lên như ma âm xuyên nhĩ, thật sâu mà chấn động linh hồn mỗi người ở đây.

Những người đó sau này nhớ lại, đều rơi lệ.

Thượng đế quả nhiên công bằng, Tề thiếu mặc dù có tiền, lớn lên lại đẹp, nhưng trên người hắn cũng có chỗ thiếu hụt.

Trước ngực hắn có một vết sẹo dài giống như con rết, từ xương quai xanh đến rốn, thẳng tắp kéo xuống, giống như vết khâu sau khi bị mổ bụng để lại, màu sắc thâm sâu.

Vết sẹo dữ tợn đó làm cho người ta xem xong đều nhịn không được đáy lòng phát lạnh.