Phong Thiếu Tuyên – Thính Phong lâu lâu chủ vẫn luôn là nhân vật được người trong chốn võ lâm nhắc đến, hắn xuất hiện đương nhiên cũng hấp dẫn tầm mắt của mọi người.
“Xem đi, Phong Đại Thiếu năm này chắc vẫn tiếp tục giữ vững danh hiệu đệ nhất mĩ nam thôi.” – Có người cảm thán mà chút ghen tỵ.
“Chẳng qua Liễu minh chủ cùng Tư Đồ giáo chủ khinh không thèm tham gia, nếu không thì danh hiệu đầu bảng đó đâu đến lượt hắn.”
“……….”
Tô Thanh Vũ tựa người trên lan ca thô ráp của trà liêu, hứng trí bừng bừng nghe mọi người tranh luận, thuận tiện hai bên bởi vì ngôn ngữ không hợp mà ra tay quá nặng trong khi luận võ phân cao thấp.
Thời điểm Phong Thiếu Tuyên đi ngang qua, tầm mắt tựa như vô tình thoáng nhìn vào bên trong, khóe miệng khẽ nhếch, trong mắt hiện lên hào quang, sau đó thong dong đi qua.
Tô Thanh Vũ theo bản năng bĩu môi, ở trong lòng thực khinh thường hắn: Thượng đẳng mỹ nam bảng gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là một gã ác ôn. Nếu để mọi người thấy hắn khi bị người ta đánh thành mắt gấu mèo khẳng định hình tượng sẽ hoàn toàn sụp đổ.
“Đang nhìn cái gì?” Thân âm khinh đạm lại lộ ra một chút âm hàn làm người ta không thể bỏ qua.
“Ngắm phong cảnh.” Mĩ nam cũng coi như là một loại phong cảnh. Tô Thanh Vũ không cho là mình đang nói dối.
Tư Đồ Đấu mắt phượng híp lại, nhìn theo bóng dáng Phong Thiếu Tuyên, ngữ khí bình thường nói: “Không biết Phong Đại Thiếu nếu bị hủy dung thì còn có thể là mĩ nam không đây?”
Nàng quay đầu trừng mắt hắn.
Ánh mắt Tư Đồ Đấu lại càng trở nên lạnh lùng: “Lo lắng sao?”
“Qua cầu rút ván không tốt lắm đâu.” Tốt xấu gì đại ca cũng mới bán tin tức về mình cho hắn, nếu hắn thực sự làm vậy thì hành vi này quả thực rất ti bỉ.
“Nếu đã qua rồi thì ván cũng không còn hữu dụng nữa.” Phàm là thứ gì cản trở hắn, thì phương pháp hữu hiệu nhất là hủy đi.
Tô Thanh Vũ cắn môi dưới, nhìn thẳng vào mắt hắn, một chữ lại một chữ nói: “Ngươi ghen tỵ hắn so với ngươi còn soái hơn sao?”
Sắc mặt hắn trầm xuống.
“Ngươi ghen tỵ cũng vô dụng thôi. Bài danh của hắn ở mỹ nam bảng đúng là ở trên ngươi mà.” Tô Thanh Vũ điếc không sợ súng tiếp tục vuốt râu hùm.
“Đó là ta lười cùng hắn tranh.”
“Tất cả chỉ là ngụy biện.” (Quân: Câu này gốc là “sự thật thắng cho hùng biện”, nhưng ko hiểu sao ta thấy để thế này nó hay hơn ^_^)
Tư Đồ Đấu bỗng nhiên nhếch miệng cười, giống như băng chảy tuyết tan, vạn vật sống lại, làm cho những người trong trà liêu cứ như đang trong cảnh trăm hoa đua nở vậy.
“Giang hồ mĩ nam bảng năm nay sẽ có thay đổi, Vũ nhi không ngại thì cứ chờ xem.”
Nàng cười gật đầu: “Tốt, ta sẽ chờ.” Đem đại ca đá khỏi vị trí đệ nhất mĩ nam bảng vẫn là mục tiêu mà nàng không ngừng phấn đấu, xem ra năm nay có hy vọng đạt thành rồi.
Trong mắt Tư Đồ Đấu chợt hiện lên một tia hoang mang, hắn tựa hồ là trúng bẫy của nàng rồi vậy, ….. Mà thôi, cứ làm theo đi để xem nàng định ngoạn thành cái dạng gì.
“Tư Đồ giáo chủ, ngươi cũng sẽ đến Khai Tiền tự trụ lại sao?” Nàng chuyển chủ đề.
Tư Đồ Đấu cũng phối hợp với nàng: “Không, ‘chúng ta’ sẽ đến Giản Tịch Khán. Khai Tiền tự không hợp với khí tràng của người tà giáo chúng ta.”
Khóe miệng co rút, Tô Thanh Vũ rốt cục không nhịn được nói: “Ta từ bao giờ thì thành người trong tà giáo?” Lời này rõ ràng là làm bại hoại thanh danh của nàng mà!
Tư Đồ Đấu ngữ khí nhẹ nhàng trả lời: “Không phải là từ cái ngày chúng ta có da thịt chi thân đó sao.”
Sắc mặt Tô Thanh Vũ nhất thời chợt hồng chợt trắng. Lời này lúc trước nói cũng liền thôi, nhưng hắn hiện tại nói ra, địa điểm là trà liêu dưới chân Lư Sơn, thời điểm là khi biết bao võ lâm nhân sĩ tề tựu đông đủ, nàng thật không muốn tưởng tưởng xem sau đây sẽ có những loại lời đồn đãi gì.
Đầu của nàng bắt đầu đau!
Nếu không thể vãn hồi, vậy cách tốt nhất là – tiếp tục uống trà.
Tư Đồ Đấu nhìn nàng nhanh chóng khôi phục bình tĩnh nâng chén trà lên, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia cười yếu ớt. Bức đến đường cùng, nàng ngược lại càng trở nên bình tĩnh, thật là một hiện tượng thú vị.
Rõ ràng mới vừa rồi còn là trà thanh u hương, hiện tại uống vào lại có loại tư vị chua xót nói không nên lời. Tô Thanh Vũ nhịn không được âm thầm thở dài.
“Vũ nhi, không bằng thừa dịp võ lâm đại hội này chúng ta công bố tin vui đi.”
“Khụ khụ …” Nàng bất hạnh bị sặc nước trà, ánh mắt phiếm lệ trừng mắt hắn: “Cái gì?”
“Tin vui chúng ta thành thân.” Hắn cười đến là tự nhiên.
“Chuyện này có từ bao giờ? Sao ta không biết.”
“Không phải là sau chuyện ngươi giận dữ rời bỏ bản giáo đó sao.” Hắn nói sống động cứ như thực.
Tô Thanh Vũ đưa tay ôm cổ họng, cơ hồ muốn rên rỉ. Xem ra tà giáo sở dĩ xưng là ‘tà’ giáo là có đạo lý của nó.
“Ta mới là người phải thú ngươi, vì cái gì mà bộ dáng của ngươi dường như không quá cao hứng vậy?” Vẻ mặt của hắn, lời lẽ của hắn thoạt nhìn tựa như mười phần thành ý của một kẻ si tình.
“Nếu ngươi trước khi quyết định mà hỏi qua ý kiến của ta thì tình huống sẽ không như bây giờ.”
“Nếu ta hỏi, ngươi sẽ đáp ứng sao?”
Tô Thanh Vũ suýt nữa thì bị nước miếng sặc chết. Hắn bị ấm đầu sao? Nàng đương nhiên không có khả năng đáp ứng!
Tư Đồ Đấu biết nghe lời liền lập tức hỏi: “Vũ nhi, gả cho ta có được không?”
“Không!” Nàng cự tuyệt thẳng thừng như chém đinh chặt sắt.
Hắn lập tức bày ra vẻ mặt “Ngươi xem, ta biết trước là sẽ thế mà.”
“Cho nên ta mới không hỏi ngươi.”
“Ngươi nếu muốn thú thê, chẳng lẽ thú về một nữ nhân tâm không cam tình không nguyện thì sẽ vui vẻ sao?” Nàng ý đồ cùng hắn giảng đạo lý, tuy rằng nàng vẫn biết hắn là người căn bản không biết (+không chịu) phân rõ trái phải. (Quân: Ta thề là cái chữ “không chịu” là như trong convert, tuy câu từ có hơi khác những ý của nó là vậy, ta chỉ ‘việt hóa’ nó thôi *xách dép**chuồn thẳng*)
Tư Đồ Đấu chuyển sự chú ý của mình sang chén trà, nhấp một ngụm rồi sau đó mới cười nói: “Không chiếm được tâm của ngươi, vậy có được người của ngươi cũng được.”
Tô Thanh Vũ chỉ cảm thấy một trận gió lạnh thổi qua, khắp người phát lạnh.
“Ngươi …” thật vô sỉ!
“Muốn nói gì với ta?” Hắn ung dung nhìn nàng.
Tô Thanh Vũ hít sâu một hơi, buông chén trà trong tay xuống, cố giữ vững bình tĩnh nói: “Ta xác định chính mình không còn có gì để nói với ngươi nữa.”
“Chuyện này đã là kết cục đã định không còn gì để bàn cãi. Vũ nhi, ngươi cứ an tâm làm tân nương của ta đi.”
Tô Thanh Vũ hướng hắn thản nhiên cười, đột nhiên bàn tay mềm mại vỗ bàn, tiếp theo đã thấy người như tia chớp chạy ra bên ngoài.
Tư Đồ Đấu cơ hồ là đồng thời có động tác, chạy đuổi theo.
Trận chiến truy đuổi này, hai người đều là một thân khinh công thân pháp chi diệu làm cho võ lâm đồng đạo mở rộng tầm mắt, cảm thán không thôi, tuyệt đến thế là cùng.
“Tuyên ca ca, cứu mạng a.”
“Phốc!” Phong Thiếu Tuyến vừa mới ngồi xuống uống trà liền bị dọa đến nước trà trong miệng phun hết ra ngoài, kinh ngạc nhìn muội muội của mình đang hướng bên này mà chạy tới.
Thân ảnh hai người nhanh chóng vọt qua, hắn còn nghe được muội muội nói: “Bán đứng thân muội, thiên lý không tha!”
Tư Đồ Đấu vốn theo sát nàng nay nhìn đến Phong Thiếu Tuyên, lại nghe cách xưng hồ của Tô Thanh Vũ với hắn, ngọc diện liền bị bao phủ bởi một tầng băng sương, không nói hai lời trực tiếp hướng hắn tấn công.
Đây tuyệt đối là tràng tai bay vạ gió!
Phong Thiếu Tuyên lại không thể giải thích hết thảy mọi hỗn loạn, chỉ có thể xuất thủ chắn chiêu, trong lòng lại một lần nữa khinh bỉ muội muội gian trá.
Tô Thanh Vũ hướng đại ca làm một động tác mà chỉ có hai người mơi shieeru được, sau đó phi thân theo một cái cửa sổ khác chạy ra ngoài.
“Tư Đồ giáo chủ, có chuyện gì cứ ngồi xuống rồi nói, cần gì phải động thủ?” Phong Thiếu Tuyên một bên sách chiêu, một bên ý đồ hòa hoãn thế cục.
Tư Đồ Đấu lạnh nhạt nói: “Có một số việc không thể ngồi xuống mà nói được.”
Phong Thiếu Tuyên thầm mắng một tiếng, ngoài miệng lại vẫn như cũ bảo trì nụ cười: “Giáo chủ không nói, sao biết là không thể?”
Hắn chưa từng ngừng lại công kích: “Ngươi một bên lấy tiền bán tin tức, một bên lại giúp nàng đào tẩu. Phong Đại Thiếu vơ vét của cải như thế thật khiến người khác khinh thường.”
“Giáo chủ nói lời này là không đúng rồi. Rõ ràng là giáo chủ xuất thủ với tại hạ trước, tại hạ mới bất đắc dĩ trả đòn, như thế nào lại nói là tại hạ cố ý để Tô cô nương chạy?”
Tư Đồ Đấu nghe xong câu trả lời này, chiêu thức lại càng thêm xảo quyệt tàn nhẫn.
Phong Thiếu Tuyên cảm thấy đau đầu quá. Đây thật sự là tú tài gặp binh gia thì không thể nói lý.
Thời điểm Liễu Thanh Lam đến, hai người đã đánh đến mức khó lòng hỏa giải. Hơn nữa, có thể thấy được Phong Thiếu Tuyên rơi xuống thế hạ phong, thời gian nếu kéo dài thêm một chút, chỉ sợ chỉ còn đường nhận thua. Hắn đứng ở một bên nhìn trong chốc lát, trong mắt hiện lên một tia phân vân, cuối cùng vẫn lên tiếng: “Hai vị, hôm nay coi như nể mặt Liễu mỗ mà đình chỉ đi. Nếu thật sự muốn đấu, thì xin chờ tới võ lâm đại hội mà ganh đua cao thấp.”
Tư Đồ Đấu rõ ràng hạ thủ chậm hơn một chút, Phong Thiếu Tuyên cũng thừa dịp đó mà phi thân tránh qua một bên.
Tư Đồ Đấu thế này mới thu tay lại, lúc đi qua Liễu Thanh Lam thì dừng lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn: “Xen vào việc của người khác.”
Liễu Thanh Lam lại nở nụ cười, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng nói một câu.
Vẻ mặt hắn đột nhiên thay đổi, kinh nghi bất định(1) xem xét hắn.
Liễu Thanh Lam kiên định gật đầu hồi đáp hắn.
Tư Đồ Đấu quay đầu nhìn về phía Phong Thiếu Tuyên, trong hắn hiện lên sắc thái cô nghi, nhưng chung quy cái gì cũng không nói, khoanh tay rời đi.
o0o
Tất cả giai hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao. (2)
Thư viện nổi danh Bạch Lộc động nằm sâu bên trong Lư Sơn loan điệp thúy sơn. Lúc này đây Tô Thanh Vũ một bộ dáng thư sinh nho nhã, ngồi trong đình lý cách Tam Điệp tuyền một khoảng không xa, cầm trong tay quyển sách mà có chút đăm chiêu.
Nàng có điểm lo lắng cho đại ca, nhưng Liễu Thanh Lam hẳn là có thể giải quyết vấn đề này gọn gàng. Mím môi, nhìn về phía dòng thác hùng vĩ đổ xuống từ trên cao, tiếng nước chảy như tiếng long ngâm vang dậy đất trời truyền vào trong tai, tựa như nỗi lòng kịch liệt phập phồng của nàng giờ phút này vậy.
Nàng đến tột cùng là đã làm cái gì mà chọc đến tên nam nhân Tư Đồ Đấu này chứ?
Ngồi ở chỗ này suy nghĩ cả nửa ngày, càng nghĩ lại càng hồ đồ. Nàng rõ ràng cái gì không chưa làm, lại mạc danh kỳ diệu làm cho Tư Đồ Đấu coi trọng nàng, quấn quít không rời. Nàng thật sự là rất oan uổng nha!
“Bảo nhi.” Một thanh âm mang theo chút hờn giận truyền đến.
Tô Thanh Vũ làm như không nghe thấy gì, động cũng không buồn động.
Phong Thiếu Tuyên kích động đi vào trong đình lý, ngồi xuống bên cạnh nàng, cũng ngắm nhìn dòng thác đổ như nàng, nói: “Lần sau đừng đem tính mạng của đại ca ra mà nói giỡn nha.”
“Ta không phải đã nhờ Liễu Thanh Lam giải quyết rồi sao?”
Phong Thiếu Tuyên quay đầu nhìn nàng, khóe miệng không khỏi cong lên: “Thì ra người ngươi tìm hắn tới.”
“Ta không giống người nào đó không có nhân tính, hãm hại thân muội muội mà một chút chột dạ cũng không có.” Tô Thanh Vũ hừ lạnh một tiếng.
“Ta thấy hắn không giống như là muốn giết ngươi.”
“Vạn nhất ngươi nhìn lầm thì sao?” Nàng bác bỏ lời hắn không chút thương tiếc.
Phong Thiếu Tuyên dương mi, giọng điệu tràn đầy khí phách nói: “Phong Đại Thiếu ta làm gì có khả năng nhìn lầm.”
“Tự cao tự đại! Mặc kệ ngươi.”
“Bảo nhi.”
“Phong Thiếu Tuyên!”
Hắn sờ sờ cái mũi, nhỏ giọng lầm bầm: “Ngươi rõ ràng kêu là Bảo nhi mà.” Nếu không có sự kiện năm đó, nàng đến bây giờ vẫn còn kêu là Bảo nhi. Hắn cảm thấy gọi Bảo nhi so với Vũ nhi thì đáng yêu hơn. Tuy rằng muội muội của hắn một chút cũng không đáng yêu tí nào.
“Ngươi còn nói.”
“Thành thói quen rồi.” Phong Thiếu Tuyên nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Ta đoán Liễu minh chủ đã đem quan hệ giữa hai người chúng ta nói cho Tư Đồ Đấu.”
Tô Thanh Vũ nghe vậy quay đầu nhìn hắn, nhíu mày: “Đây thực không phải tin tốt.”
Hắn vỗ vỗ vai muội muội, an ủi nói: “Có đôi khi tin xấu so với tin tốt sẽ có ích với người ta hơn.”
“Đại ca, ta vẫn cảm thấy chúng ta không giống huynh muội, ngược lại phải là cừu nhân mới đúng.” Nàng rất có cảm xúc nói.
Phong Thiếu Tuyên còn gật đầu phụ họa: “Nói thật, ta cũng vẫn cho là như vậy.”
Tô Thanh Vũ lấy cuốn trung thư trong tay chống trán, thở dài: “Nếu vậy thì chuyện ta nhìn thấy Tư Đồ Đấu ở đây một chút cũng không kỳ quái chút nào.”
Hắn có ngu mới tiếp tục gật đầu. “Ngươi nói dối.”
Vừa dứt lời, một đạo mũi nhọn hàn quang đá hướng hắn bay tới. Hắn gọi gàng lắc mình nhảy ra khỏi đình lý, sang sảng cười nói: “Vũ nhi, ta đi trước một bước.”
Tô Thanh Vũ đứng dậy, đem phi đao đang cắm trên cột trụ ở đình lý thu lại.
Chỉ thấy Tư Đồ Đấu chậm rãi từ ngoài đình lý đi vào, làm như không có việc gì đảo mắt nhìn qua phi đao đang cắm đầy cột trụ, y bào lay động, hắn đã tiêu sái ngồi xuống ghế đá trong đình. Nàng yên lặng rút phi đao, dường như trên đời chỉ còn lại chuyện này là có thể làm.
“Không muốn nói với ta cái gì sao?”
Đem phi đao cuối cùng thu hồi lại, Tô Thanh Vũ liếc mắt hắn một cái: “Không muốn!”
“Thì ra ngươi là Thính Phong lâu trấn lâu chi bảo, lại tiếc rằng dung mạo chẳng mĩ chút nào.” Hắn nhịn không đuơcj cười nhẹ.
“Lời đồn đại cùng sự thật thường có sự khác nhau rất lớn. Mà bản thân ngươi lại tin vào lời đồn đó, ta đây đâu còn biện pháp gì.” Nàng một lần nữa tựa người vào lan can, tiếp tục ngắm dòng thác đổ.
“Hắn thật sự là đại ca ngươi?”
“Kỳ thật ta vẫn hoài nghi chuyện này.”
Tư Đồ Đấu mỉm cười.
Nàng tay trái ôm tay phải, có chút đăm chiêu nhìn dòng thác tuôn, phát ra một tiếng than nhẹ: “Làm đại ca vì cái gì lại bán đứng chính thân muội muội của mình?”
“Ta trả cho hắn một ngàn lượng hoàng kim.”
Tô Thanh Vũ quay đầu nhìn hắn một cái, lắc đầu thở dài: “Đại ca lại làm gian thương rồi.”
“Hắn thu bao nhiêu?” Tư Đồ Đấu cảm thấy hứng thú.
“Năm trăm lượng hoàng kim.” Trong giọng nói tràn đầy đồng tình.
“Phong Đại Thiếu quả nhiên rất hiểu đạo lý vơ vét của cải.” Hắn tự nhận cam bái hạ phong. (Quân: Có đạo lý này sao? =.=)
Tô Thanh Vũ đồng ý gật đầu: “Hắn luôn hiểu được cách xem người định giá.”
Tư Đồ Đấu nhìn nàng, ý vị thâm trường nói: “Kỳ thật, ngươi so với đại ca ngươi còn biết nhìn người hơn.”
“Tư Đồ giáo chủ đề cao ta quá rồi.” Lòng người là thứ khó xem nhất trên đời này, nàng tự nhận mình tài thô học thiển(3).
Tư Đồ Đấu nhìn nàng thật sâu một cái, dường như không có việc gì nói: “Ngươi không thích người khác bắt buộc ngươi.” Đây không phải là nghi vấn, mà là câu trần thuật.
“Thế nhên đều không thích bị người khác bắt buộc, không riêng gì ta.”
Tư Đồ Đấu gật đầu: “Ta đã biết.”
“Biết thì thế nào? Tư Đồ giáo chủ từ trước tới nay đâu có băn khoăn hỏi xem ý kiến người khác thế nào.” Nói cách khác, hắn là một kẻ tùy hứng làm bậy.
Thanh âm của hắn không tự chủ mà mềm mỏng hơn: “Ta nếu không ép ngươi thì ngươi sẽ không trốn ta chứ?”
“Ta chưa bao giờ cố ý trốn một người nào đó.” Trừ phi người đó động đến điểm mấu chốt của nàng.
“Vậy thì tốt rồi.”
Tô Thanh Vũ quay đầu liếc hắn một cái: “Hy vọng cái nhận thức này của ngươi có thể duy trì lâu một chút.” Đối với hắn, nàng thủy chung không dám quan tâm quá nhiều. So với Liễu Thanh Lam, người này lại càng khó nắm bắt, không thể phỏng đoán.
“Ta ở tại Giản Tịch Khán, cách nơi này không xa.”
Tô Thanh Vũ khó hiểu nhìn hắn.
“Ngươi nếu muốn có thể qua đó cùng ở.”
“Đa tạ hảo ý của giáo chủ. Ta không nghĩ lại trêu chọc đến ánh mắt của người giang hồ.” Lời đồn đãi có đôi khi so với đao kiếm còn đả thương người nặng hơn.
Tư Đồ Đấu không nói nữa, Tô Thanh Vu cũng không hề mở miệng.
Một mảnh núi rừng tĩnh lặng chỉ còn lại tiếng thác đổ, hai người – mỗi người đều có những tâm sự riêng.
Đêm ở Lư Sơn, trong sương mù lại có vẻ cô thanh. (cô tịch + thanh vắng)
Nơi đỉnh núi mây phủ sương mờ, có một thân ảnh mảnh khảnh đang lặng lặng đứng đó, tựa hồ như đang tưởng nhớ cái gì, lại giống như mê muội cảnh đẹp trước mắt.
“Tư Đồ giáo chủ đối với cảnh sắc nơi này cũng lưu luyến vong phản sao?”
“Năm ngày đến, đây là lần đầu tiên ngươi mở miệng nói chuyện.” Ẩn thân từ một nơi bí mật gần đó, người nọ tựa bóng ma đi ra.
Tô Thanh Vũ khoanh tay mà đứng, ánh mắt dừng ở chỗ mây mù sâu nhất, trên mặt thần sắc bình tĩnh lạnh nhạt, chỉ là trong đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khôn kể.
“Có đôi khi người ta cũng không muốn nói.”
Tư Đồ Đấu thả người vài cái dừng ở bên người nàng, theo tầm mắt của nàng mà nhìn lại, cái gì cũng không nhìn thấy, hắn không khỏi hoang mang nàng đến tột cùng đang nhìn cái gì? Liên tục năm ngày nay nàng đều đứng ở đây nhìn ra xa, thân ảnh của nàng không hiểu sao lại đem đến cho hắn một loại cảm giác đau thương.
Hắn có thể đoán được, nàng như vậy là vì có chuyện xưa, nhưng là chuyện xưa đó của nàng là gì tựa hồ chỉ có mình nàng biết.
Hắn không thích loại cảm giác này, không thích cái cảm giác làm cho hắn không thể nắm bắt trong tay, nhưng lại không thể ép nàng.
Bởi vì ép buộc nàng sẽ chỉ làm nàng cách xa hắn hơn thôi, cho nên hắn chỉ có thể kiềm chế, không ngừng ẩn nhẫn.
“Nơi này gợi lại chuyện xưa của ngươi sao?” Hắn đúng là vẫn không chịu được mà hỏi ra miệng.
“Vì sao lại hỏi vậy?”
“Trực giác.”
“Có lẽ.” Đáp án của nàng ba phải hiểu thế nào cũng được.
“Võ lâm đại hội diễn ra đã được hai ngày.”
“Sao vậy? Chẳng lẽ bởi vì không có người khiêu chiến nên giáo chủ cảm thấy tịch mịch?” Trong thanh âm của nàng dẫn theo một tia mỉm cười.
“Bởi vì ngươi không xuất hiện.” Hắn trả lời khẳng định.
Tô Thanh Vũ cúi đầu nở nụ cười: “Ta nói rồi, ta không thích giang hồ.”
“Phải không?”
“Người giang hồ đều nói ‘nhân ở giang hồ thân không khỏi’, kỳ thật, không buông tha chỉ là do lòng người thôi.”
Tư Đồ Đấu động dung xem xét nàng, vừa mới rồi trong nháy mắt, từ trên người nàng để lộ ra một cỗ nồng đậm bi ai, ai triệt đến không hề che dấu.
“Vũ nhi …”
“Tư Đồ giáo chủ.” Nàng thản nhiên gọi một tiếng, cũng không để cho người ta cự tuyệt.
Tư Đồ Đấu nở nụ cười: “Ta không bức ngươi, nhưng ta cũng có điểm mấu chốt của ta.”
“Ngươi cùng Liễu Thanh Lam đều là người rất kỳ quái.” Nàng đột nhiên tổng kết lại.
“Phải không?” Hắn chọn mi, lời nói lơ đãng lại lộ ra vài phần tức giận. Hắn không muốn nàng quá để ý đến Liễu Thanh Lam.
Nàng xoay người đối mặt với hắn, trong mắt mang theo mấy phần hoang mang hỏi: “Các ngươi đến tột cùng thích ta ở điểm gì?” Rõ ràng nàng theo chân bọn họ tương giao cũng không nhiều, vì cái gì bọn họ lại chấp nhất như thế? Nàng không hiểu.
Tư Đồ Đấu nhìn nàng thật sâu, sau đó lại đem ánh mắt hướng đến chỗ mây mù sâu thẳm, như không chút để ý nói: “Nếu có thể nói thích ở điểm gì thì sao có thể gọi là thích nữa.” (Quân: Cảm động rớt nước mắt! Câu này ta thích nhất a! ^^)
Trong lòng chợt động, Tô Thanh Vũ kinh hoàng thu hồi ánh mắt.
“Trời tối rồi, ta đi về trước.” Nàng đột nhiên không dám tiếp tục ở chung một chỗ với hắn nữa, nóng lòng né tránh.
Tư Đồ Đấu không có quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói: “Ta đâu có ép ngươi, cần gì phải hoảng lên như thế?”
Không có trả lời, Tô Thanh Vũ lập tức chạy trối chết.
Đúng vậy, nàng hoảng, hoảng đến không biết làm sao.
Cái loại cảm giác này rất xa lạ, cũng làm cho nàng rất sợ hãi, nàng cảm giác dường như sẽ làm nàng vạn kiếp bất phục, giống như sư phụ vậy.
Cho dù thủ hoạt tử nhân như sư nương, trong tuyệt vọng có hy vọng, nhất định sẽ xuất hiện kỳ tích. Nhưng mỗi lần nhìn sư phụ cùng sư nương nàng đều nhịn không được mà đau lòng khó chịu, khắc sâu một cảm nhận – yêu một người rất khổ!
o0o
Thời điểm khuya khoắt, Phong Thiếu Tuyên bị một người dựng dậy đi uống rượu.
Hắn có thể cự tuyệt bất luận kẻ nào, duy chỉ có muội muội của mình là không thể cự tuyệt.
“Vũ nhi, ngươi đã lâu rồi không uống rượu.” Nhìn muội muội đang ôm vò rượu trăng rằm trong quán, hắn trong lòng thầm than.
“Cái đó chỉ là ngươi không thấy được thôi.” Có đôi khi uống rượu có thể quên đi rất nhiều chuyện không muốn nhớ lại, đáng tiếc, sau khi tỉnh rượu thì tất cả lại rõ ràng. Nhân sinh luôn như vậy, khiến người ta không ngừng giãy dụa trong thống khổ.
“Vũ nhi, đó là nhân sinh của bọn họ, chúng ta không có cách nào thay họ quyết định được.”
“Nếu năm đó ta có thể cẩn thận một chút, tin tức sẽ không bị lộ ra, sư phụ sư nương vẫn sẽ tiếp tục sinh hoạt hạnh phúc tại nơi thế ngoại đào nguyên ấy, rời xa chốn thị phi này.” Tô Thanh Vũ ôm vò rượu, vẻ mặt trầm ngâm nói: “Ca, vì cái gì mà một thế ân oán đời trước lại ảnh hưởng đến đời tiếp theo như vậy? Mẫu thân của sư nương cũng không phải cố ý hại chết mẫu thân của sư phụ, vì cái gì sư tổ lại luôn canh cánh trong lòng không chịu tha thứ, thậm chí bướng bỉnh đến mức không chịu thành toàn cho bọn họ?”
Nàng vĩnh viễn không quên được ngày đó, sư phụ ôm sư nương, mang theo nụ cười hạnh phúc thả người nhảy xuống vách núi đen cao sâu vạn trượng.
Có đôi khi nàng tự hỏi, cái gì đã làm cho bọn họ lựa chọn như vậy?
Có lẽ nàng không phải nguyên nhân chính yếu, nhưng nhất định nàng cũng có liên quan. Có đôi khi chỉ là một câu nói vô cùng đơn giản lỡ miệng nói ra nhưng cũng sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ. Từ thời điểm ấy nàng đã hiểu được điều này, đáng tiếc là khi nàng hiểu được thì đã quá muộn.
Sư phụ luôn nói lòng nàng mềm yếu, không thích hợp với chốn giang hồ vô tình. Nàng không rõ, chẳng lẽ người đa tình thì không thể làm người giang hồ được sao?
Phong Thiếu Tuyên yên lặng nhìn muội muội. Kỳ thật trong lòng hắn vẫn còn một bí mật ẩn tàng đã lâu rồi, thủy chung không dám nói ra với muội muội. Năm đó khi nàng truyền tin tức về hắn nhất thời xúc động bán đi, bởi vì người nọ châm chọc Thính Phong lâu hữu danh vô thực, ngay cả hai người mà cũng tìm không được. Hắn không thể để thanh danh của Thính Phong lâu hủy trong tay mình, cho nên … Huynh muội mỗi người đều mang tâm sự, nặng nề uống rượu, tùy ý bóng trăng trên không trung đang dần trôi về phía tây.
Thời điểm Tư Đồ Đấu đến, Tô Thanh Vũ đã say đến hỗn loạn, hắn không nói một lời liền tiếp nhận nàng từ trong lòng Phong Thiếu Tuyên, xoay người bước đi.
“Tư Đồ Đấu.”
Tư Đồ Đấu dừng lại cước bộ, nhưng không có quay đầu.
“Không nên ép nàng, trong lòng nàng vẫn có một vết thương.” Dừng một chút, hắn tiếp tục nói: “Đừng để nàng hận ngươi. Hận của nàng ngươi nhận không nổi đâu.” Đem muội muội say đến bất tỉnh nhân sự giao cho người khác – Đúng vậy, hắn lại một lần nữa bán đứng nàng, nhưng là vì hạnh phúc của nàng, hắn buộc phải làm như vậy.
Trong lòng của Vũ nhi, Tư Đồ Đấu cùng những người khác là không giống nhau. Hắn biết rõ, cho nên người làm đại ca như hắn trong thời điểm hợp thời hợp thế mới thay muội muội không thấy rõ sự tình hạ quyết định, một quyết định có lẽ sẽ làm nàng phát điên.
Tư Đồ Đấu cúi đầu nhìn thiên hạ trong lòng, vô cùng kiên định nhẹ giọng nói: “Ngươi sẽ không phải hối hận về quyết định của mình ngày hôm nay.”
Nhìn thân ảnh hắn biết mất, Phong Thiếu lầm bầm lầu bầu: “Ta cũng hy vọng ta sẽ không hối hận về quyết định hôm nay.”
Cảm giác say rượu thực không thoải mái, cơn đau đầu mãnh liệt làm Tô Thanh Vũ thật sự không thể lý giải được vì sao rất nhiều người lại thích tiêu tiền mua tội chịu như vậy.
Lần sau nàng sẽ không say nữa, loại cảm giác say rượu này thật sự có chút tự ngược.
Một tiếng cười khẽ mị hoặc từ bên tai vang lên, sau đó một đạo thanh âm mát lạnh quen thuộc truyền vào trong tai: “Cuối cùng cũng tỉnh.”
Nàng mở choàng mắt, nguyên bản động tác xoa huyện thái dương bỗng chốc cứng đờ, nàng thong thả quay đầu, khi nhìn đến tên nam nhân yêu nghiệt chỉ mặc mỗi nội sam trên người đang nằm bên cạnh, nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Phong …. Thiếu …. Tuyên! Lần này bọn họ kết thù lớn rồi!
Nàng nhanh chóng cúi đầu xem xét chính mình, không khỏi nhẹ nhàng thở vài, may mắn là quần áo trên người nàng hoàn hảo vô khuyết, chứng tỏ tên mỗ nam này đủ quân tử.
“Ta ngủ bao lâu?”
“Phải nói là ngươi say bao lâu.” Đối với tình huống thế này mà nàng nhanh như vậy đã có thể khôi phục trấn định, thật khiến Tư Đồ Đấu hắn nghiền ngẫm nhướn mày.
Nàng không dị nghị gật đầu
Tư Đồ Đấu gần sát nàng, cười nói: “Một ngày một đêm.”
Tô Thanh Vũ đưa tay ôm đầu. Lâu nhưu vậy? Nàng lâu lắm rồi không uống rượu, xem ra tửu lượng đã giảm đi không ít.
“Đây là làm sao?”
“Đương nhiên là nơi ta ở.” Tư Đồ Đấu thản nhiên trả lời.
Nàng hiểu được gật đầu. Quên đi, có chuyện này nàng cảm thấy mình hẳn là nên nhắc nhở hắn một chút: “Hôm nay tựa hồ là ngày Bái Nguyệt giáo tham gia trận đấu tranh Võ lâm thứ bảng.”
“Cái đó ư, chỉ là chút hư danh thôi.”
Tô Thanh Vũ nhịn không được nói: “Vậy giáo chủ cần gì ngàn dặm xa xôi từ Miêu Cương đuổi tới nơi này để tranh chút hư danh?”
“Không có việc gì làm thì đến xem thôi.”
Nàng nhất thời không nói gì. (Quân: Còn gì để mà nói nữa =.=)
Tư Đồ Đấu đưa tay vòng qua thắt lưng nàng, thanh âm hơi khàn khàn: “Huống chi giờ phút này đang có giai nhân đồng sàng cộng chẩm, ta cần gì phải tới xem làm người ta sinh ghét chứ. Ngươi nói có phải hay không a?”
Tô Thanh Vũ cắn răng: “Tác phong hành sự của Tư Đồ giáo chủ thật khác người. Tuy không đến mức làm người ta quá kinh ngạc nhưng mời ngươi buông tay!”
Tư Đồ Đấu cười khẽ: “Một ngày một đêm này ta ôm ngươi đâu phải chỉ trong chốc lát, ngươi hiện tại mới nói như vậy có phải là quá muộn không?”
“Thời điểm nào nói cũng không có muộn.”
“Nhưng ta không muốn buông ra, làm sao bây giờ?” Hắn đáp.
“Vậy để ta tự mình xử lý.” Xuất khẩu đồng thời đao của nàng cũng xuất thủ, mũi nhọn hàn quang bức nhân nhanh như tia chớp đâm về phía vuốt sói bên hông mình.
Tư Đồ Đấu buông tay ra, nhưng đồng thời dùng chân thành công đem nàng buộc chặt ở trên giường, ngăn cản nàng bước xuống.
Hai người ngã vào nhau, hắn đặt ở trên người nàng, mặt mày tất cả đều tràn ý cười: “Làm gì mà tránh ta như rắn rết thế? Đã ngủ lâu như vậy rồi, không bằng vận động một chút đi?”
“Xấu xa!”
“Nam nữ hoan ái vốn là chuyện rất bình thường, sao lại nói là xấu xa?” Hắn mỉm cười bác bỏ, tiếp theo cúi đầu hôn lên môi nàng, đồng thời ngón tay cũng nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng ra, thuận thế tham nhập nội y.
Tô Thanh Vũ không thể trốn tránh, chỉ có thể bị động để hắn thân thiết phủ xúc, cảm nhận được nhiệt tình của hắn ở trên người mình không ngừng gia tăng, cùng hắn ôn nhu thăm dò, lòng của nàng lại càng ngày càng hỗn loạn …
Sự tình đi đến mức này đã không thể khống chế được nữa. Bất tri bất giác, tâm trí của nàng dần lơi lỏng, lực kháng cự ở hai tay cũng yếu đi, mà hắn ở trên người nàng không ngừng thắp lên một đám lại một đám lửa hoa.
Hai người mười ngón tay đàn vào nhau, bốn mắt nhìn nhau, tình dục gợn sóng trong đáy mắt, sắc mặt cũng vì giao triền mà hơi hơi phiếm đỏ.
Thanh âm hắn gợi cảm lại lộ ra chút áp lực: “Vũ nhi, ta hiện tại thật sự rất muốn ngươi.” Nhưng bây giờ hắn không thể làm vậy được.
“Buông ra.” Thanh âm của nàng chẳng hề có chút lực uy hiếp nào, ngược lại càng như tiếng nỉ non của tình nhân.
Hắn lại cúi đầu hôn lên môi nàng, sau một lát mới buông nàng ra, hơi thở có phần hỗn loạn.
Tô Thanh Vũ không nói nữa, chỉ lẳng lặng cùng hắn bốn mắt nhìn nhau cho đến khi hắn khôi phục lại hơi thở bình thường, buông nàng ra, thế mày mới động tay chỉnh lại áo quần, xoay người xuống giường.
“Vũ nhi …” Hắn thấp giọng gọi.
Nàng không có quay đầu lại: “Ta có việc muốn nói với đại ca.” Sau đó cũng không quay đầu lại rời đi.
Có việc?
Lúc này đâu chỉ còn lại Tư Đồ Đấu một người trong phòng, đột nhiên vang lên tiếng cười dễ nghe khó có thể ức chế. Xem ra lại sắp có người gặp họa rồi.
(1) Kinh nghi bất định: nghi ngờ, chưa xác định rõ ràng
(2) Tất cả giai hạ phẩm, chỉ có đọc sách cao: tất cả những thứ khác đều là tầm thường, chỉ có đọc sách là thanh cao
(3) Tài thô học thiển: kém cỏi