Minh nguyệt tùng gian chiếu, thanh tuyền thạch thượng lưu. (Thơ)
Giữa không gian núi rừng tĩnh lặng chỉ nghe có tiếng nước suối chảy nhỏ giọt xuôi dòng, thân ảnh màu bạc đắm chím dưới ánh trăng giống như được phủ thêm một tầng ngân quang thực thản nhiên, mơ hồ mà lại mị hoặc nhân tâm.
Dưới ánh trăng thả câu là chuyện hành động vô cùng kỳ quái. Nhưng nếu người làm chuyện này là Tô Thanh Vũ thì những người hiểu biết về nàng sẽ cho rằng chuyện này quả thực rất bình thường.
Đáng tiếc, Tư Đồ Đấu cùng Liễu Thanh lam còn chưa đủ hiểu biết về nàng, cho nên thời điểm bọn họ tìm được nàng đang thả câu ở nơi thâm sâu trong núi rừng này mới có thể cảm thấy quái dị như thế.
“Các ngươi nửa đêm không ngủ, đến ngọn núi này chẳng lẽ lại muốn quyết đấu?” Nhìn đến bọn họ đồng thời xuất hiện, Tô Thanh Vũ thuận miệng hỏi một câu.
Liễu Thanh Lam suýt nữa thì bị nước miếng của mính sặc chết.
Tư Đồ Đấu cười nói: “Ngươi có thể câu cá lúc nửa đêm, vậy chúng ta vì cái gì lại không thể ước hẹn quyết đấu?”
“Vậy đành phải mời các ngươi đổi sang chỗ khác. Câu cá cần im lặng, mà đánh nhau lại rất ồn ào.” – Nàng thực thành khẩn yêu cầu.
Nàng câu cá vào ban đêm, cũng đồng thời tự hỏi mình một vài vấn đề. Hai người này trong lúc đánh nhau tựa hồ cò nói chuyện với nhau cái gì đó, cho dù nàng có đọc thần ngữ, nhưng chiêu thức đánh nhau chốc lát lại lướt qua, cho dù chuyên tâm xem đến đến cùng, nàng vẫn chưa hiểu rõ hết được, ngược lại càng thêm mê mang.
Bí mật một khi muốn tra xét sẽ lại càng thêm phiền toái. Mà phiền toái lần này hiển nhiên không đơn giản chút nào.
Một chính một tà, mà quan hệ chính tà xưa nay đã như nước với lửa, nàng loáng thoáng có một loại dự cảm bất an.
Nhìn thân ảnh Tô Thanh Vũ dưới ánh trăng, thanh âm Liễu Thanh Lam không tự giác mà mềm nhẹ đi vài phần: “Ta phải đi, ngươi thật sự không theo ta về Phi Long môn sao?”
Tô Thanh Vũ không có nửa điểm do dự, nói thẳng: “Tạm biệt, không tiễn.”
Lời của nàng làm cho cả hai nam nhân đều ngỡ ngàng.
Trên mặt Liễu Thanh Lam không khỏi lộ vẻ cười khổ: “Đây là lời mà ngươi muốn nói với ta sao?”
“Ta còn có thể nói gì khác với ngươi sao?” – Nàng khó hiểu nhìn hắn. Nàng càng ngày càng cảm thấy Liễu đại minh chủ rất kỳ quái, vì cái gì vẫn chấp nhất muốn nàng cùng hắn hồi Phi Long môn, mà nàng thì lại không thích cái địa phương ấy.
Trong mắt Tư Đồ Đấu hiện lên ý cười, nhưng không có mở miệng nói chuyện.
“Ta tìm ngươi đã hai năm.” – Liễu Thanh Lam nhẹ nhàng mà nói.
Tô Thanh Vũ thoáng sững sờ.
Liễu Thanh Lam nhìn thẳng vào nàng: “Cho tới khi đại ca ngươi không chịu nổi ta quấy nhiễu mới nói cho ta biết phương pháp này.”
“………… Ngươi tìm ta là muốn ta giúp ngươi chuyện gì sao?” – Tìm nàng vất vả như vậy chắc là vì chuyện này.
Ánh mắt hắn buồn bã, thở dài: “Ta cần phải đi rồi. Tư Đồ, cáo từ.”
Tư Đồ Đấu tâm tình cực tốt, chắp tay chào hắn: “Liễu minh chủ, tạm biệt.”
Tô Thanh Vũ liếc nhìn bóng dáng Liễu Thanh Lam rời đi mà có chút đăm chiêu. Từ khi nhận thức hắn tới nay, đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn có bộ dáng nản lòng tang chí như vậy ………
Tư Đồ Đấu thờ ơ lạnh nhạt, xoay mình trực tiếp đoạt đi cần câu trong tay nàng.
Nàng thu hồi ánh mắt, trừng lên nhìn hắn: “Giáo chủ nếu không có chuyện gì làm có thể trở về ngủ.”
“Một người câu cá dưới đêm trăng chẳng phải là quá mức cô đơn sao? Bản giáo chủ câu cùng ngươi.”
“Xin miễn cho kẻ bất tài này.” – Nàng thực không khách khí trực tiếp cực tuyệt.
“Làm gì mà cự nhân tới cả ngàn dặm thế?” (Quân: Câu này chỉ thái độ xa cách khép kín của một người nào đó đối với người xung quanh, kiểu như muốn người khác cách mình thật xa mà dù họ có muốn lại gần cũng cự tuyệt họ ở bên ngoài lớp vỏ do mình tự tạo nên. Câu này ta vẫn thấy thường được dùng cho những ai tự kỷ =.=)
“Cự tuyệt thì thế nào? Chúng ta rất quen thuộc sao?”
Tư Đồ Đấu không có hảo ý ngắm nhìn đôi môi của nàng một cái, cười nói: “Thân cũng đã thân rồi, nói không quen biết thì có vẻ kiêu quá đấy.”
Tô Thanh Vũ lạnh lùng xuy một tiếng: “Bị chó cắn mà cũng tính sao?”
Môt câu này làm hắn ngay lập tức biến sắc.
Nàng quay sang tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt hồ phẳng lặng, không hề để ý đến hắn.
Tư Đồ Đấu vừa mới siết chặt nay lại buông ra, khóe miệng khẽ nhếch, trên mặt hiện lên một nụ cười tà tứ, y bào phiêu trong gió, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng.
Trăng in đáy nước, cả khoảng hồ tĩnh lặng lúc này tựa như một viên ngọc minh châu tỏa ánh sáng thuần khiết dịu dàng. Chỉ thấy bên hồ có hai người đang ngồi sóng vai, từ xa nhìn lại dường như gắn bó thân thiết.
Dưới ánh trăng soi cùng hồ quang phản chiếu, hết thảy đều đẹp đến bất khả tư nghị.
Bái Nguyệt giáo ở trong chốn giang hồ đã có cả trăm năm lịch sử, trong giáo yêu tà tùng sinh, để lại không ít những nét bút huy hoàng trong “Giang hồ dị nhân lục”(1).
Nhưng Bái Nguyệt giáo đối với người ngoại giáo mà nói vẫn tràn ngập sắc thái thần bí. Không biết có bao nhiêu giang hồ nhân sĩ đã vì thăm dò bí mật trong đó mà chôn mình trên đất Miêu Cuơng.
Mà hiện tại, Tô Thanh Vũ chẳng những ở trên thánh địa của giáo – căn cứ của giáo chủ, thậm chí hôm nay còn bị người nào đso cứng rắn ép đến tiếp khách trong hội nghị nội giáo của bọn họ.
Nàng cảm thấy sau trăm tuổi, nàng cũng sẽ là một thành viên trong “Giang hồ dị nhân lục”.
Mọi người trong Bái Nguyệt giáo đối với người mặc lam y đang ngồi bên cạnh giáo chủ kia đều cảm thấy tò mò, chỉ tiếc là dung mạo của nàng đã bị hắc sa che lại, ai cũng không biết nàng đến tột cùng là cái bộ dáng gì.
Nhưng một khi nàng có thể ngồi ở bên người giáo chủ thì không thể không khiến họ chú ý, hơn nữa nàng lại còn là một nữ nhân.
Mọi người đều biết, bên người giáo chủ trừ bỏ Cầm, Kì, Thư, Họa bốn tùy nữ thì chưa bao giờ có người nào khác. Mặc dù là bốn thị tỳ, bình thường giáo chủ cũng vẫn duy trì khoảng cách với họ, chưa bao giờ có hình ảnh một vị nữ tử nào ngồi bên cạnh giáo chủ như ngày hôm nay. Chẳng trách ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người đều thỉnh thoảng lại dừng trên người Tô Thanh Vũ.
Chán đến chết! Nàng một tay nâng má ngồi ở một bên, buồn ngủ.
Võ lâm đại hội đã bắt đầu gửi giấy mời dự họp, bảng thứ hạng các loại binh khí cùng bảng xếp hạng những giang kì danh nhân của Bách Hiểu Sanh cũng muốn sắp xếp lại lần nữa. Hơn nữa, một số bài danh bảng bát quái của Thính Phong lâu nhà mình lần này cũng cùng vào góp vui cho giang hồ thêm náo nhiệt.
Trên giang hồ tuy rằng thường xuyên huyết vũ tinh phong (mưa máu gió tanh), nhưng nếu dùng cách nói của đại ca thì chính là – giang hồ nơi nơi đều tràn ngập bát quái. (Quân: Theo ta hiểu, bát quái ở đây là những chuyện có thể ‘buôn’ được, nghĩa là giang hồ ko phải nơi lãnh khốc đầy mùi máu tanh mà là nơi tràn ngập những chuyện thú vị)
Khóe miệng của nàng sung sướng giương lên, lần này hẳn là có thể nhìn đến đại ca, cũng thực vừa lúc, có cừu báo cừu, có oan báo oan.
Tư Đồ Đấu ngay lập tức đối với đề tài thảo luận này không có hứng thú quá lớn, ít nhât thì một nửa lực chú ý của hắn lúc này đang bận đặt ở trên người của người nào đó bên cạnh.
Lai lịch của nàng thật đáng nghiền ngẫm, mà hắn càng ngày hắn càng muốn làm rõ nàng là ai. Võ lâm đại hội lần này có lẽ là một cơ hội tốt.
“Giáo chủ, nếu đã muốn quyết định, vậy chúng ta đây khi nào thì khởi hành?”
Tư Đồ Đấu lười biếng nhìn thoáng qua vị trưởng lão đang nói chuyện: “Ba ngày sau.”
“Thuộc hạ lập tức cho người chuẩn bị.”
“Ừ!”
“Giáo chủ!”
Tư Đồ Đấu giương mắt hướng chủ nhân của thanh âm kia nhìn lại, cười hỏi: “Chuyện gì?”
“Thuộc hạ cả gan muốn hỏi giáo chủ một chuyện.”
“Nói.”
Người nọ dường như đang dồn hết dũng khí, lại nhìn thoáng qua Tô Thanh Vũ, lúc này mới mở miệng nói: “Người ngoài thì không được phép đến tổng đàn của Bái Nguyệt giáo, huống chi …”
Tư Đồ Đấu lạnh lùng ngăn hắn lại bằng một câu: “Giáo chủ phu nhân tương lai cũng tính là người ngoài sao?”
Cánh tay đang chống cằm của Tô Thanh Vũ vừa trượt, nghe vậy, cả người nàng liền thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Giáo chủ phu nhân tương lai?
Nàng thật sự bị hắn dọa muốn chết, có chút cứng họng nhìn nam nhân đang ngồi bên cạnh, do dự một hồi rồi mới nói: “Tư Đồ Đấu, cơm có hể ăn nhiều, nhưng nói thì không thể nói loạn. Quan hệ giữa ta và ngươi từ khi nào thân mật đến mức đấy?”
Mọi người dưới đài hai mặt nhìn nhau.
Tư Đồ Đấu thần sắc không thay đổi, cười nhìn nàng: “Hiện tại kết luận thế này kể ra cũng hơi sớm, nhưng ta không ngại mỏi mắt mong chờ đâu.”
Tô Thanh Vũ cảm thấy một trận hoảng hốt không biết từ đâu tới, không dám nhìn thẳng vào vẻ ngoài kiên định cùng ánh mắt như đang thề thốt kia: “Không phải cái gì cũng chỉ cần ngươi nói là được. Tư Đồ giáo chủ, tự tin là tốt, nhưng tự đại sẽ rất dễ khiến người ta phạm sai lầm.”
Tư Đồ Đấu tràn đầy tự tin nói: “Có phải tự đại hay không thì phải chờ đến cuối cùng mới biết được.”
“Mặc kệ ngươi.” Thử phân rõ trái phải, nhưng nếu đối phuơng đã không nghe, Tô Thanh Vũ lựa chọn trực tiếp đứng dậy chạy lấy người, mặc kệ hắn.
“Chạy trối chết không phải tác phong của ngươi.”
“Cái gì là tác phong của ta, ngươi biết được sao?” Tô Thanh Vũ cũng không quay đầu lại, trực tiếp bác bỏ, sau đó lưu cho moi người một cái bóng dáng vô cùng tiêu sái, ly khai đại sảnh.
Ra khỏi đại sảnh, nàng không có lưu lại mà trực tiếp rời khỏi Bái Nguyệt giáo. Vừa rồi nghe xong Tư Đồ Đấu dõng dạc tuyên bố một tiếng như vậy, nàng đã không có khả năng tiếp tục ở lại đây nữa.
Đem chính mình đặt trong hoàn cảnh xác thực không biết sẽ gặp nguy hiểm vào lúc nào không phải là một chuyện sáng suốt. Vì thế, hiện tại nàng thật sự phải đi.
Mối thù với hắn nàng muốn báo, nhưng phương thức thì có rất nhiều mà thời gian cũng còn khá dài.
Thời điểm nàng rời đi, Tư Đồ Đấu đã thu được tin tức, nhưng là hắn cái gì cũng không có làm.
Có Tiểu Bạch Điểm đi theo nàng, hắn một chút cũng không lo lắng tìm không thấy hành tung của nàng …….
Nhưng là hai ngày sau, khi hắn nhìn đến con chim Tiểu Bạch Điểm quen thuộc – “Tô ……. Thanh ……. Vũ!”
Hắn tức giận đến độ một chưởng liền chụp nát cả cái bàn trong đại sảnh.
o0o
Dương Châu, một tòa trang viên tĩnh lặng, nơi đây chính là tổng bộ của Thính Phong lâu tiếng tăm lừng lẫy giang hồ.
Bọn họ hướng đến việc mở rộng buôn bán, nhìn qua chỉ như một sơn trang bình thường nhưng lại tràn ngập cảm giác thần bí.
Sáng sớm, hết thảy đều được bao phủ trong sương mờ. Một thân ảnh nhanh như gió tiến nhập vào sơn trang.
“Bảo nhi” – Thanh âm kinh hỉ nghênh diện mà đến.
Phản ứng đầu tiên của Tô Thanh Vũ là đem cái chậu hoa ở bên chân một cước đá qua đằng đó, đồng thời quát khẽ: “Ngươi câm miệng cho ta.”
Tuấn mỹ nam tử một thân cẩm y nguyệt sắc gọn gàng tránh qua một bên, “phanh” một tiếng, cậu hoa lên tiếng trả lời rồi tứ phân ngũ liệt nằm chỏng chơ trên mặt đất, nguyên bản hoa sơn trà đang nở rộ trong chậu cũng đầy thương tiếc về với đất mẹ thân thương.
Hắn nhìn cây hoa, chậc chậc lưỡi, sau đó ngẩng đầu nhìn người trước mắt, cười nói: “Bảo nhi muội muội, ngươi rốt cục cũng về nhà.”
Tô Thanh Vũ đi tới trước mặt hắn, tay phải giơ lên, năm ngón tay chậm rãi siết chặt thành quyền, một chữ lại một chữ cười nói với hắn: “Đại ca, nếu không muốn bị đánh thì đừng có gọi ta như vậy nữa.”
Có người lại không sợ chết nói: “Nhưng ngươi rõ ràng chính là Bảo nhi a.”
“Đại …… ca ………” Tô Thanh Vũ không thể nhịn được nữa rống to. Cái tên Phong Thiếu Bảo đã muốn cách nàng thực xa xôi, nàng không muốn nghĩ tới hắn nữa. Đại ca việc gì cứ phải khiêu chiến với cái điểm mấu chốt của nàng như vậy chứ?
Năm đó sư phụ bởi vì sự kiện kia mà bắt nàng cải danh đổi họ, thậm chí sửa tông dịch tổ, rõ ràng cùng hắn là thân huynh muội, lại ngay cả tên mà cha mẹ đặt cho cũng không thể dùng. Chuyện này vẫn luôn là vết thương trong lòng nàng, vừa muốn nghe tiếng gọi thân mật kia, lại vừa giận khi nghe nhắc tới cái tên ấy, tâm tình rất là phức tạp.
Phong Thiếu Tuyên giơ hai tay lên đầu hàng: “Được được được, ta không gọi. Nhưng thật ra ngươi như thế nào mà trở lại đây được?”
Sắc mặt nàng trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn đại ca liếc một cái: “Bán đứng muội muội của chính mình, có người đại ca nào như ngươi sao?”
Phong Thiếu Tuyên dường như ngộ ra cái gì đó, tay phải đánh một cái thật vang, tươi cười nhìn muội muội: “Xem ra hắn đã tìm được ngươi.” Hắn ở đây chỉ Liễu Thanh Lam.
“Đại ca, ngươi biết không? Ta vì nhiệm vụ lần này mà thiếu chút nữa đã đánh mất tính mạng rồi.”
Phong Thiếu Tuyên khuôn mặt đang tươi cười hỉ hả lúc này đột nhiên biến sắc, phút chốc liền vọt tới bên người muội muội, trầm giọng nói: “Vũ nhi, ta tuy rằng vẫn nói vì gia nghiệp mà hy sinh là điều tất yếu, nhưng ngươi hẳn là nên biết lời ta nói cái gì có thể nghe, cái gì không thể nghe. Mọi sự đều phải lấy an toàn của ngươi ra làm ưu tiên hàng đầu.”
“Tốt lắm!” Tô Thanh Vũ cười nhìn hắn: “Đại ca, về sau không cần lại tìm ta nữa, ta muốn rời khỏi giang hồ.” Bốn chữ cuối nàng nói ra vô cùn rõ ràng.
Phong Thiếu Tuyên sửng sốt, sau đó cười ha ha: “Rời khỏi giang hồ?”
“Phải.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi? Sẽ rời khỏi giang hồ sao?”
“Lòng của ta rất mệt mỏi. Đại ca, ta từ trước tới giờ vẫn luôn không thích ứng với giang hồ, ngươi hẳn là biết rõ chứ.”
Phong Thiếu Tuyên trầm mặc, đưa tay vỗ vỗ đầu vai muội muội, có chút ngưng trọng cúi đầu: “Đại ca biết ngươi không thích những chuyện giang hồ, lần này là đại ca sai rồi.”
“Không từ mà biệt! Phải rồi, đại ca, Liễu Thanh Lam rốt cuộc vì cái gì muốn tìm ta?”
Phong Thiếu Tuyên giật mình sửng sốt, sau đó có chút dở khóc dở cười nhìn muội muội: “Vũ nhi a, ngươi thật sự là rất ngây thơ a.”
Hắn vì sao lại có một muội muội ngốc như vậy a!
“Người khôn khéo thì có cái gì tốt?” Tô Thanh Vũ chọn mi, khinh bỉ liếc mắt đai jca một cái, nêu ví dụ chứng minh: “Người thông minh phiền não cũng nhiều. Đại ca, phiền não của ngươi so với ta thì nhiều lắm a.”
Phong Thiếu Tuyên thiếu chút nữa bị nước miếng sặc chết, không nói gì nhìn muội muội, sau một lúc lâu mới tìm lại được thanh âm của mình: “Tiểu nha đầu, mỗi lần ngươi nói mười câu thì có chín câu ép chết ta. Làm đại ca của ngươi cũng thật vất vả.”
“Đây cũng thế!” Hắn nghĩ nàng là muội muội hắn thì thư thái lắm sao?
“Ngươi thật sự không biết vì sao hắn lại tìm ngươi?”
Đưa hắn một cái ánh mắt xem thường: “Biết rồi thì hỏi ngươi làm gì.”
“Được, ta nói cho ngươi.” Phong Thiếu Tuyên hai tay đặt ở đầu vai muội muội, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng, nói: “Hắn thích ngươi.”
Tô Thanh Vũ sửng sốt. Phong Thiếu Tuyên nhìn vậy rồi lắc đầu thở dài.
Sau một lúc lâu, nàng rốt cục nói ra được một câu: “Hắn có tật xấu sao?”
Phong Thiếu Tuyên nghe vậy cười ngât, nhìn muội muội, rốt cuộc một câu cũng không nói nên lời.