Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 42: K.o




Thi đấu Pô-lo là một hoạt động vô cùng kịch liệt và đầy tính nguy hiểm, đặc biệt khi tay sút gôn của hai đội là Tông Chính và Mễ Chân, sự kịch liệt này càng biểu hiện sâu sắc, một xíu cũng nhất định phải tranh.

Bọn họ ở trước mặt cô, duy trì hòa bình ngoài mặt, ở trên sân thi đấu, lại giương cung bạt kiếm lao đầu vào trong trận đấu. Trên sân thi đấu tám người Tông Chính hết sức nổi bật, tay trái anh nắm dây cương, tay phải cầm cái vồ có cán dài, truy kích quả bóng nhỏ màu trắng, khi anh cúi người vung gậy, quả bóng nhỏ màu trắng bay ra từ gậy của anh.

Quả thực vô cùng đẹp trai.

Sau tám lượt, Tông Chính với ưu thế sân nhà, kỹ thuật cao siêu, lòng hiếu thắng mạnh mẽ, giành được thắng lợi trong cuộc, Mễ Chân hiển nhiên không chịu thừa nhận thất bại, tiếp tục khiêu chiến, có điều địa điểm lại là câu lạc bộ polo ngự lâm quân ở nước Y.

Trận đấu kết thúc, Tông Chính đổi ngựa, kéo Lâm Miểu Miểu lên, mang cô chạy đi thật xa, Lâm Miểu Miểu không nói gì hỏi: "Dù cho anh không thích Daniel, cũng không cần biểu hiện rõ ràng như vậy chứ?" Trực tiếp bắt cóc cô, bỏ lại một mình Mễ Chân.

Tông Chính không mặn không nhạt hỏi ngược lại: "Tôi có không thích cậu ta sao?"

"Anh có!" Lâm Miểu Miểu trả lời vô cùng khẳng định.

"Đúng vậy, tôi thừa nhận! Tôi không thích tất cả những người khác phái bên cạnh em!" Sau khi anh phát biểu xong, lại bồi thêm một câu, "Em là của tôi."

Lâm Miểu Miểu luôn cảm thấy lời này hơi kỳ lạ và quen tai, suy nghĩ mấy giây bừng tỉnh hiểu ra, buổi sáng lúc xem ti vi, nhân vật nam chính không phải nói với nhân vật nữ chính những lời này hay sao?

Trong nháy mắt cô không biết nên nói gì.

Tông Chính tựa đầu lên vai cô, hỏi: "Khi nào thì cậu ta đi?"

Lâm Miểu Miểu ở trong lòng lặng lẽ thở dài, nhấn mạnh một lần: "Cậu ấy là bạn tốt của tôi, chỉ là bạn tốt!"

"Ờ, vậy Lý Minh thì sao?"

"Không quen lắm."

Tông Chính hài lòng, hôn lên má cô, nói: "Buổi tối không được làm mỳ Ý cho cậu ta." Lúc anh nói những lời này, môi đã dán lên lỗ tai của cô, âm thanh rất nhẹ, giọng nói mê hoặc dụ cho người ta sa vào.

Lâm Miểu Miểu nghiêng mặt đi, thẳng thắn từ chối: "Làm người phải giữ lời hứa!"

Tông Chính châm biếm một câu: "Tuân thủ lời hứa? Em đồng ý với bà nội sẽ cố gắng sinh con...... ha ha......"

Lâm Miểu Miểu nghẹn lời, im lặng mấy giây, trả lời hùng hồn: "Tôi đang cố gắng!" Cô đã bị Tông Chính ôm ngủ gần như trần trụi, đây không phải cố gắng hay sao?

Tông Chính đưa Lâm Miểu Miểu chạy một vòng nhỏ rồi trở lại, dẫu sao cũng không thể gạt Mễ Chân một người không quen nơi này sang một bên.

Mễ Chân đã thay quần áo, ngồi trong khu nghỉ ngơi, thấy Tông Chính và Lâm Miểu Miểu nắm tay nhau đi tới, ánh mắt tối đi, sau đó nở nụ cười không để ý: "Nina, vừa rồi nhận được điện thoại, tạm thời có việc, cho nên tối nay tớ phải trở về nước Y."

Lâm Miểu Miểu ngẩn ra, oán giận véo tay Tông Chính, với biểu hiện của Tông Chính, cô cũng không thể không biết xấu hổ giữ Mễ Chân lại, áy náy cười cười, "Vậy bây giờ tớ đưa cậu về thu dọn đồ đạc trước."

Mễ Chân chăm chú nhìn vào ánh mắt của cô lại lần nữa chán nản, cười rất khó coi: "Ừ."

Tông Chính một bên cười như hoa nở, giữ chặt cái tay của Lâm Miểu Miểu, mỉm cười giữ lại: "Anh Mễ không ở lại thêm mấy ngày nữa sao? Z thị còn có rất nhiều thắng cảnh nổi tiếng."

Lâm Miểu Miểu liếc mắt nhìn anh, trong lòng oán thầm: Giả rối!

Mễ Chân yên lặng nhìn Tông Chính, sự sắc bén trong đôi mắt dường như đều bị ánh mắt tối tăm che kín.

Anh khách khí trả lời: "Công ty còn có nhiều chuyện, cho nên tối nay nhất định phải về."

Anh ở trong lòng thở dài, vẫn không cam lòng, nhưng chuyện cho tới bây giờ, anh không cam lòng còn có thể làm thế nào? Anh cạnh cô gần mười năm, cũng không thể trở thành người trong lòng cô, người đàn ông trước mắt này, chỉ cần nửa tháng.

Cho dù khi bắt đầu anh chọn làm bạn bè, cũng từng nghĩ sẽ có một ngày như vậy, nhưng đợi đến khi cảnh tượng này thật sự xảy ra, dù cho anh đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng trái tim của anh vẫn nói cho anh biết, không có cách nào thừa nhận.

Không có cách nào tận mắt nhìn người con gái mình yêu, thân mật gần gũi với một người đàn ông khác, anh giống như kẻ hèn nhát, lựa chọn chốn tránh. Giống như năm đó, biết rõ tình cảm mình giành cho Lâm Miểu Miểu không chỉ là tình bạn, vậy mà lại không dám tiến thêm một bước, chỉ có thể như một người bạn, lặng lẽ bảo vệ, hôm nay ngay cả quyền lặng lẽ bảo vệ, anh cũng bị một người đàn ông khác cướp đi, mà dường như điều duy nhất anh có thể làm chỉ còn lại chúc phúc.

Nhưng lời chúc phúc này, làm sao anh nói ra được đây?

Bầu không khí chung quanh, dường như cũng mang theo lưỡi dao sắc bén, mỗi một lần hít thở lại có thể khiến anh cảm thấy đau đớn.

Thầm thích một người, cũng không nhất định phải sống trong trái tim của cô ấy, để cô ấy lặng lẽ sống trong trái tim mình, cũng là một chuyện hạnh phúc, chẳng qua là hạnh phúc như vậy lại chất chứa một nỗi đau không cách nào coi nhẹ. Cô sống rất tốt, chồng cô rất tốt với cô, Mễ Chân không ngừng tự nói với mình, dù cho hạnh phúc của cô không liên quan với anh, chỉ cần cô hạnh phúc như vậy đủ rồi, hãy để anh mãi mãi giữ Nina ở trong lòng, ở nơi cô không nhìn thấy, hóa thành đá.

Tông Chính và Lâm Miểu Miểu cùng nhau đưa Mễ Chân về biệt thự ở phường Tú Thủy, Mễ Chân vào trong phòng thu dọn hành lý, Tông Chính và Lâm Miểu Miểu thì ngồi trong phòng khách lầu dưới nói chuyện phiếm.

Cô đặt chén trà trước mặt Tông Chính, Tông Chính nhấp một ngụm, ôm cô lên đầu gối, bộ dạng lười biếng nói: "Kể cho tôi nghe cuộc sống em đã trải qua đi."

Lâm Miểu Miểu suy nghĩ một lúc, rồi trả lời: "Trước ở 8 tuổi ở thôn Bảo Lam trong Z thị, sau 8 tuổi đi nước Y, sau đó gặp sư phụ, lúc 12 tuổi quen biết Daniel, lúc 20 tuổi kết hôn với anh."

Tông Chính nghe đuôi mắt giật giật: "Hết rồi?"

Lâm Miểu Miểu kỳ quái nhìn anh: "Nói xong rồi." Tông Chính im lặng, với tính cách của Lâm Miểu Miểu, trông cậy vào cô chủ động nói rõ ràng mọi chuyện, thế thật là mơ mộng hão huyền, anh dứt khoát chủ động hỏi chuyện mình muốn biết.

"Em và Mễ Chân quen biết nhau thế nào?"

"Ừm......" Lâm Miểu Miểu lật lại trí nhớ, một lần nữa nhắc lại câu chuyện cuộc đời một cách ngắn gọn: "Đánh nhau rồi quen biết."

"......xong rồi?"

"Ừ."

Anh im lặng một lúc, mới nghiến răng hỏi: "Em còn có người bạn tốt nào khác hay không?"

Lâm Miểu Miểu lắc đầu.

Tâm trạng của Tông Chính trở lại bình thường, hời hợt hỏi: "Lần trước em nói mình chưa từng yêu đương, đúng không?"

Lâm Miểu Miểu không hiểu rốt cuộc Tông Chính muốn nói cái gì, chần chờ gật đầu.

"Này, em chần chừ cái gì hả?" Tông Chính nâng cao âm lượng.

"Tôi đang suy nghĩ anh hỏi cái này để làm gì?"

"Tùy tiện hỏi thôi!" Âm lượng của anh lập tức thấp xuống, ung dung hỏi: "Vậy có người nào từng theo đuổi em không?"

Lâm Miểu Miểu cẩn thận suy nghĩ: "Hẳn là có?"

"Có là có, không là không chứ!"

"Người không quan trọng, không nhớ."

Tông Chính bỗng nhiên được những lời này của Lâm Miểu Miểu lấy lòng, tán thành gật đầu: "Đúng vậy! Người không quan trọng, không cần nhớ." Anh kìm lòng không nổi đưa tay sờ đỉnh đầu của cô, tóc của cô rất mềm, anh xoa nhẹ hai cái, cố tình xoa rối mái tóc của cô, sau đó tao nhã rút tay về.

"À, quên nói cho anh biết, cuối tuần sau phải về Lâm gia ăn cơm." Lâm Miểu Miểu buồn bực dùng ngón tay sửa lại mái tóc. Buổi sáng, Lâm Thế Quần đặc biệt gọi điện nói cho cô biết chuyện này, lần trước bị cô đùn đẩy, nhưng lần này đích thân Lâm Ngạn ra lệnh, dù cô không muốn đi đến đại trạch của nhà họ Lâm, nhưng kết hôn xong dù sao cũng phải đi một lần.

"Ừ."

Lâm Miểu Miểu nhớ tới Cố Dung và Lâm Thế Vân, nhìn Tông Chính muốn nói lại thôi: "......bữa cơm này có thể ăn không ngon."

Tông Chính nhíu mày, nào không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, từ nhỏ Lâm Miểu Miểu đã bị đưa đến nước Y, ngoại trừ Lâm Thế Quần, e rằng những người khác trong nhà họ Lâm đều không có nửa phần thiện cảm với cô, Tông Chính không nhịn được lại đưa tay ra, xoa mái tóc mềm mại của Lâm Miểu Miểu.

Mễ Chân thu dọn xong hành lý, ở trên lầu lẳng lặng nhìn hai người ôm nhau, hít một hơi thật sâu, đi xuống dưới lầu. Trong vẻ mặt của anh đã không còn sự vui cười ngày xưa, ánh mắt trầm lặng.

"Nina, tớ có mấy câu muốn nói với cậu."

Lâm Miểu Miểu lập tức đứng lên, đi theo Mễ Chân ra vườn hoa nhỏ trước biệt thự, ánh mắt của Tông Chính xuyên qua cửa sổ sát đất trong suốt, dừng lại trên người cô, biết rõ cô không có ý gì với Mễ Chân, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu.

Lúc này, Mễ Chân đội trời cũng chỉ muốn tỏ tình với Lâm Miểu Miểu mà thôi, nhưng bây giờ tỏ tình, không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?

Nếu như Lâm Miểu Miểu chưa kết hôn, có lẽ vào một ngày nào đó, Mễ Chân sẽ nói ra tình cảm của mình, nhưng hôm nay bất luận như thế nào anh cũng không thể nói được những lời như vậy, làm bạn bè, ít nhất có thể cả cuộc đời.

"Nina, cậu, yêu anh ta không?" Anh hỏi, cảm xúc trong câu nói này bốn bề sóng dậy, có chờ mong, có đau đớn, có mờ mịt, sau cùng lúc nói ra, lại trở nên nhẹ nhàng giống như lông vũ.

Yêu anh không? Vấn đề này hơi làm khó Lâm Miểu Miểu rồi, cô thích anh, nhưng hình như chưa đến mức nảy sinh tình cảm nồng nàn thắm thiết.

"Tớ đang cố gắng yêu anh ấy."

Môi của Mễ Chân giật giật, anh không có được đáp án anh mong muốn, cũng không có được đáp án không muốn nghe nhất, nhưng ý tứ những lời này lại để lộ ra rằng, thật ra thì cách chữ yêu cũng sẽ không còn xa nữa?

Như vậy, anh nên nói cái gì? Có phải nên chúc phúc cô hay không?

"Nina,......" Mễ Chân lẳng lặng nhìn Lâm Miểu Miểu, than thở gọi tên của cô.

"Ừ?" Lâm Miểu Miểu cười áy náy, "Hôm nay thật xin lỗi, anh ấy......" Cô muốn nói tính khí của anh ta không tốt lắm, nhưng cái này giống như có chút bôi đen tấm lòng của anh, mặc dù đây là sự thật, nhưng ở trước mặt người khác, dù sao cô vẫn phải bảo vệ.

"Không sao." Anh kéo ra một nụ cười gượng gạo, mỗi một chữ đều nhẹ như lông vũ, "Chúc cậu hạnh phúc."

Lâm Miểu Miểu ngẩn người, nụ cười bên môi càng sâu hơn, lúc kết hôn, cô cũng nhận được lời chúc phúc của Lâm Thế Quần và Diệp Ninh, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng, đây là lời chúc phúc chân thành đầu tiên cô nhận được.

"Daniel, cám ơn."

Sau khi hai người trở lại phòng khách, Mễ Chân dừng bước, bỗng nhiên nghiêng đầu nói với Lâm Miểu Miểu: "Nina, tớ có thể một mình nói chuyện với anh Tông được không?"

Sau khi Lâm Miểu Miểu đi khỏi, Mễ Chân thu hồi ánh mắt của mình dừng trên người Lâm Miểu Miểu, cả người trong nháy mắt trở nên cứng rắn, Tông Chính ngồi trên ghế sô pha, ngay cả tư thế cũng chưa hề thay đổi, không cho là đúng nhướng mày, không có mặt Lâm Miểu Miểu, lời nói của anh cũng trở nên thẳng thắn sắc bén hơn.

"Anh cứ nhìn chằm chằm vợ tôi như vậy, sẽ khiến tôi rất khó chịu."

Mễ Chân cười tự giễu: "Ngay cả anh Tông cũng có thể nhìn ra, vậy mà Nina lại không biết."

"Chưa hẳn cô ấy không biết, có lẽ cô ấy chỉ muốn duy trì mối quan hệ bạn bè với cậu thôi."

Sắc mặt của Mễ Chân trong nháy mắt trở nên trắng bệch, anh tình nguyện để Lâm Miểu Miểu không biết, cũng không muốn nghĩ tới nguyên nhân này.

Tông Chính vắt hai chân, khẽ hất càm, cười nhạt hỏi: "Cậu muốn một mình nói chuyện với tôi, sẽ không phải nói cho tôi biết, cậu có ý nghĩ không an phận với vợ tôi chứ?"

Mễ Chân trầm mặc giây lát, mới nhìn thẳng vào Tông Chính, gằn từng chữ nói: "Nếu anh không thể làm cho cô ấy hạnh phúc, tôi sẽ đoạt lại cô ấy."

Tông Chính bật cười, thanh âm lạnh như băng: "Mỏi mắt mong chờ."

Trên thực tế, Mễ Chân cũng không hiểu ý nghĩa của câu thành ngữ này, nhưng thái độ của Tông Chính đã biểu đạt mãnh liệt ý tứ anh ta muốn truyền lại.

Lâm Miểu Miểu không hỏi nội dung cuộc nói chuyện giữa Tông Chính và Mễ Chân, nhưng sau khi Mễ Chân đi vào sân bay, Tông Chính lại hỏi tới nội dung trò chuyện giữa Mễ Chân và Lâm Miểu Miểu.

"Chỉ là chúc phúc em?" Tông Chính nhướng mày.

"Còn hỏi tôi có yêu anh không?"

"Em trả lời thế nào?" Tông Chính bỗng nhiên cảm thấy nhịp tim của mình không chịu khống chế, máu cũng ở trong giây phút này sôi trào.

Lâm Miểu Miểu liếc nhìn anh, trả lời: "Tôi nói sẽ cố gắng yêu anh."

Tông Chính: "......"

Một giây trước anh hết sức chờ mong, khẩn trương đến mức lòng bàn tay dường như cũng đầy mồ hôi, một giây kế tiếp anh chỉ muốn bóp chết Lâm Miểu Miểu, anh hằm hằm nhìn cô, hỏi: "Nói yêu tôi, sẽ chết à?"

Lâm Miểu Miểu vô cùng bình tĩnh trả lời: "Sẽ không, ......nhưng gạt người khác không được tốt lắm?"

Một giây trước, tâm tình của anh tốt lên một chút, một giây kế tiếp, lại một lần nữa hận không thể bóp chết Lâm Miểu Miểu.

Tông Chính đè nén cơn giận, nắm cằm của cô, cắn môi cô.

Lâm Miểu Miểu sống ở nước Y nhiều năm, nghe quen tai, nhìn quen mắt, đối với chuyện ôm hôn ngọt ngào nơi công cộng, không hề có áp lực, nhưng nụ hôn kết thúc, khi nhận được những ánh mắt giống như đèn pha chung quanh, vẫn hơi hơi mất tự nhiên, cái việc mất tự nhiên bất chợt thoáng qua, rất nhanh đã được giấu đi dưới vẻ mặt bình tĩnh tự nhiên.

Mễ Chân đi rồi, cô bị Tông Chính kéo ra khỏi sân bay, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại ngày hôm đó khi vừa tới Z thị, cô một mình ra khỏi sân bay, trong lòng mờ mịt về tương lai, bài xích thành phố xa lạ này.

Bên tai truyền đến âm thanh máy bay cất cánh, cô nhìn lên bầu trời, trong lòng dâng lên niềm thương cảm, thành phố này, mỗi một ngày đều có người rời đi, mỗi một ngày đều có người trở về, cho dù màn đêm buông xuống, sân bay quốc tế ở Z thị vẫn có máy bay liên tục cất cánh và hạ cánh.

Khi cô quay sang nhìn Tông Chính, đúng lúc chạm phải con ngươi trong đôi mắt hẹp dài của anh.

Khuôn mặt của anh dưới ánh sáng mờ ảo, lúc nào cũng đẹp đẽ và rực rỡ khó mà miêu tả, anh nắm chặt ngón tay của cô.

Cô hơi cúi đầu, ánh mắt dừng trên bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau, sự thương cảm kia bỗng chốc đã tan thành mây khói.

Dù tương lai còn mờ mịt, nhưng anh sẽ nắm tay cô, đồng hành cùng cô.

Nơi thành phố xa lạ này cũng vì có anh, đến một ngày nào đó, cô sẽ quen.

Buổi tối sau khi về nhà, Lâm Miểu Miểu phát hiện toàn bộ đồ dùng của mình đều không cánh mà bay, buổi tối chị Chu cũng không ở lại hoa viên Thế Kỷ, cô đành phải đi hỏi Tông Chính, Tông Chính thờ ơ trả lời, sau này ngủ ở phòng của anh.

Lâm Miểu Miểu hết chỗ nói nổi, cũng không để ý nhiều, vào phòng Tông Chính đi tắm rửa, kinh ngạc phát hiện trên chiếc giường lớn KING-SIZE kia, rải đầy cánh hoa hồng tươi đẹp.

Rõ ràng là kiệt tác của chị Chu.

Cô liếc mắt một cái, bình tĩnh mang theo đồ ngủ đi tắm, tắm xong đi ra, cô sờ cái bụng, chuẩn bị xuống lầu ăn cơm tối chị Chu chuẩn bị.

Trong phòng khách rất tối, đèn không mở, nhưng thắp rất nhiều nến trắng.

Ngọn nến trắng đặt giữa một loại ly thủy tinh đặc chế, ngọn lửa lập lòe, ly thủy tinh phản chiếu vẻ đẹp rung động lòng người, cô còn đang thất thần trước cảnh đẹp trước mắt, liền nghe thấy âm thanh của Tông Chính.

Anh chống cằm ngồi bên bàn ăn, gõ mặt bàn: "Nhanh đi nấu cơm."

Lâm Miểu Miểu nghi hoặc đi về phía anh, nhìn trái nhìn phải, lúc trở về, cô không chú ý mấy, nhưng có thể chắc chắn trong phòng khách lúc đó không thắp nến, buổi tối chị Chu cũng không ở hoa viên Thế Kỷ, ngày hôm nay sau khi trở về, chị Chu đã không còn ở đây.

Vậy...... những cây nến này là Tông Chính thắp sao?

Cô nhìn khắp một lượt, ít nhất có hơn trăm cây.

"Chị Chu không chuẩn bị cơm tối à?" Lâm Miểu Miểu vô cùng kinh ngạc, không thể nào, một người quản gia tốt thập toàn thập mỹ như chị Chu, lại quên chuẩn bị cơm tối?

Tông Chính nhanh chóng cho cô đáp án: "Không phải em rất muốn làm mỳ Ý à? Tôi cho em cơ hội thể hiện."

Lâm Miểu Miểu: "......"

Lâm Miểu Miểu vừa mới đeo tạp dề, Tông Chính cũng đi theo vào phòng bếp, bộ dạng lười biếng dựa ở cửa nhìn cô.

Khuôn mặt anh tuấn của anh lại lần nữa nấp trong bóng ánh sáng mờ mờ, ngoại trừ đẹp đẽ và rực rỡ, xung quanh cơ thể anh dường như còn có một vòng ánh sáng ấm áp, khiến cô không kìm lòng nổi muốn dựa vào gần.

Cô nhìn mấy lần, lại tiếp tục bận rộn, Tông Chính từ cửa đi vào, cô cũng không để ý, đến khi anh bất thình lình ôm thắt lưng cô từ phía sau, Lâm Miểu Miểu một hồi không nói gì, thế này thì cô làm sao làm nấu cơm được?

"Anh ra ngoài trước......"

Một bó hoa hồng vô cùng kiều diễm, để ngang trước ngực cô, trên cánh hoa còn đọng những giọt nước trong suốt.

Trái tim nảy lên, vừa muốn quay đầu, lỗ tai lại bị anh ngậm lấy, đầu lưỡi ẩm ướt khéo léo lướt qua vành tai xinh xắn của cô chạy tới chạy lui, dái tai rất nhột cũng rất yếu, khiến cả người cô gần như mềm nhũn.

"Tôi không muốn ăn mỳ Ý......"

Anh đặt bó hoa hồng lên bàn, cái tay thu về trực tiếp đặt ở bụng dưới của cô, hơi đè lại, để mông của cô và bụng dưới của mình dán khít một chỗ với nhau.

Mông bị một thứ quen thuộc chạm vào.

Lúc anh bị ốm, vô cùng trơ tráo nói muốn ngủ trần, tình cảnh này cô đã trải qua nhiều lần, .......của anh, cách quần lót mỏng nửa trong suốt của cô, tiếp xúc thân mật với mông cô.

"Tôi muốn ăn em."

Hơi thở nóng bỏng thổi vào trong lỗ tai của cô, nóng đến mức con dao trong tay cô suýt nữa cầm không chắc.

3.

Tông Tiểu Chính đi một vòng quanh Lâm Tiểu Miểu, còn liên tục khoe mấy tư thế săn mồi đẹp, tiếc là hổ trắng nhỏ Lâm Tiểu Miểu không nhìn nó lấy một lần, Tông Tiểu Chính nhịn một lúc, hỏi: "Tôi thích ăn lỗ tai thỏ, còn em?"

Lâm Tiểu Miểu bộ dạng lười biếng nuốt chân thỏ vào trong miệng, rất hào phóng xé lỗ tai thỏ ném cho Tông Tiểu Chính.

Tông Tiểu Chính: “......”

Tông Tiểu Chính trong nháy mắt đau buồn, anh cảm giác mình bị con hổ trắng nhỏ đáng yêu này coi thường, vì vậy anh xoay người nhanh chóng chạy về bên cạnh Đỗ Tiểu Khiêm, bắt con thỏ sau lưng Đỗ Tiểu Khiêm.

"Sói nhỏ ca ca, cứu em......, ô ô ô......"

Đỗ Tiểu Khiêm nổi giận: "Tông Tiểu Chính, trả em thỏ lại cho tôi! Hổ không ăn thỏ gần hang!"

Tông Tiểu Chính im lặng, ném thỏ trả lại cho Đỗ Tiểu Khiêm, xoay người chạy vào trong rừng, chờ anh bắt được một con thỏ nhỏ xinh đẹp, chuẩn bị cùng đi ăn tối với hổ trắng nhỏ đáng yêu, khi đó bên bờ đã không thấy dấu vết của Lâm Tiểu Miểu.

Tông Tiểu Chính cô đơn ngậm con thỏ trong miệng, đứng trước gió, anh cảm giác mình bị vứt bỏ......

Quá đau......

4.

Tông Tiểu Chính canh giữ mấy ngày liền bên bờ sông, tính tình càng ngày càng nóng nảy, các loài động vật nhỏ bị dọa, đều không dám đến uống nước, qua mấy ngày, Tông Tiểu Chính mỏi mắt chờ mong cũng không thấy hổ trắng nhỏ, anh cảm thấy mình tiếp tục đợi thế này không phải biện pháp hay, muốn chủ động xuất kích, nhưng lại lo hổ trắng nhỏ chạy mất, thế là ngày đó ở nơi hổ trắng nhỏ đến uống nước, anh liên tục bấm một vòng dấu móng tay, bày tỏ tình cảm của mình với hổ trắng.

Sau đó, Tông Tiểu Chính hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang triệu tập đại hội các loài động vật nhỏ một lần, ép tất cả các loài động vật nhỏ giúp nó để ý con hổ trắng nhỏ kia, Tông Tiểu Chính một mình đi loanh quanh trong khu rừng khác, thời gian không phụ người có tâm, cuối cùng nó tìm được hổ trắng nhỏ trong một cánh rừng khác.

Cô đang ngủ, cơ thể trắng muốt nằm trên tảng đá tròn tròn, lông khắp người trơn láng, thật đáng yêu.

Tông Tiểu Chính ngồi chồm hổm bên tảng đá, không nhịn được vươn móng vuốt, rất muốn vuốt ve cô......

Lâm Tiểu Miểu rất nhanh cảnh giác mở mắt ra, nhìn thấy Tông Tiểu Chính, cô nhớ ra, đây là con hổ kén ăn chỉ thích ăn tai thỏ kia.

Tông Tiểu Chính thấy hổ trắng nhỏ tỉnh dậy, móng vuốt vươn ra chưa sờ đến, không thể làm gì khác hươ hươ, nhiệt tình mời nói: "Những chú thỏ trong cánh rừng kia của tôi ăn rất ngon, nhà tôi cũng rất lớn, hang của tôi cũng rất sạch sẽ ấm áp......"

5.

Lâm Tiểu Miểu kỳ quái nhìn nó, hỏi: "Chuyện này liên quan gì tới tôi?"

Tông Tiểu Chính im lặng, nghĩ xem lời nói của mình có phải quá hàm súc hay không, nó giũ bộ lông bóng loáng, hùng dũng oai vệ tạo dáng: "Tôi muốn giao phối với em."

"Đùng—— "

Lâm Tiểu Miểu một vuốt gạt Tông Tiểu Chính sang một bên, ưu nhã rời đi.

Tông Tiểu Chính ủ rũ cúi đầu trở về cánh rừng của mình, hướng Đỗ Tiểu Khiêm quang vinh giành được danh hiệu giống đực mị lực được hoan nghênh nhất 3 năm liền, xin chỉ giáo.

Đỗ Tiểu Khiêm liếc nhìn nó, nếu như nói hắn là giống đực mị lực được hoan nghênh nhất, vậy Tông Tiểu Chính đã năm năm liên tục là giống đực xấu tính nhất, tuyệt đối không chọn được con thứ hai.

Hắn vô cùng không khách khí nói: "Cậu? Người ta có thể thích mới là lạ! Có tặng cô ta thứ thích ăn nhất không? Có vây quanh cô ta ca hát nhảy múa không?"

Tông Tiểu Chính bắt đầu hiểu, vui sướng chạy đi chà đạp hoa cỏ.