“Đợi hai con nửa ngày rồi, cuối cùng cũng về, để chị Vương chuẩn bị dọn cơm!”
Người nói là mẹ của Tông Chính Lý Trân, Lâm Miểu Miểu đảo lại những tư
liệu đơn giản buổi chiều mới tra ở trong đầu một lần, quan sát mấy người trong phòng khách, cũng không đông lắm, một nhà ba người Tông Bắc Sơn,
cùng với một bà cụ hơn 70 tuổi, nụ cười hòa ái.
Bà cụ hiển nhiên là bà nội của Tông Chính Khưu Thục Thanh, bà vẫy tay về phía Lâm Miểu Miểu, giọng hờn giận, tức giận quát Tông Chính: “Còn
không đưa cháu dâu qua đây để ta nhìn một cái, đăng ký kết hôn được mấy
ngày rồi, cũng không đưa về nhà!” Khưu Thục Thanh còn oán trách nhìn Lâm Miểu Miểu, “Cháu cũng không biết tự mình đến à?”
Lâm Miểu Miểu vội vàng bước lên phía trước mấy bước, chuyện này quả thực cô không để ý, trên đời này có cô dâu bình thường mới cưới nào, kết hôn được mấy ngày rồi, mà còn chưa gặp qua người lớn bên nhà trai, Lâm Miểu Miểu chưa thấy ai như vậy, căn bản không hề nghĩ đến điểm này, nhưng
cho dù cô có nghĩ đến, e rằng cũng sẽ không chủ động đến đại viện của
Tông gia.
“Thật là xinh đẹp, nhìn cũng chín chắn lanh lợi,” Khưu Thục Thanh kéo
Lâm Miểu Miểu nhìn một lúc, gật đầu, từ bên cạnh lấy ra một cái hộp gỗ
Trầm Hương, “Quà gặp mặt bà nội cho con.”
“Cảm ơn bà nội.” Người lớn tặng quà không dám từ chối, Lâm Miểu Miểu
nhận lấy, sau đó xấu hổ nghĩ ra, lần đầu tiên cô đến nơi ở nhà họ Tông,
hình như là đi tay không tới, trong lòng nhất thời hơi lo lắng, con mắt
không tự chủ nhìn về phía Tông Chính, Tông Chính gặp con mắt đen láy của cô, ánh mắt nhìn sang muốn nói lại thôi, thần trí cũng bay đi đâu mất.
Cô hình như có chuyện nói với anh……
“Nhìn xem có thích không?” Khưu Thục Thanh cười tít mắt hỏi.
Lâm Miểu Miểu đành phải mở hộp ra, một chiếc vòng ngọc phỉ thúy trong
suốt nằm trên miếng vải gấm màu đen trong hộp, mặt dây chuyền là hình
Quan Âm chạm khắc vô cùng tinh xảo, cho dù Lâm Miểu Miểu là người không
am hiểu về ngọc, nhìn miếng ngọc cỡ nửa bàn tay, khối Quan Âm có màu
xanh long lanh của ngọc bích, cũng biết giá trị không nhỏ.
“Rất thích ạ.” Lâm Miểu Miểu mặc dù trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh ung dung như trước.
Khưu Thục Thanh liên tục giục Lâm Miểu Miểu đeo vào, Lâm Miểu Miểu cũng
không nghĩ nhiều, chờ sau khi cô đeo xong, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn
của Khưu Thục Thanh, nở nụ cười ấm áp, vuốt tay Lâm Miểu Miểu xúc động
nói với Lý Trân: “Cuối cùng cũng có hi vọng.”
Lý Trân cười phụ họa mấy câu, cũng lấy ra một cái hộp cho cô, bên trong
hình như là vòng cổ và một chiếc vòng tay ngọc bích cùng màu.
Lâm Miểu Miểu lần thứ hai yếu ớt nhìn sang Tông Chính.
Mẹ của Tông Nhan Hà Trinh cũng cười lấy ra quà của mình, là một đôi
khuyên tai hồ điệp, khéo léo tinh tế, óng ánh long lanh, cũng là ngọc
phỉ thúy xanh biếc, gần như có thể phối thành một bộ cùng chuỗi vòng cổ, vòng tay kia.
Lý Trân nhìn qua, mỉm cười nói: “Đôi khuyên hồ điệp này rất độc đáo, xem ra mẹ chồng là ta phải đối xử tốt hơn với con dâu.”
Lâm Miểu Miểu lần thứ ba nhìn Tông Chính cầu cứu.
Tông Chính run rẩy, hận không thể ngay lập tức cướp người từ trong chỗ mọi người về.
Dì Vương đại quản gia là một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, sau
khi Lý Trân phân phó dọn cơm, không đến mấy phút sau, dì Vương đã đến
thông báo cho mọi người, mọi người đứng dậy đi về phòng ăn ăn cơm tối,
Lâm Miểu Miểu lùi về sau hai bước, Tông Chính đi đến sát bên người cô,
con mắt sáng như đá quý: “Sao vậy?”
“Tôi có phải nên tặng quà gặp mặt hay không?”
Giọng nói của Lâm Miểu Miểu hết sức oán hận, vừa đến đã nhận được ba
phần quà lớn giá trị xa xỉ, cô tính toán tài sản của mình một chút, có
vẻ như sắp bị phá sản…… Tông Chính nhìn biểu tình buồn rầu của Lâm Miểu
Miểu, liền dừng lại, âm thanh rất rõ ràng: “Không cần lo lắng, chuyện
này giao cho tôi!”
Lâm Miểu Miểu muốn hỏi mấy câu, Tông Chính đã lấy điện thoại đi ra chỗ
khác, không biết gọi cho ai, Lâm Miểu Miểu đứng im chờ, không đến một
phút Tông Chính đã quay lại: “Tôi gọi người một lúc nữa đưa tới.”
“Hết bao nhiêu tiền? Tôi trả lại cho anh.”
Tâm trạng vui sướng của Tông Chính, trong nháy mắt bị những lời này của Lâm Miểu Miểu đập tan.
Lâm Miểu Miểu rất nghiêm túc nói lời cảm ơn: “Lần này cảm ơn anh, tôi
không hiểu nhiều về những……” Tuy là buổi chiều Tông Chính vừa mới vô lễ
với cô, bọn họ còn có nợ chưa tính, nhưng chuyện nào ra chuyện ấy.
Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt Tông Chính ngày càng khó coi, không hiểu gì cả, người này thật đúng là âm tình bất định.
“Hai người các con còn đứng đờ ra đó làm cái gì? Nhanh qua đây ăn cơm!”
Lý Trân đứng ở trước mặt hô lên, Lâm Miểu Miểu nhìn sắc mặt âm u kia của Tông Chính, nhắc nhở một câu: “Chí ít cũng phải giả bộ chứ!”
Sắc mặt Tông Chính càng xấu hơn, nụ cười trào phúng không biết nên nói
gì, đưa tay nắm lấy tay của Lâm Miểu Miểu: “Vậy thì giả vờ đi.”
Tông Chính kéo Lâm Miểu Miểu đi vào phòng ăn, Lý Trân nhìn chằm chằm
ngón tay đan vào nhau của hai người, cùng Khưu Thục Thanh nhìn nhau
cười.
Lòng bàn tay Tông Chính nóng bỏng như lửa, dắt cô đi đến hai vị trí
trống còn lại, Lâm Miểu Miểu vừa muốn rút tay mình ra, Tông Chính lại
không chịu buông lỏng, cứ như vậy kéo tay cô ngồi xuống.
Lý Trân cười trêu ghẹo Tông Chính một câu: “Kết hôn rồi đúng là không giống.”
Lâm Miểu Miểu vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng vừa xấu hổ lại vừa
không biết nói gì, cô liếc nhìn Tông Chính, thử rút tay mình về, ánh mắt Tông Chính mang theo sự chế nhạo liếc nhìn cô, dường như muốn nói:
Không phải giả vờ sao?
Lâm Miểu Miểu dùng ánh mắt truyền đạt ý tứ cảnh cáo: Còn làm loạn, đánh anh!
Mu bàn tay của cô bị ngón tay Tông Chính cào cào mấy cái, Tông Chính không hề sợ hãi nhướng mày: Đến đây!
Lâm Miểu Miểu cũng học y như vậy, cũng dùng ngón tay túm lấy ngón tay
của Tông Chính, dùng lực hiển nhiên cũng mạnh hơn Tông Chính.
Khưu Thục Thanh ho nhẹ một tiếng: “Ăn cơm trước!”
Lâm Miểu Miểu nhìn ánh mắt lấp lánh của mọi người trên bàn, vẻ mặt trầm
tĩnh rút cục cũng không còn, Khưu Thục Thanh nhìn Lâm Miểu Miểu liên tục lắc đầu: “Gầy quá, phải bồi bổ mới được!” Sau đó sai Tông Chính gắp
thức ăn cho Lâm Miểu Miểu.
Lâm Miểu Miểu bình tĩnh dùng tay phải cầm đũa lên, khiêu khích nhìn Tông Chính: Không buông à? Có khí phách thì dùng tay trái đi!
Tông Chính khinh thường nhếch khoé môi, không nặng không nhẹ xoa lòng
bàn tay Lâm Miểu Miểu, mới buông tay trái của cô ra, đem những món ăn mà Khưu Thục Thanh bảo, toàn bộ gắp vào trong đĩa trước mặt Lâm Miểu Miểu.
Khưu Thục Thanh dường như hận không thể để Lâm Miểu Miểu ăn một mạch cho béo hơn, liên tục thúc giục Tông Chính gắp đồ ăn cho Lâm Miểu Miểu,
thỉnh thoảng lại xen vào mấy câu hỏi xem Lâm Miểu Miểu thích ăn gì.
Lâm Miểu Miểu là người từ trước đến nay sống lạnh lẽo cô độc, trong lúc
nhất thời bị nhiệt tình của Khưu Thục Thanh làm cho bối rối, cô nhìn
sang Tông Chính, tuy rằng anh ta cả ngày âm tình bất định, nhưng cảm
giác anh ta mang lại cho người khác cũng không như vậy, cho dù anh ta
khuôn mặt âm trầm, cũng mang theo cuồng bạo như ánh mặt trời chói chang, nhiệt độ nóng rực của ngọn lửa, ánh mắt Lâm Miểu Miểu dạo một vòng trên bàn, tầm mắt dừng lại trên người Khưu Thục Thanh ngồi chính giữa khí
thế mạnh mẽ đang sai Tông Chính gắp đồ ăn, cô dường như đã hiểu, Tông
Chính rốt cuộc giống ai.
“Bà nội, bà chỉ biết đau lòng cháu dâu, không cần đứa cháu gái là con
này.” Tông Nhan thấy khó chịu trong lòng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười, làm nũng với Khưu Thục Thanh.
Khưu Thục Thanh cười mắng hai câu, lại cười tít mắt hỏi Lâm Miểu Miểu đã quen với cuộc sống ở Z thị hay chưa, hỏi hai câu, lại chuyển chủ đề, bà nhìn Lâm Miểu Miểu không chớp mắt: “Miểu Miểu à, bây giờ bà đã 76 rồi,
nhân sinh thất thập cổ lai hi(1), bà cũng không sống được mấy năm nữa,
bây giờ bà rất mong mỏi có một đứa chắt trai, có thể ôm chắt trai của
ta, con chuẩn bị khi nào thì sinh chắt trai cho ta?”
Lâm Miểu Miểu đờ người ra, nhìn ánh mắt tha thiết của bà cụ, cô thực sự không thể nói ra mình căn bản không có dự định này.
Tông Nhan cười trả lời thay Lâm Miểu Miểu: “Bà à, Miểu Miểu còn trẻ lắm, nghe nói Miểu Miểu còn chưa tốt nghiệp đại học, những cô gái trẻ tuổi
ai lại không muốn giữ vóc dáng của mình, làm sao có thể sinh chắt trai
cho bà sớm như vậy.”
Khuôn mặt Khưu Thục Thanh bỗng chốc ảm đạm, giống hệt vẻ mặt của Tông
Chính, bà cách một khoảng nói với Tông Chính: “Cháu ngoan, trước đây
cháu không kết hôn cũng đành chịu, giờ cháu cũng có vợ rồi, cháu xác
nhận cho ta, tóm lại lúc nào mới sinh chắt trai cho ta!”
Tông Chính không nói gì, thật ra anh cũng rất muốn……, nhưng đến bây giờ anh còn chưa chạm đến Lâm Miểu Miểu.
Tông Chính giống như vô tình liếc mắt nhìn Lâm Miểu Miểu, lại hết sức
bình tĩnh, dễ dàng đẩy Lâm Miểu Miểu vào trong hố lửa: “Bà à, bà nói với con có ích lợi gì, con lại không thể sinh con được.”
Vừa nghe đề tài này, Lâm Miểu Miểu đang không ngừng làm giảm sự tồn tại của bản thân: “……!!!”
Khưu Thục Thanh lập tức chuyển họng súng, lật mặt còn nhanh hơn lật
sách, bà tươi cười ôn hòa hỏi: “Miểu Miểu, con cho bà câu trả lời chính
xác, lúc nào sinh chắt trai cho bà?”
Lâm Miểu Miểu cảm thấy cho dù lần đầu tiên tham gia giải vô địch thế
giới, cũng chưa từng gian khổ như thế này, nhìn khuôn mặt từ ái tha
thiết của Khưu Thục Thanh, Lâm Miểu Miểu lại nhớ đến bà ngoại đã mất,
nói thật, cô thực sự không nói ra được, không muốn tổn thương bà, nói
dối, tính cách của cô cũng không thể nào nói được, Lâm Miểu Miểu trong
ánh mắt chờ đợi tha thiết của Khưu Thục Thanh, khó khăn nói ra mấy chữ:
“…con sẽ gắng sức!”
Còn về kết quả cuối cùng ra sao, không thể biết được.
Khuôn mặt Khưu Thục Thanh mang theo thất vọng, thấy Lâm Miểu Miểu cúi
đầu, gắt gao nhìn chằm chằm vào bát mình, cũng không thúc ép nữa, bà thở dài một hơi, rất có hương vị tự an ủi chính mình: “Cố gắng là tốt rồi,
chuyện này cũng phải xem duyên phận, Miểu Miểu, miếng ngọc Quan Âm bà
cho con phải luôn mang theo bên người, bà tìm cao tăng khai quang, nghe
nói rất linh……”
Lâm Miểu Miểu bỗng nhiên cảm thấy miếng ngọc Quan Âm ở ngực, nhiệt độ nóng khác thường, muốn thiêu rụi quần áo của cô.
Lý Trân vốn không vừa lòng với thân phận của Lâm Miểu Miểu, lại thêm kết hôn mấy ngày Lâm Miểu Miểu cũng không chủ động đến nhà, ngay cả gọi
điện cũng không, nhưng hôm nay gặp Lâm Miểu Miểu, vẫn là một cô gái ngây thơ, sống chung với Tông Chính cũng không tồi, giờ nghĩ đến thân phận
của Lâm Miểu Miểu, bất mãn trong lòng bà cũng giảm đi ít nhiều.
Lý Trân tán thành nói: “Đừng quá áp lực.”
Khưu Thục Thanh vội vàng phụ họa: “Đúng đúng! Đừng có quá áp lực, cố
gắng, cố gắng! Miểu Miểu, ăn đi! Thích ăn gì thì nói với bà, trên trời
thì bay, trong nước thì bơi, trên mặt đất thì chạy, không có gì bà không làm được!”
(二)
Tông Tiểu Chính đứng tại chỗ bực bội xoay lòng vòng, làm sao đây? Rất muốn chơi cùng cô ấy!
Sói nhỏ Đỗ Tiểu Khiêm dùng móng vuốt chọc chọc Tông Tiểu Chính, “Nhanh
đi nhắc nhở đồng loại của cậu một chút, bảo cô ta đừng tàn nhẫn như
vậy!”
Tông Tiểu Chính con mắt sáng lên: “Tôi đi ngay đây!”
Tông Tiểu Chính vui mừng hớn hở chạy đến bên bờ sông chỗ Lâm Tiểu Miểu,
Lâm Tiểu Miểu nuốt nước bọt, cảnh giác nhìn chằm chằm con hổ nhỏ màu nâu nhạt đang vui vẻ chạy tới.
Tông Tiểu Chính dừng cách đó hai mét, nói với hổ trắng nhỏ Lâm Tiểu Miểu đang sẵn sàng chuấn bị chiến đấu, khua móng vuốt, con mắt sáng lấp
lánh: “Lông trên mặt bạn bị máu thỏ nhuộn đỏ cả rồi, tôi giúp bạn liếm
sạch nhé?”
Lâm Tiểu Miểu: “……”
Lâm Tiểu Miểu không thèm để ý đến nó, cúi đầu, dùng hàm răng sắc bén xé một chân của thỏ.
Các loài động vật nhỏ tham gia hội bên sông như thỏ, cáo, sóc…, sợ hãi
lập tức trốn ở phía sau sói nhỏ Đỗ Tiểu Khiêm, ánh mắt Đỗ Tiểu Khiêm
hưng phấn che một con thỏ nhỏ trong ngực: “Đừng nhìn, quá tàn nhẫn! !
Rất không có thú tính! !”
“Sói nhỏ ca ca, em sợ lắm!”
Đỗ Tiểu Khiêm kẹp thỏ nhỏ vào trong móng vuốt của mình: “Đừng sợ, buổi tối anh ngủ cùng em!”
Con thỏ nhỏ nào đó đôi mắt hồng hồng nước mắt trong suốt, cảm kích nhìn Đỗ Tiểu Khiêm: “Sói nhỏ ca ca, anh thật tốt!”
Chú thích:
(1) Nhân sinh thất thập cổ lai hi nghĩa là hiếm ai sống được 70 tuổi.