Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 16: Huần luyện viên Lâm




Ánh ban mai buổi sáng từ cửa sổ sát đất chiếu vào trong phòng khách, tâm trạng tốt mới có của Lâm Miểu Miểu, bởi vì Tông Chính, chẳng còn lại bao nhiêu. Người này ngoại trừ lúc ngủ có vẻ điềm tĩnh vô hại, những lúc khác đều cực kì đáng ghét, nhất là khi nghĩ ra đủ mọi chiêu, sai khiến Lâm Miểu Miểu, chẳng qua là mỗi lần Lâm Miểu Miểu bị Tông Chính gọi tới gọi lui, áy náy trong lòng cũng vơi bớt đi, Lâm Miểu Miểu âm thầm suy nghĩ, phương thức trả nợ này cũng tốt, nhưng……., cứ nghe lại cảm thấy tức giận!

Tông Chính ăn sáng xong, lại sai Lâm Miểu Miểu, “Phải bôi thuốc rồi!”

Lâm Miểu Miểu vừa mới đặt bát vào máy rửa bát, nghe vậy đành phải rửa tay đi lên lầu lấy rượu thuốc, Tông Chính vắt hai chân, hết sức thoái mái ngồi ở sô pha xem tin tức kinh tế tài chính.

Lúc chờ Lâm Miểu Miểu mang thuốc tới, khóe môi Tông Chính ngậm cười, bắt đầu cởi quần áo của mình, anh cởi rất chậm, nhìn có một loại khí chất ưu nhã cảnh đẹp ý vui, chỉ là cảnh đẹp ý vui này rất nhanh đã bị những vết bầm tím trên khắp người anh phá hủy hơn phân nửa.

Tông Chính chỉ chỉ vết bầm mới có thêm trên người mình, hất mày châm biếm, “Lâm Miểu Miểu, cô thật sự đến để đền bù cho tôi ư?”

Lâm Miểu Miểu nét mặt không thay đổi chuyển tầm mắt, Tông Chính giở trò lưu manh, cô đánh anh ta, đó là anh ta tự làm tự chịu, hơn nữa, cô còn giúp anh ta bôi thuốc, cho nên không cần phải áy náy! Dù nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Lâm Miểu Miểu trong lòng vẫn nhắc nhở chính mình, sau này cố gắng không đánh anh ta, chí ít anh ta chưa từng đánh cô, cô thế này quả thực hơi dữ dằn.

Nhưng anh ta giở trò lưu manh, chẳng lẽ cô phải đùa giỡn lại?

Lâm Miểu Miểu vừa suy nghĩ, vừa xoa thuốc cho Tông Chính, lúc Lâm Miểu Miểu xoa thuốc cho Tông Chính, ánh mắt Tông Chính vẫn luôn dõi theo cô, nhìn thấy khuôn mặt Lâm Miểu Miểu càng trở nên xấu xa, lực tay cũng ngày càng mạnh, Tông Chính bắt lấy cổ tay cô, “Lâm Miểu Miểu, cô cả ngày khuôn mặt cứng nhắc, là khuôn mặt sinh ra đã mất hết cảm xúc, hay là dây thần kinh của nó hỏng rồi? Cười cho tôi coi, giống như tối hôm qua vậy.”

Lâm Miểu Miểu không thể nhịn được nữa: “Nhiều chuyện!”

Tông Chính nắm chặt cổ tay cô, đứng dậy kể lể: “Lâm Miểu Miểu, cô tính khí xấu, phẩm hạnh xấu, lòng dạ xấu, không sai bảo được,……, lớn lên tạm coi là ưa nhìn, lại bày ra bộ mặt không cảm xúc, trên người cô có ưu điểm nào không?”

Lâm Miểu Miểu nghiêm mặt, ném rượu thuốc cho Tông Chính, lạnh lùng nói: “Lảm nhảm nhiều thế, tự đi mà bôi thuốc!”

Tông Chính lại vứt lại cho Lâm Miểu Miểu, ung dung thoải mái đưa ra kết luận, “Tính tình đúng là xấu hết chỗ nói!”

Lâm Miểu Miểu nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự tức giận, Tông Chính vừa thấy Lâm Miểu Miểu tức giận, thì vô cùng hả hê, anh lười biếng nằm trên sô pha, “Nhanh lên!”

Tại sao người này lại đáng ghét như vậy hả hả! ! ! Lâm Miểu Miểu nhìn chằm chằm Tông Chính hết nửa phút, mới oán hận cầm lấy rượu thuốc, đổ ra lòng bàn tay, Tông Chính vừa nhìn động tác đóng mở hết sức của Lâm Miểu Miểu, lông mày giật giật mấy cái, Tông Chính cho là Lâm Miểu Miểu lại muốn mượn việc công báo thù riêng, nhưng Lâm Miểu Miểu hít sâu vài lần, khuôn mặt không biểu tình gì ngồi xổm bên cạnh Tông Chính, tuần tự xoa nặn. Chỉ là mặc kệ Tông Chính nói gì, cô đều không có phản ứng, hơn nửa giờ sau, Lâm Miểu Miểu đứng dậy thu dọn, cổ tay lại bị Tông Chính bắt lấy, Tông Chính quan sát kĩ khuôn mặt không hề có hứng thú của cô: “Tức giận à?”

Lâm Miểu Miểu hất tay ra, nhưng không hất được, nhìn thẳng vào mắt Tông Chính, lạnh lùng nói: “Buông tay!”

Tông Chính dùng sức kéo Lâm Miểu Miểu về phía mình, Lâm Miểu Miểu phản ứng cực nhanh thúc vào bụng của Tông Chính, phẫn nộ trừng mắt với anh. Tông Chính khẽ cười một tiếng, lấy tay khác đè sau gáy Lâm Miểu Miểu, ấn đầu Lâm Miểu Miểu xuống, rất nhanh hôn một cái lên môi của Lâm Miểu Miểu, sau đó buông Lâm Miểu Miểu ra.

Lâm Miểu Miểu lùi sau hai bước, lại lạnh lùng trừng Tông Chính, Tông Chính không để ý ánh mắt của Lâm Miểu Miểu cười lên, thậm chí còn rất ý vị sờ sờ môi, ngọn băng trong mắt Lâm Miểu Miểu lóe lên, cắn môi, lao tới.

Đấm Tông Chính một đấm cộng thêm đá hai cái, tâm trạng Lâm Miểu Miểu cũng không chỗ nào dễ chịu, ngực của cô bị Tông Chính sờ xoạng, Lâm Miểu Miểu thầm hối hận, cô không am hiểu cách đánh áp sát, vì sao nhất định phải xông nên vật lộn với Tông Chính? Tông Chính bị đánh, nhưng cô bị đùa bỡn, kết quả cuối cùng này nên xem là ai thắng đây?

Cách đánh nhau của một người đàn ông có thể phản ánh rõ ràng trực tiếp tính cách của người đó, kiên nhẫn của Tông Chính, càng áp chế càng dũng cảm xông lên, sự mạnh mẽ ngoan cố vì đạt được mục đích này, cũng lưu lại ấn tượng cực kì sâu cho Lâm Miểu Miểu, anh là một người đàn ông giống như ánh mặt trời rực rỡ, ngay cả tùy tiện đánh nhau cũng lộ ra vẻ đường đường chính chính khí thế ép người, đồng thời giữ vững gianh giới của chính mình, cho dù bị cô đạp xuống giường hết lần này đến lần khác, cũng chưa từng đánh cô.

Lâm Miểu Miểu về phòng chỉnh lại quần áo, ở trong lòng lại bổ xung một câu, cho dù anh ta không đánh cô, nhưng ngực lại có mấy vết tay,……, lẽ nào cô thật sự phải đánh anh ta nằm viện? Lần đầu tiên Lâm Miểu Miểu cảm thấy đánh nhau cũng rất phiền phức, Tông Chính chắc không thể an phận rồi?

Lúc cơm trưa, Tông Chính đập mặt bàn, giọng nói vừa bắt bẻ vừa khinh thường” “Lâm Miểu Miểu, tôi muốn ăn lưỡi vịt chiên, cô mua vịt quay cô tôi! Cần tôi nhấn mạnh một lần nữa sao? Tôi không ăn đồ ăn bên ngoài! !......, tôi muốn ăn cá nấu sữa, cô hấp cá lư cho tôi!......”

Lâm Miểu Miểu xới cơm cho mình, đưa đũa ra, dùng sức ngắt đứt cổ vịt, sau đó gắp cái cổ vịt vào bát tự phục vụ mình ăn.

“……” Tông Chính nhìn chằm chằm Lâm Miểu Miểu không nói gì một lúc, đẩy bát không đến trước mặt cô: “Xới cơm!”

Tông Chính đợi một lúc, thấy Lâm Miểu Miểu không nhúc nhích, đành phải chậm rì đứng lên, vừa xới bát cơm cho mình, vừa giáo huấn: “Lâm Miểu Miểu, cô làm vợ……rèn mười năm cũng không đạt yêu cầu!”

“……” Lâm Miểu Miểu cặm cụi, tập trung ăn cơm.

Ăn trưa xong, Tông Chính chậm chạp đi đến cửa phòng bếp, dựa vào cánh cửa nhìn một lúc, “Dọn dẹp à?”

“……” Lâm Miểu Miểu cúi đầu cầm khăn mặt chà mạnh bàn bếp.

Thấy Lâm Miểu Miểu không để ý mình, Tông Chính cảm thấy vô vị, tiến lên lấy tay chọc chọc bả vai Lâm Miểu Miểu: “Giận à?”

Lâm Miểu Miểu quay đầu lại, ném cái khăn trong tay lên bàn, hơi híp mắt lại tâm trạng không tốt nhìn chằm chằm Tông Chính.

Tông Chính bình tĩnh thoái mái hỏi: “Cô ánh mắt chứa chan tình cảm như vậy lườm bản thiếu gia, chẳng lẽ đã yêu tôi rồi?”

Khóe môi Lâm Miểu Miểu co rút, cúi đầu không nói năng gì lau bàn.

Buổi chiều lúc hai giờ, Lâm Miểu Miểu dọn dẹp xong mọi thứ, chuẩn bị đến câu lạc bộ Tuyết Vực làm việc, vừa mới ra đến cửa, tiếng nói của Tông Chính từ sau lưng truyền đến: “Đi đâu?”

Lâm Miểu Miểu cúi người sỏ giày, “thình” một tiếng đóng cửa. Cô vừa đi đến ga ra, thì nghe thấy điện thoại mình đổ chuông, ngay khi nhìn là điện thoại của Tông Chính, Lâm Miểu Miểu trực tiếp tắt máy, trong nháy mắt cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều.

***

Lâm Miểu Miểu đi xe tới Tuyết Vực, nhận mấy thứ như thẻ nhân viên trang phục Taekwondo, đi phòng thay đồ thay quần áo. Hôm nay là ngày làm việc, lên lớp lác đác được hơn mười người, nam nhiều nữ ít, đều còn ít tuổi.

Lâm Miểu Miểu và một huyến luyện viên khác tên là Tạ Thầm một trước một sau đi vào phòng tập, Taekwondo quan trọng nhất là lễ nghi, cho dù các học viên đối với cô giáo xinh đẹp mới tới tràn ngập hiếu kì, nhưng vẫn lễ phép giữ yên lặng, chỉ là dùng ánh mắt trao đổi thông tin với nhau.

Lâm Miểu Miểu chính thức tham gia giải đấu Taekwondo từ khi 11 tuổi, lúc 15 tuổi, Lâm Miểu Miểu được trao đai đen, chính thức tham gia giải Taekwondo quốc tế, đồng thời làm huấn luyện viên trong đạo quán của sư phụ mình Phác Hoằng Hi, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng cô có đủ thực lực, hơn nữa cả người lúc nào cũng toát ra vẻ lạnh lùng, đủ khí thế, đối tượng dạy học lại chỉ là những bạn nhỏ khoảng 10 tuổi, vẫn dạy được, phù hợp dạy những đứa trẻ khó bảo, đợi sau khi cô lớn hơn, đối tượng dạy học đổi thành những người trưởng thành, trong Hồng Hi đạo quán từ giáo viên phụ lên giáo viên chính, một năm trước, trở thành cao thủ Taekwondo đứng trong tốp ba người giỏi nhất Hồng Hi đạo quán.

Khi Lâm Miểu Miểu nói ra mình đã từng giành được giải thưởng, Vương Trữ vừa nghe, đã muốn để Lâm Miểu Miểu làm huấn luyện viên trưởng môn Taekwongo, Lâm Miểu Miểu đến đạo quán Taekwondo chỉ dự định kiêm chức, dẫu sao trên danh nghĩa cô cũng là người của Hồng Hi đạo quán, ở Z thị tìm việc, trong lúc kiếm tiền cũng để bản thân có thể thường xuyên luyện tập, đồng thời còn có thể cùng võ sư khác học hỏi lẫn nhau, Lâm Miểu Miểu cũng không tính phí phạm toàn bộ thời gian ở đây, liền khéo léo từ chối lời mời của Vương Trữ.

“Chào các bạn, tôi là huấn luyện viên mới của các bạn Lâm Miểu Miểu, các bạn có thể gọi tôi là cô Lâm, tôi là đai đen tứ đẳng ITF(1), Lâm Miểu Miểu sau khi giới thiệu đơn giản về mình, dùng ánh mắt ra hiệu với trợ giảng Tạ Thầm có thể bắt đầu chương trình dạy học.

Thời gian Lâm Miểu Miểu lên lớp từ 3 giờ đến 4 giờ 30 chiều, nửa giờ là một tiết học, hết tiết cô còn có thể chiếm phòng tập trống của câu lạc bộ, tự mình luyện thêm.

“Cúi chào!”

Sau khi kết thúc giờ học, có mấy cậu con trai hoạt bát lập tức xông tới.

“Cô Lâm, vừa nãy cú đá xoay trên không cô biểu diễn, cực suất, em luyện bao lâu mới có thể đá ra như vậy?”

“Cô Lâm, cô học Taekwondo lâu như vậy, mới có đai đen tứ đẳng? Em cảm thấy các huấn luyện viên có tiếng là đai đen ngũ đẳng cũng không lợi hại bằng cô……”

“Cô Lâm, cái đó, cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“Cô Lâm, cô có bạn trai chưa?”

“……”

Mặc dù Lâm Miểu Miểu tính tình lãnh đạm, nhưng đối với học sinh của mình, vẫn rất kiên trì, với những đứa trẻ chưa trưởng thành mười mấy tuổi này, cô không có cách nào bày ra bộ dạng sinh vật lạ chớ lại gần, trong nhất thời bị quấn lấy gáy đổ cả mồ hôi, những học viên này ở Z thị còn khó chơi hơn so với những học viên trước đây của cô.

“Năm nay tôi 21 tuổi, không có bạn trai, nhưng đã kết hôn!” Lâm Miểu Miểu mà không trả lời rõ ràng, phỏng chừng sau này còn bị bám riết, vì vậy thẳng thắn giải quyết dứt khoát.

“Thật ạ, huấn luyện viên, cô nói cô 21 tuổi, em tin, cô nói cô không có bạn trai, em tạm thời tin, nhưng ! ! Cô nói cô kết hôn rồi, cô xem chúng em là đứa trẻ 3 tuổi chắc?”

Lâm Miểu Miểu cũng lười giải thích, vốn muốn ở lại một lúc, luyện quyền cước, nhưng giờ đây, cứ chuồn sớm thì hơn.

Lâm Miểu Miểu chào Tạ Thầm, rồi đi đến phòng thay quần áo, lúc mới thay xong quần áo đi ra, lại bị người ở cửa gọi lại, Lâm Miểu Miểu quay đầu nhìn, rõ ràng là Lý Minh người buổi sáng chạy bộ gặp, Lý Minh mặc quần áo thể thao, cười đi đến, “Thật trùng hợp, sáng gặp cô ở công viên chạy bộ, chiều lại gặp cô ở câu lạc bộ thể hình.”

Lâm Miểu Miểu gật đầu chào, cũng không định cùng Lý Minh trò chuyện tiếp, “Vậy, tôi đi trước.”

“Tôi đưa cô về?” Lý Minh mỉm cười hỏi.

Lâm Miểu Miểu lắc đầu, “Tôi lái xe của mình đến.”

Lý Minh cũng không miễn cưỡng, mỉm cười gật đầu: “Vậy sáng mai gặp ở công viên Đông Ngạn.”

Sáng sớm mỗi ngày Lâm Miểu Miểu đều sẽ chạy bộ, về Z thị cũng không định thay đổi, chỉ là lời này của Lý Minh, nghe ra dường như có gì đó không bình thường?

Buổi tối lúc Lâm Miểu Miểu về đến nhà, Tông Chính ngồi trên sô pha phòng khách, vừa thấy cô đã dùng giọng nói lạnh lùng chất vấn: “Lâm Miểu Miểu, không nghe điện thoại cuả tôi, còn tắt máy, cô chán sống rồi có phải hay không?”

Vở kịch nhỏ

Một ngày nào đó, Tông Chính mang Lâm Miểu Miểu đi tham gia buổi tụ họp của Đỗ Thiếu Khiêm, trong lúc ăn Tông Chính nhiều lần nổi giận.

Dẫn chứng thứ nhất: Tông Chính nhất định bắt Lâm Miểu Miểu làm món khác cho mình, được rồi, đám bạn của Tông Chính cũng biết việc xoi mói bắt bẻ này, không thể ăn được những món người ngoài làm, nhưng lúc Lâm Miểu Miểu làm, vì sao một người đàn ông như cậu ta nhất định phải đến dựa vào cửa phòng bếp? Giám sát sao?

Dẫn chứng thứ hai: Rõ ràng Đỗ Thiếu Khiêm bảo người kê một cái ghế bên cạnh Tông Chính cho Lâm Miểu Miểu, Tông Chính nghiêm khắc từ chối, sau đó nhất định để Lâm Miểu Miểu ngồi trên đùi mình.

Dẫn chứng thứ ba: Đây là một điểm quan trọng nhất! Sau khi nhận thấy ánh mắt khác thường của mọi người, Tông Chính bực mình kéo khuôn mặt của Lâm Miểu Miểu che chắn trước ngực, lạnh lùng nói: “Các ông nhìn chằm chằm vợ tôi làm gì nhìn cái gì mà nhìn?”

Mọi người: “……”

Đỗ Thiếu Khiêm không nhịn được nói: “Cậu có thể nói nhỏ hơn không? Tôi còn chưa kết hôn đấy?”

Tông Chính cười cười: “Tôi cứ muốn thế đấy, cậu quản được à?”

Mọi người im lặng, trao đổi ánh mắt với nhau.

Sau đó có một người cảm khái nói: “Cuộc sống của Tông Chính được chia làm hai trường hợp, khi Lâm Miểu Miểu có mặt, khi Lâm Miểu Miểu vắng mặt, hoàn toàn không phải một người.

Mọi người gật đầu tới tấp.

Chú thích:

(1) Taekwondo có 2 môn phái: ITF và WTF

ITF là viết tắt của Liên đoàn Taekwon-Do quốc tế (tiếng Anh: International Taekwon-Do Federation) là hệ một phái võ quyền do cựu thiếu tướng Hàn Quốc Choe Hong Hui sáng lập ngày 22 tháng 3 năm 1966