Nhà Có Sư Tử Hà Đông

Chương 14: Công việc mới




Chờ Tông Chính ăn cơm xong, Lâm Miểu Miểu đi đến trước mặt anh, chuẩn bị tiếp tục bàn bạc vấn đề thỏa thuận sau khi kết hôn, Tông Chính không thèm để tâm quét mắt nhìn cô: “Xóa đi điều thứ nhất!”

Lâm Miểu Miểu không lên tiếng, dùng bút gạch đi điều này, dù điều khoản này không được viết lên giấy, nhưng trong tư tưởng của cô nhớ rõ cũng như nhau thôi, Tông Chính nhiều nhất cũng chỉ có thể sờ mó hai lần mà thôi, nhìn cũng nhìn chán sờ cũng sờ thích rồi, dù sao cô cũng bị nhìn sạch trơn, sờ khắp cả, Lâm Miểu Miểu cảm thấy xấu nhất cũng đã như vậy.

“Anh có bổ sung gì không?”

Tông Chính đoạt lấy văn kiện từ trong tay Lâm Miểu Miểu, viết hai hàng chữ rồng bay phượng múa, rồi ném trả cho Lâm Miểu Miểu.

“Lâm Miểu Miểu phụ trách nấu ăn! Tôn trọng cha mẹ trưởng bối đối phương!”

“Có thể.”

“Vậy thì cứ như vậy đã!” Tông Chính đứng dậy lên lầu.

Lâm Miểu Miểu vô cùng ngạc nhiên: “Anh không cần đến công ty?”

Sao chuyện cần làm thì không làm?(1)

Tông Chính đột nhiên dừng bước chân, lạnh buốt nhìn Lâm Miểu Miểu mà cười. Lâm Miểu Miểu theo dõi nét mặt anh, trong nháy mắt tỉnh ngộ, cô cắn môi cười trộm, đáng đời! Giở trò lưu manh là phải trả giá!

Tông Chính lại đi quay lại, đứng im trước mặt Lâm Miểu Miểu, từ trên cao nhìn xuống chất vấn: “Cô rất vui?”

Lâm Miểu Miểu lập tức thu lại nụ cười, mặt không đỏ tim không đập nhanh phủ nhận: “Không có!”

Tông Chính cúi người xuống, giam Lâm Miểu Miểu giữa mình và sô pha, khuôn mặt lãnh khốc, “Tối qua không phân thắng bại, muốn tiếp tục phải không?”

Lâm Miểu Miểu: “……”

Lâm Miểu Miểu không biết hình dung như thế nào về cảm giác vật lộn với Tông Chính, anh ta sẽ không đánh cô, anh ta chỉ tìm mọi cách chế trụ cô, lột quần áo của cô, dùng lực vuốt ve thân thể cô, bắt được cơ hội sẽ hôn một cái, dùng mọi mánh khóe giở trò lưu manh, kiên nhẫn, càng ngăn cản càng không ngừng đùa giỡn, Lâm Miểu Miểu cũng không biết làm sao, cô thật không muốn đánh anh ta, nhưng không đánh……

Lâm Miểu Miểu thấy rằng bản thân rất có thể bị khí thế của anh áp đảo, chỉ cần nghĩ đến vẻ xấu xa đó của Tông Chính, và cô trần trụi không mảnh vải che thân nằm trước mặt Tông Chính, Lâm Miểu Miểu lại muốn tránh né công kích của anh.

Lâm Miểu Miểu chuyển tầm mắt, thay đổi đề tài, “Một lát nữa tôi phải ra ngoài, đưa chìa khóa cho tôi!”

Tông Chính hừ một tiếng bằng giọng mũi: “Đi đâu?”

“Mua ít đồ.”

Tông Chính vào phòng khách tìm chìa khóa dự phòng, vứt cho Lâm Miểu Miểu, mới nhớ ra hôm qua mình cố ý cho chị Chu nghỉ, chuyện bỏ mặc con chim bồ câu Lâm Miểu Miểu.

“Cô vào bằng cách nào?”

Lâm Miểu Miểu đón lấy chìa khóa, thuận miệng đáp: “Tôi thấy trong nhà không có người, thì trèo cửa vào.”

Tông Chính không còn gì để nói, đây là thổ phỉ, hay là cường đạo? Bảo vệ trực 24 tiếng của hoa viên Thế Kỷ đều mù mắt hay sao? Tông Chính nhanh chóng đưa ra hai kết luận, thứ nhất màn sắp xếp hôm qua của anh, thật ngây thơ, anh sai lầm khi xem Lâm Miểu Miểu như một cô gái 20 tuổi bình thường, một cô gái đơn thương độc mã dám dùng lời mời lừa đàn ông đến khách sạn, đánh hôn mê bất tỉnh chụp cảnh giường chiếu, có thể là một cô gái bình thường không? Năm đó cô ta mới có 18 tuổi!

Thứ hai, hệ thống báo động trong nhà, cần phải thay!

Sau khi Lâm Miểu Miểu ra ngoài, Tông Chính quay vào thư phòng, gọi Giang Trạch đem những văn kiện quan trọng gửi qua máy tính, Tông Chính xem qua văn kiện mấy lần, trong lòng bắt đầu suy xét chuyện của Lâm Miểu Miểu, báo thù? Tông Chính tạm thời không có thì giờ suy nghĩ, người hai năm ngày đêm nhớ đến, giờ đây đã ở ngay bên cạnh anh, Tông Chính hận không thể ngay lập tức ăn sạch Lâm Miểu Miểu.

Đang suy nghĩ, điện thoại đột nhiên vang lên.

Tông Chính nhìn ba chữ “Lâm Miểu Miểu” nhảy nhót trên màn hình, tiếp điện thoại.

“Vì sao tôi phải giúp cô nhận xe?”

“Không phải anh đang ở nhà sao? Làm phiền anh.”

Tông Chính cười lạnh dựa trên ghế xoay, hai mắt híp lại: “Lâm Miểu Miểu, đây là thái độ cô nhờ vả người khác sao?”

Lâm Miểu Miểu bị nghẹn mấy giây, “Tông Chính, xin anh giúp tôi nhận xe một lúc, cảm ơn!”

Tông Chính khẽ cười một tiếng, “Nếu cô đã nhờ tôi rồi, tôi đây rộng lượng vất vả giúp cô. Buổi trưa về sớm nấu cơm nhé!”

Lâm Miểu Miểu bực bội ngắt điện thoại, người gì đây chứ, nếu không phải bây giờ cô ở trung tâm thành phố, thì đã tự mình về ký nhận rồi. Hôm qua lúc Lâm Miểu Miểu sắp xếp dụng cụ chụp ảnh, mới phát hiện vì liên tục dọn nhà mấy lần, bôn ba đường dài, trong những dụng cụ chụp ảnh mang từ nước Y về, có một ống kính bị va hỏng, lần này cô ra ngoài là đi mua ống kính mới.

Dời khỏi cửa hàng chuyên kinh doanh, lúc Lâm Miểu Miểu ra khỏi cửa hàng, trong lúc vô tình nhìn thấy một quảng cáo thông báo tuyển dụng, trong lòng không khỏi xúc động, nhiều năm trước cô đã không còn tiêu tiền của Lâm gia, vì bình thường chạy đôn chạy đáo, mua dụng cụ đắt tiền, chi phí của cô cũng không ít, thời gian cô ở nước Y phải kiếm tiền dựa vào quay phim chụp ảnh cho tạp chí và làm võ sư Taekwondo, cùng tiền thưởng từ các giải đấu, bây giờ về Z thị, Lâm Miểu Miểu hiển nhiên dự tính trở lại nghề cũ, đúng lúc lại trông thấy một quảng cáo thông báo tuyển dụng võ sư Taekwondo.

Lâm Miểu Miểu gọi điện thoại đi, phía bên kia bảo cô trực tiếp lên lầu, Lâm Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn địa chỉ, vừa đúng ở trên tầng cửa hàng bán dụng cụ chụp ảnh.

Câu lạc bộ thể thao này nhìn qua yêu cầu cực cao, tất cả chiếm 7 tầng, Lâm Miểu Miểu vừa vào thì đã có nhân viên tiếp đón cô, lúc Lâm Miểu Miểu nói mình nhận lời mời đến đây, nhân viên thì thầm nói, “gần đây hình như không tuyển cô giáo dạy vũ đạo……”

Nữ nhân viên dẫn Lâm Miểu Miểu đến phòng nhân sự, một người đàn ông trẻ tuổi ở phòng nhân sự kinh ngạc nhìn Lâm Miểu Miểu: “Cô à, gần đây chúng tôi chỉ thông báo tuyển võ sư Taekwondo, cô có phải tìm nhầm chỗ hay không?”

“Tôi nhận lời mời đến làm võ sư Taekwondo.”

Vẻ mặt của người đàn ông trẻ tuổi hết sức kinh ngạc, trong nháy mắt ánh mắt trở nên thâm túy.

Nửa giờ sau, người đàn ông trẻ nhiệt tình lôi kéo tay Lâm Miểu Miểu, hai mắt tỏa sáng, “Miểu Miểu, người chúng tôi cần chính là nhân tài thượng đẳng giống như cô vậy! Cô có thể chọn câu lạc bộ chúng tôi, là vinh hạnh to lớn của chúng tôi ! !”

Lâm Miểu Miểu từ trong lời tự giới thiệu của người đàn ông trẻ tuổi, được biết anh ta tên là Vương Trữ, là phó giám đốc của bộ phận nhân sự, vừa vặn quản lí chính là mảng quyền thuật chiến đấu, Lâm Miểu Miểu cố nén kích động rút tay về, mặt không chút thay đổi nói: “Tiền lương……”

“Không thành vấn đề! Tôi dám nói đãi ngộ của câu lạc bộ Tuyết Vực chúng tôi cho cô tuyệt đối là tốt nhất ở Z thị!”

“Thời gian mỗi ngày của tôi không nhiều lắm, chỉ có thể kiêm chức.”

Mặt Vương Trữ lộ vẻ tiếc nuối, nhưng vẫn vui vẻ nhận lời: “Được!”

“Vậy bao giờ tôi có thể đi làm?”

“Bây giờ có thể dạy luôn!” Vương Trữ trả lời tương đối chắc chắn, bảo trợ lý cầm qua một bản hợp đồng, đưa cho Lâm Miểu Miểu, Lâm Miểu Miểu nhìn qua, thời gian lên lớp tương đối tự do, đãi ngộ cũng rất tốt, quả là may mắn.

“Buổi chiều ngày mai tôi tới, không có gì ngoài ý muốn, tôi muốn lên lớp buổi chiều, nếu như đến lúc có việc, tôi sẽ gọi điện thoại báo trước cho anh.”

Lâm Miểu Miểu vừa dời khỏi câu lạc bộ Tuyết Vực, đã nhận được điện thoại của Tông Chính, báo cho cô biết đã nhận xe rồi, giục cô về nhà sớm nấu cơm.

——Ăn! Ăn! Ăn! Chỉ biết có ăn! Lâm Miểu Miểu oán thầm, vẫn phải ngoan ngoãn trở về. Trên đường về, lại theo chỉ thị của Tông Chính, đi siêu thị ở hoa viên Thế Kỷ mua nguyên liệu nấu ăn cần thiết, cô xách túi bảo vệ môi trường của siêu thị, vừa vào cửa đã thấy Tông Chính đứng trước cửa sổ sát đất của phòng khách đang gọi điện thoại.

“Biết rồi! Mấy hôm nữa con đưa cô ấy về, mấy hôm này có chút việc!...... , cứ như vậy.” Tông Chính sờ mặt mình, quay lại đúng lúc thấy Lâm Miểu Miểu, trầm giọng uy hiếp: “Sau này còn đánh mặt, tôi sẽ lôi cô ném ra ban công!”

Lâm Miểu Miểu nhìn Tông Chính, đối mặt với khuôn mặt tức giận kia không nói bất cứ điều gì, tính tình người này thật không phải xấu bình thường, không phải khuôn xị mặt cười mỉa, thì là cau mày quắc mắt, giống như ai đó thiếu nợ anh ta, ừ……., giống như chính là cô thiếu nợ anh ta.

Sau khi Lâm Miểu Miểu làm cơm chiều xong, Tông Chính đang vắt hai chân, tựa trên ghế sô pha xem tin tức, nghe thấy Lâm Miểu Miểu gọi ăn cơm, mới mặt lạnh lùng đi tới, bới móc nhìn chằm chằm 3 món một canh trên bàn ăn.

“Món thịt thỏ hổ bì(2) tôi muốn ăn sao không có?”

“Không mua được thỏ!”

Tông Chính lấy đũa chọc chọc mấy con cá hấp nào đó: “Vừa nhìn cá này đã biết không tươi!”

Lâm Miểu Miểu không thể nhịn được nữa: “Thích ăn hay không thì tùy!”

Tông Chính “đùng——” một tiếng, ném đôi đũa lên trên bàn ăn: “Tính khí xấu như vậy! Rõ là không được dạy dỗ!” Tông Chính đưa bát cho Lâm Miểu Miểu, “Xới cơm!”

Lâm Miểu Miểu không nói gì nghĩ, tính khí cô mặc dù không ra sao, nhưng đến cùng là ai tệ hơn ai! Được rồi, cô không có tư cách chê tính tình của người bị hại là không tốt.

Ăn cơm trưa xong, Lâm Miểu Miểu chỉ chỉ nhà bếp nói với Tông Chính: “Anh phụ trách rửa bát!”

Tông Chính liếc nhìn Lâm Miểu Miểu, đẩy ghế đứng lên, đầu cũng không thèm quay lại đi khỏi phòng khách, Lâm Miểu Miểu tiếp tục nói, “Không rửa bát, thì mời người giúp việc! Tôi chỉ chịu trách nhiệm nấu cơm, không chịu trách nhiệm rửa bát!”

Tông Chính hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ra, vừa định gọi cho chị Chu, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, tức giận nhìn Lâm Miểu Miểu: “Mấy ngày nữa lại nói tiếp!”

Lâm Miểu Miểu nhíu mày hỏi: “Nguyên nhân?”

Tông Chính lạnh căm nhếch môi, đi đến trước mặt Lâm Miểu Miểu, ỷ vào lợi thế về chiều cao, khí thế bức người: “Lâm Miểu Miểu, cô nói xem?”

Lâm Miểu Miểu theo dõi vẻ mặt của anh trong lòng dễ chịu hẳn: Đáng đời, tối hôm qua lẽ ra nên đạp anh ta thêm mấy cái.

Tông Chính đưa tay ra nắm cằm của Lâm Miểu Miểu, nheo mắt lại, giọng nói tràn ngập ý tứ đe dọa: “Cô rất vui?”

“Không có!” Lâm Miểu Miểu trả lời vô cùng quả quyết.

Tông Chính nhìn con mắt giống như quả nho của cô, bỗng cúi đầu xuống, ngậm lấy cánh môi hồng phấn của cô, sau đó lại nhanh chóng đẩy Lâm Miểu Miểu ra, Lâm Miểu Miểu chớp mắt, Tông Chính đã xoay người đi xa mấy bước. Cô nhìn chằm chằm chân mình, vừa rồi cô khống chế bản năng tấn công của mình, mới để Tông Chính thuận lợi thực hiện được, cô thực sự không muốn đem chuyện tối qua, tái diễn một lần nữa, Lâm Miểu Miểu buồn bực nói với chính mình, đây chỉ là vì cô muốn làm dịu quan hệ giữa hai người. Về phần anh ta hôn cô, kia không phải hôn, chỉ là chạm một cái.

Lâm Miểu Miểu dọn dẹp xong nhà bếp, lại nhận được một cú điện thoại của Lâm Thế Quần, cùng với tin nhắn chúc tân hôn vui vẻ của Diệp Ninh, nội dung đều là quan tâm đến cuộc sống sau khi kết hôn của cô.

Buổi chiều, Lâm Miểu Miểu đi xuống ga ra thử xe, còn cầm theo máy ảnh vừa mới thay ống kính của mình, Tông Chính đang ở trong phòng khách, trông thấy Lâm Miểu Miểu cầm máy ảnh chụp khắp nơi, sắc mặt trong nháy mắt âm tinh bất định(3), lúc này Lâm Miểu Miểu đúng lúc đi qua, hướng Tông Chính xin ý kiến: “Tôi muốn dọn một phòng, dùng làm phòng tối, rửa ảnh dùng……”

“Không được!” Tông Chính không đợi Lâm Miểu Miểu nói xong, đã chém đinh chặt sắt cự tuyệt.

Lâm Miểu Miểu im lặng, người đàn ông này tính khí quá nóng nảy, còn lòng dạ hẹp hòi!

Tông Chính cách vài giây, lại như không để ý liếc nhìn Lâm Miểu Miểu: “Đương nhiên, nếu cô cầu xin tôi, cũng không phải là không thể được…….”

Lâm Miểu Miểu xoay người đi luôn, tay nắm lại nghĩ, rất muốn đánh anh ta a a a! ! ! Mà còn nhất định phải giáng lên trên khuôn mặt của anh ta! ! !

Lúc gần đến bữa tối, Lâm Miểu Miểu lại lần nữa bị Tông Chính sai đi mua đồ ăn, có phương tiện thay đi bộ, cuối cùng Lâm Miểu Miểu không cần chờ tắc xi ở cổng hoa viên Thế Kỷ nữa, buổi sáng cô đi trung tâm thành phố, vừa đi vừa đợi hết gần mười phút, mới thấy tắc xi.

Mua đồ ăn rồi quay về, Lâm Miểu Miểu làm cơm xong, hiển nhiên lại bị Tông Chính tìm đủ lý do ghét bỏ, ăn cơm xong, Lâm Miểu Miểu thu dọn phòng bếp, vừa chuẩn bị ra công viên Đông Ngạn đi dạo.

“Đi đâu?”

“Đi dạo!”

Buổi tối ở công viên Đông Ngạn người đi dạo phần lớn đều là người già, tản bộ hoặc là dắt chó đi dạo, trước ngực Lâm Miểu Miểu treo máy ảnh, vừa đi vừa chụp, vừa đi loanh quanh không đến nửa giờ, điện thoại của Tông Chính đã gọi đến, “Về bôi thuốc cho tôi!”

Tâm trạng tốt của Lâm Miểu Miểu thoáng chốc đã bị phá hư không còn một mảnh, sau khi cô về đến nhà, xị mặt bôi thuốc cho Tông Chính, vì tâm tình không thông thoáng, tự nhiên xoa hết sức mạnh tay, Tông Chính bị xoa nắn đuôi mắt giật giật, sầm mặt nắm lấy cái tay Lâm Miểu Miểu đang làm loạn: “Lâm Miểu Miểu, cô muốn bị đặt ngang lột sạch, hay đứng thẳng lột sạch?”

Chú thích:

(1) 哪壶不开提哪壶: Ấm không mở thì lấy ấm nào chả được , không mở bình thì không ai biết trong bình như thế nào.

Câu tục ngữ này ban đầu là một câu chuyện dân gian, tiểu nhị trong quán trà xách ấm trà nước chưa sôi châm trà cho khách, làm khách uống nước lã. Vì “提” (đề) có nghĩa là “nói ra”, cho nên suy ra nghĩa bóng “na hồ bất khai đề na hồ” là nói ra chuyện không nên nói, hoặc là nói với đối phương chuyện không muốn nhắc tới, làm chuyện điên rồ, làm chuyện không nên làm.

(2) 虎皮兔肉: là món ăn vùng Đông Bắc Trung Quốc, nguyên liệu chính là thịt thỏ, hương vị thơm ngậy, dùng kỹ thuật chiên, độ khó ở mức trung cấp.

(3) 阴晴不定: Sắc mặt thay đổi, không biết tốt hay xấu.