Kẻ không đối diện với hiện thực cuối cùng đều rất đau khổ
Người phụ nữ vừa lướt qua bỗng quay đầu gọi Chung Mạn lại. Thấy cô có phản ứng, người này quay lại vài bước, ngạc nhiên hỏi: "Em đúng là Chung Mạn? Chị là Giang Tuyết Lâm, đàn chị của em hồi cấp 3 đây!"
Giang Tuyết Lâm? Đàn chị thi đỗ trường đại học trong thành phố với thành tích vào xếp hàng thủ khoa của tỉnh, năm đó ngày nào thầy cô cũng kể lại thành công của chị ấy như một huyền thoại, cô không nhớ cũng khó. Chung Mạn sững sờ giây lát, bắt đầu đánh giá đàn chị huyền thoại này, cách ăn mặc của chị ấy thì không có vấn đề gì, nhưng chiếc giỏ đựng thức ăn trong tay thì dìm cái gọi là hình tượng xuống tận đáy.
"Lâu rồi không gặp, em về ăn tết phải không? Khó có dịp gặp được một người quen!" Giang Tuyết Lâm nhìn đồng hồ một cái, "Thời gian còn sớm, hay là đi uống ly cà phê đi?"
Tuy hồi ấy cũng không tính là thân với Giang Tuyết Lâm lắm, nhưng từng hợp tác chung ở vài hoạt động, nhưng đột nhiên gặp được bạn cũ, Chung Mạn cũng rất vui. Vả lại bây giờ cô đang không có chỗ nào để đi, bèn vui vẻ gật đầu đồng ý.
Rõ ràng là Giang Tuyết Lâm không cho rằng giỏ thức ăn xuất hiện ở quán cà phê là không ăn nhập chừng nào, chị dẫn Chung Mạn tới ngồi ở một quán cà phê lịch sự, giới thiệu cho cô biết về cà phê giá đặc biệt trong ngày:
"Hôm nào quán này cũng có một loại cà phê giá đặc biệt, rẻ bằng một nửa so với bình thường!"
Thấy Giang Tuyết Lâm tha thiết tìm kiếm sự tán đồng, tuy Chung Mạn không thích uống cà phê lắm, nhưng cũng gật gật đầu với chị. Giang Tuyết Lâm bèn giơ tay gọi phục vụ tới chọn đồ uống.
"Em nói em lên thành phố học đại học, thế sau khi tốt nghiệp thì ở lại thành phố à?"
"Vâng, làm nhân viên kinh doanh ở công ty vốn nước ngoài."
"Nghe có vẻ được đấy, giỏi hơn phần lớn bọn chị rồi."
"Không phải chứ, em nghe nói chị chưa tốt nghiệp đã có được lời mời của mấy công ty." Bạn bè của Chung Mạn không nhiều, nhưng tin vỉa hè thì không thiếu.
"Cả em cũng nghe nói à?" Giang Tuyết Lâm cười mang chút cay đắng, "Đúng vậy, chị kén cá chọn canh rồi đồng ý một trong số đó, hăm hở đi vào, suýt nữa thì nằm mà ra ngoài."
Chung Mạn thấy thế thì biết Giang Tuyết Lâm gặp phải chuyện không mấy vui vẻ, không dám hỏi nữa, đang nghĩ xem nên chuyển chủ đề như nào, Giang Tuyết Lâm lại tự nói tiếp:
"Nhưng nếu không phải như vậy, có khi giờ chị vẫn ôm những mơ tưởng ấu trĩ ấy mà ở thành phố vật lộn. Hồi trước chị thường nói trong vòng 2 năm lương chị phải được một vạn, trong vòng 5 năm phải lên được chức tổng giám đốc, ai ngờ 5 năm sau, chị lại từ chức về nhà xem mắt rồi kết hôn, đúng là mỉa mai kinh khủng."
"Trong nhà chị cũng ép chị xem mắt kết hôn?"
"Chị nghĩ mọi gia đình đều thế, dù sao phụ nữ cũng đều phải lấy chồng."
Ngay cả một nhân tài như Giang Tuyết Lâm cũng nghĩ như vậy? Chung Mạn không khỏi hỏi một vấn đề cấu giấu đã lâu: "Học vấn và năng lực của chị tốt hơn phần lớn đàn ông, tại sao chị phải từ bỏ tất cả để kết hôn?
Giang Tuyết Lâm không trả lời ngay, nghiêng đầu đánh giá Chung Mạn một hồi lâu, mới nhẹ nhàng nói: "Chung Mạn, chị hâm mộ em vì vẫn còn khát khao với cuộc sống."
Chung Mạn ngẩn người, "Vì sao?"
"Công việc của em phải tăng ca đúng không?"
"Vâng." Ngành dệt may luôn phải tăng ca mà còn rất kinh khủng, huống chi bây giờ nghề nào cũng phải tăng ca, chỉ là vấn đề nhiều hay ít thôi.
"Người nhà em muốn em xem mắt kết hôn, nhưng em thấy như vậy rất ngớ ngẩn?"
"Không sai, em không hiểu tại sao lại kết hôn vì phải kết hôn."
"Vậy chị hỏi em, hàng ngày em tăng ca, về nhà mệt như một con chó, nằm xuống ngủ dậy lại phải đi làm, em có được cái gì?"
Chung Mạn nghẹn họng, "Lương của em không tệ, với cả làm việc cũng có cảm giác thành công."
"Nhưng cùng lúc em có được cảm giác thành công, chẳng phải em phải chịu uất ức sao? Cáu vì cấp trên, cáu vì đồng nghiệp, cáu vì khách hàng, thậm chí cáu vì cấp dưới, như thế chẳng phải nó và cảm giác thành công triệt tiêu lẫn nhau sao?" Giang Tuyết Lâm vô cùng lý trí phân tích từng chút một, lại hỏi: "Bây giờ em và người nhà cãi nhau rất căng thẳng đúng không?"
Chung Mạn chần chừ một lát, gật đầu. "Vâng."
"Nếu em không thỏa hiệp, họ cũng sẽ không thỏa hiệp đâu, cuối cùng cứ cãi nhau mãi rồi quan hệ trở nên xa cách, em nói xem một mình em ở bên ngoài cố gắng có ý nghĩa gì? Được thăng chức được tăng lương thì ai mừng thay cho em?"
"Vậy phải thỏa hiệp với họ sao? Thỏa hiệp rồi thì được cái gì?"
"Ít nhất thì người ra ngoài bị khinh thường không phải em, ít nhất thì người nhà cảm thấy em rất tôn trọng họ, ít nhất thì em không cần làm việc mà vẫn có thể không lo chuyện cơm áo."
"Vậy thì có khác gì được bao nuôi?" Chung Mạn xì mũi coi thường.
"Được bao nuôi thì người nhà sẽ coi em là nỗi hổ thẹn, kết hôn rồi thì người nhà sẽ hãnh diện vì em, nhất là khi em lấy được người có điều kiện tốt. Không ngại nói với em, hồi trước ngày nào đi làm chị cũng chỉ mong kéo một tên ở cổng tòa nhà lại kêu hắn bao nuôi chị, như vậy thì 8 tiếng sau chị sẽ không phải có mặt ở phòng làm việc nữa." Giang Tuyết Lâm lại thở dài một hơi, "Sau khi đi làm một năm, chị đã hiểu là thật ra mình chẳng hề quan tâm đến cái gì mà tổng giám đốc cái gì mà lương hàng năm, thứ chị muốn chỉ là có không lo ba bữa, có một căn nhà."
Lòng Chung Mạn buồn rầu, đôi khi tan làm lúc đêm khuya quả thật cô cũng có ý nghĩ "cố gắng như vậy để làm gì, tìm một người đàn ông lấy quách cho xong", nhưng lại không cho bản thân thực hiện nó.
"Dù sao trong xã hội này, phụ nữ chưa kết hôn còn mang tội ác tày trời hơn cả kẻ giết người, em nghĩ xem giờ mình còn trẻ như vậy đã phải chịu áp lực lớn như thế, 5 năm sau, 10 năm sau, không chỉ ba mẹ em nói, tất cả họ hàng của em đều sẽ nói, thậm chí bạn bè của em đều sẽ nghi ngờ em có vấn đề."
Ly cà phê khuyến mãi được đưa tới bàn, Chung Mạn cúi đầu nhìn bọt trên cà phê, chẳng muốn uống chút nào, Giang Tuyết Lâm ngồi đối diện vẫn kể về sự thật tàn nhẫn:
"Em muốn tìm người đi xem kịch, dạo phố chung, phụ nữ đã kết hôn còn bận lo việc nhà không có thời gian để ý đến em, đàn ông đã kết hôn không dám đứng chung với một cô nàng độc thân như em, nhưng trừ em thì tất cả mọi người đều kết hôn rồi, kết quả là em chẳng còn người thân, chẳng còn bạn bè, sự nghiệp cũng chưa chắc đã có. Được rồi, cho dù sự nghiệp của em thành công, vậy thì đã sao? Đó thật sự là điều em muốn sao?"
Giang Tuyết Lâm tao nhã uống vài ngụm cà phê, hài lòng để mùi thơm bay trong không khí một lát, mới nói tiếp: "Chị không muốn đả kích em, chỉ là không muốn em đi vào vết xe đổ của chị."
"Lẽ nào em phải làm một đứa con gái ngoan, vâng theo yêu cầu của cha mẹ, nghe lời bà mai?"
"Chị tin không phải ba mẹ nhất quyết bắt em đi xem mắt, mục đích của họ cũng là mong em kết hôn thôi, sao em không tự mình tìm một người có điều kiện phù hợp mà lấy? Như thế vừa là lựa chọn của em, mà cũng hoàn thành mong muốn của ba mẹ."
"Vậy tình yêu thì sao? Lẽ nào chúng ta không lấy người mình yêu, mà là điều kiện?"
"Tình yêu ư? Nếu tên đàn ông đó không có tiền, cuối cùng không phải em không chịu nổi thì là hắn phát điên." Giang Tuyết Lâm như nhớ ra chuyện gì đó, chống má nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới quay đầu lại cười với Chung Mạn, "Tuy là chọn theo điều kiện, nhưng ít nhất cũng là người em tự chọn, em cũng phải thích chứ? Vả lại, em đã từng nghe tình yêu cuối cùng sẽ chuyển thành tình thân chưa?" Giang Tuyết Lâm cúi đầu xoay xoay chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út. "Xem mắt kết hôn chỉ là nhảy qua một bước, trực tiếp đạt được kết quả mà thôi."
Lời của Giang Tuyết Lâm nghe qua có vẻ rất cực đoan, nhưng cho dù là học vấn hay sự nghiệp đều từng cao hơn Chung Mạn. Chung Mạn phấn đấu trong nghề lâu như vậy, lại chưa từng đạt tới vinh quang mà Giang Tuyết Lâm từng có. Lời của Giang Tuyết Lâm, liệu có phải là cảm nhận của bản thân sau khi đạt được mục tiêu ở vài năm sau?
Nếu ở cuối con đường xảy ra tình huống như vậy, sự kiên trì của bản thân bây giờ có nực cười quá không?
Chung Mạn bỗng mất phương hướng. Cô vẫn luôn kiên trì rốt cuộc là vì cái gì?
Vì tiền? Cô coi trọng đồng tiền, nhưng không đòi hỏi phải thành đại gia.
Vì được tự do yêu đương? Bây giờ đến một người bạn trai cô cũng chẳng có, có thể thấy sau này cũng không thể có. Ngày nào cũng đi làm tăng ca tan ca, phạm vi cuộc sống bó hẹp sắp chết, chẳng hề có cơ hội làm quen với bạn khác giới.
Lẽ nào cô nên tìm một người đàn ông có điều kiện tốt rồi lấy thật sao?
Lòng Chung Mạn rối bời, Giang Tuyết Lâm cũng không thúc giục cô gì cả, tự mình uống hết cà phê, nhìn đồng hồ rồi gọi phục vụ lại tính tiền: "Chồng chị sắp tan làm rồi, chị phải về nhà nấu cơm."
"Vâng." Chung Mạn thấy Giang Tuyết Lâm chỉ lấy ra một phần tiền, bèn lấy phần của mình ra, trước khi đi thì vội vàng cầm cốc cà phê còn chưa động đến ở trước mặt lên uống hai ngụm lớn, rồi mới cùng Giang Tuyết Lâm đứng lên ra khỏi cửa.
"Em đừng tiễn chị nữa, tự mình nghĩ cho thấu đáo đi." Giang Tuyết Lâm nhấc giỏ mỉm cười, "Hiện thực chính là hiện thực, kẻ không đối diện với hiện thực cuối cùng đều rất đau khổ."
"Cảm ơn tiền bối." Chung Mạn nhìn bóng lưng Giang Tuyết Lâm từ từ rời xa, bỗng kích động hỏi: "Tiền bối, chị có vui vẻ không?"
Bước chân của Giang Tuyết Lâm sững lại, quay đầu cười rạng rỡ:
"Ít nhất thì, chị không hề không vui."
***
Lang thang ở bên ngoài mất một ngày, sắc trời đã tối, giờ này ở thành phố có lẽ là bắt đầu của sự náo nhiệt, nhưng trị trấn nhỏ đã lặng như tờ. Chung Mạn biết dù sao mình cũng phải về nhà, thở dài một hơi, nhấn chuông cửa nhà mình.
Ngưởi mở cửa là ông Chung, ông quét mắt về phía phòng khách, bảo Chung Mạn phải cẩn thận.
Chung Mạn gật gật đầu, đi vào bên trong.
"Vẫn chịu về nhà đấy à?" Lời chất vất của bà Chung vang lên chẳng nhạt cũng chẳng mặn.
Chung Mạn biết mình có hai con đường, một là nhận sai, hai là tiếp tục cãi nhau với mẹ. Nhớ tới lời của Giang Tuyết Lâm, cô hít một hơi, ngồi xuống trước mặt mẹ.
"Mẹ, con mà tìm được bạn trai thì sẽ tự dẫn về nhà."
"Tìm tìm tìm? Đợi con tự tìm thì phải đợi đến lúc nào? Chẳng phải mẹ lo con lỡ dở sao? Con thích mẫu đàn ông nào thì nói với mẹ, mẹ sẽ để ý giúp con.
"Con vẫn muốn tự mình tìm trước đã, nếu thật sự không tìm được thì mới nhờ mẹ." Bà Chung còn định nói gì đó, Chung Mạn mở miệng trước. "Mẹ à, con biết là phụ nữ đều phải lấy chồng, trước kia tại con chưa nghĩ thông, bây giờ con suy xét rõ ràng rồi."
"Thật sao?" Thấy con gái trước giờ nói chuyện chẳng thông suốt cuối cùng cũng đồng ý với mình, bà Chung rất vui vẻ. "Cuối cùng con cũng hiểu rồi."
"Vâng, vậy nên con sẽ cố gắng, mẹ cứ đợi tin tốt của con đi."
Bà Chung thấy con gái nghe lời mình, trong lòng đang tính phải tiếp tục kiên trì, số gắng tìm đối tượng xem mắt cho con gái, có điều sợ là bây giờ nói ra thì sự thông suốt mới ban nãy của con gái lại bế tắc mất, bèn dời chủ đề, đứng dậy ân cần hỏi: "Con vẫn ăn cơm đúng không, mẹ đi làm nóng thức ăn cho con nhé?"
Lúc này dù có ăn rồi cũng phải bảo là chưa ăn, Chung Mạn gật gật đầu, bà Chung bèn vào bếp bận bịu.
Yên tĩnh lại, giờ Chung Mạn mới thấy Diệp Minh Hy, cậu đang ngồi trên sô pha xem ti vi, nhưng thật ra ánh mắt chưa từng dừng trên màn hình.
"Nhóc con, qua đây." Chung Mạn vẫy vẫy tay với cậu, Diệp Minh Hy bèn nhảy khỏi sô pha đi đến trước mặt cô. Chung Mạn lấy ra một thanh socola vị mới ra từ túi xách với vẻ thần bí. "Cho em này."
Lúc nãy khi dạo phố quả thật rất nhàm chán, cô thấy cửa hàng đồ ăn vặt liền nhớ tới Diệp Minh Hy, tiện tay mua về luôn.
Diệp Minh Hy nhận lấy nhưng không vội ăn, chỉ nắm thật chặt trong tay, Chung Mạn cười cười tách ngón tay của cậu ra. "Em nắm như vậy thì socola chảy ra mất, sao mà ăn được nữa? Phải nhẹ nhàng bóc vỏ như này..." Chung Mạn làm mẫu một lần, đặt socola lại vào tay cậu, ai ngờ cậu vẫn nắm chặt trong lòng bàn tay, chẳng ăn lấy chút nào.
"Thôi, chị kệ em đấy." Chung Mạn cho cậu một cái lườm trắng mắt. Lúc này bà Chung đã bưng thức ăn ra, Chung Mạn lập tức ngoan ngoãn tới ngồi ở bàn ăn.
Đang ăn, cô nhớ tới một chuyện. "Mẹ ơi, con định đưa Minh Hy tới chỗ họ hàng, lát nữa mẹ đưa địa chỉ cho con nhé." Cô muốn biết mấy người họ hàng kia của cậu là loại người gì, nếu có thể cứu vãn quan hệ thì cứu vãn xem, để sau này Minh Hy không đến mức hối hận.
Cô đang nói chuyện với bà Chung, không để ý thấy trong mắt Diệp Minh Hy lộ ra nét hoảng hốt, năm ngón tay cầm socola bóp lại chặt hơn.
"Mẹ phải hỏi đã, mai nói cho con."
"Vâng." Cô nói xong thì thấy cơ thể nhỏ bé của Diệp Minh Hy hơi run rẩy, vội vàng kéo cậu lại hỏi. "Sao vậy, em không muốn đi à?"
Cậu không trả lời, chỉ cắn răng thật chặt, trong tay vẫn nắm chặt lấy thanh socola, lạ là thanh socola mảnh dẻ lại không bị gãy.
"Ôi, không sao đâu, có chị đi cùng em mà, sợ gì chứ?" Chung Mạn đặt đũa xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu. "Nếu chịu uất ức gì thì chúng ta về luôn, nửa lời cũng không nói thêm với họ, được không nào?
Đợi một lúc lâu, Diệp Minh Hy mới ngẩng đầu lên, đôi mắt long lanh nhìn cô tìm kiếm sự bảo đảm: "Có thể về thật sao?"
Sẽ không có chuyện tìm thấy họ hàng của cậu rồi liền vứt bỏ cậu, để cậu một mình lẻ loi cầu xin sự chăm sóc từ kẻ khác?
"Chị là kẻ nói không giữ lời sao?" Cô cười vò xù tóc của cậu. "Đừng nghĩ linh tinh, tối nay ngủ ngoan cho chị, mai chúng ta cùng đi."
Diệp Minh Hy cố sức gật đầu đồng ý.