Nhà Có Shota

Chương 14: Khách




Con sói mắt trắng nào mà gửi tiền về hàng tháng, con nhận vài con về nuôi luôn!*

*Sói mắt trắng/bạch nhãn lang là từ dùng để chỉ những kẻ vô ơn.

"Chào bác gái, cháu là Đặng Hiển, có món quà nhỏ coi như chút lòng thành." Người đàn ông có dáng người hơi mập tặng quà, ngày đông này mà trên mặt anh ta vẫn bóng dầu, tóc thì có đấy nhưng trên chỗ đỉnh đầu rõ ràng là phơi ra, bộ đồ được mặc rất tiêu chuẩn, hơn nữa còn cài cả cúc, nhưng không giấu được cái bụng lồi ra.

"Thế này thì ngại quá." Bà Chung cố ý tỏ vẻ bất ngờ, cười tươi rói nhận lấy. "Tiểu Mạn, ra chào Tiểu Đặng đi này."

Rõ ràng là bà Chung biết Chung Mạn có không cam lòng thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ không làm khó bà trước mặt người khác, thế nên đã tiền trảm hậu tấu, để đối tượng xem mắt đến tận nhà, khiến Chung Mạn có muốn trốn cũng không trốn được.

Nghe thấy tên mình từ kiểu thét mắng "Chung Mạn" trở thành kiểu nhẹ nhàng "Tiểu Mạn", cái tên Đặng Hiển hoàn toàn chưa từng nghe nói đến trở thành "Tiểu Đặng", trán Chung Mạn nhăn lại một cái, trong lòng càng thêm chán ghét.

Mẹ ơi, mẹ có thể buồn nôn hơn nữa không?!

Cô gượng gạo nở nụ cười đi qua, không phải Chung Mạn đoán, mà thấy ánh mắt của tên đàn ông kia đánh giá cô từ trên xuống dưới chẳng hề kiêng dè, chỗ trọng điểm dừng lại là trước ngực và mông cô, trong lòng cô hừ lạnh, loại vật thể này mặc âu phục cũng không biến nổi thành người đâu.

"Chào cô Châu, chào anh Đặng, mời vào nhà." Chung Mạn dẫn hai người tới sô pha, bà Chung ở trong phòng bếp bỗng vẫy tay với cô. Chung Mạn vừa quay đi liền đen mặt, vào trong bếp, bà Chung nhét ba ly trà vào tay cô rồi vội vàng đẩy cô ra ngoài. Trong phút chốc, Chung Mạn cảm thấy mình là thứ đồ sắp hết hạn sử dụng, phải bán vội ra ngoài, mà còn là hàng giảm giá tống đi mặc kệ xấu đẹp nữa.

"Đừng có xị mặt, cười cái nào." Bà Chung thấy Chung Mạn không hợp tác bèn mở miệng giục, Chung Mạn tức đến nỗi suýt nữa thì quăng đồ trong tay đi.

"Mẹ có để lời con nói vào tai không đấy?!" Cô đè nén cơn tức xuống, trầm giọng hỏi: "Con đã bảo là không xem mắt rồi!"

Bà Chung cũng sa sầm mặt, ném ra một câu dạy dỗ đứa con không nghe lời: "Cô là trẻ con thì biết cái gì, mẹ vì tốt cho cô đấy."

Vì tốt cho con vì tốt cho con, con không thích mà cứ nhét cho con ăn, mẹ không sợ con nghẹn chết sao?!

Khi Chung Mạn đặt trà trước mặt hai vị khách, anh Đặng kia đang bắt chuyện với Diệp Minh Hy, mong thể hiện được lòng quan tâm của mình. "Em trai, em tên là gì?"

Im lặng...

Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của Diệp Minh Hy nhìn vào anh ta, nhưng lại chẳng có chút phản ứng, không biết là nghe chưa hiểu, hay là không thèm để ý.

Thế là Đặng Hiển tiếp tục cố gắng: "Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Im lặng...

Nụ cười trên mặt sắp không giữ nổi, Đặng Hiển lúng túng nhìn Chung Mạn một cái, Chung Mạn lại vờ như không nhận được ánh mắt cầu cứu của anh ta, lại còn cầm ly trà lên ung dung "thưởng thức" màn diễn xuất của anh ta.

Nhận được ánh mắt mong đợi của Chung Mạn, Đặng Hiển đành bấm bụng thử tiếp...

"Em trai, em thích xem phim hoạt hình gì?"

"Thích ăn táo hay là dưa hấu?"

"Có muốn ăn socola không?"

Mỗi lần Đặng Hiển hỏi một câu, Chung Mạn đều muốn phụt cười ra tiếng. Ý cười miễn cưỡng trên môi cô trở nên vui vẻ, cơn tức trong lòng cũng tan thành mây khói, lần đầu tiên thấy cái tính này của Diệp Minh Hy có ưu điểm của nó: Giúp hả giận vô cùng, cực kì cho cô thể diện!

Thấy Đặng Hiển bắt đầu toát mồ hôi, bà Châu cũng ra hiệu với cô, Chung Mạn mới áy náy xin lỗi: "Thật xin lỗi, thằng bé này hơi sợ người lạ."

"Không cần vội không cần vội." Đặng Hiển xua xua tay, rõ ràng là thở phào một hơi. "Cô Chung, cuối tuần cô thường làm gì?"

"Tôi ứ? Cũng chẳng có gì đặc biệt lắm." Chung Mạn cười cười, hỏi rất lịch sự: "Còn anh Đặng thì sao?"

Nghe thấy Chung Mạn tuy không trả lời nhưng lại có hứng thú muốn tìm hiểu chuyện của anh ta, Đặng Hiển lại nở nụ cười, vươn thẳng người trả lời: "Tôi thích xem phim, cũng thích leo núi, đánh tennis."

Leo núi? Đánh tennis? Chung Mạn cố gắng không liếc về phía bụng anh ta, nói:

"Người nào thích vận động thì cơ thể cũng khỏe mạnh hơn." Nhưng rất rõ ràng, anh không phải.

Đáng tiếc là anh Đặng Hiển này chưa hiểu lời mỉa mai của Chung Mạn, lại còn hào hứng nói: "Không sai, nếu cô Chung có hứng thú thì lần sau chúng ta có thể đi cùng nhau."

"Ôi, dạo này tôi toàn phải tăng ca, giờ giữ chén cơm cũng chẳng dễ dàng."

"Khó khăn vậy sao? Cô Chung là việc ở đâu?" Anh Đặng thuận gió nước đẩy thuyền.

"Công ty chúng tôi có xưởng dệt, cũng coi như một xưởng lớn, đãi ngộ không tệ, chỉ tiếc là quản đốc chuyền may không nể tình người lắm, dăm ba bữa lại làm khó chúng tôi, trong phân xưởng chẳng có ai thích lão ta cả." Lời Chung Mạn là thật đấy nhé, dưới trướng công ty cô đúng là có một xưởng lớn, xưởng lớn đúng là có một quản đốc không được yêu mến, thỉnh thoảng lại tới phòng làm việc lải nhải chuyện thời hạn hàng.

"Cô, cô Chung đang làm ở dây chuyền may của xưởng dệt may?" Sao lại không khớp với những gì anh ta được nghe vậy? Anh ta đổi sắc mặt nhìn về phía bà Châu, bà Châu hoảng hốt lắc đầu tỏ ý không hiểu, trong lòng chửi bà Chung sĩ diện quá đáng, công nhân mà chém thành trí thức.

"Sao vậy, anh Đặng coi thường người làm may sao?" Chung Mạn cười tươi như hoa hỏi.

"Không đâu không đâu." Anh ta im lặng một chút, hỏi: "Cô Chung có cân nhắc việc tìm công việc văn phòng không? À, cô biết đấy, làm ở công xưởng rất vất vả..."

"Tôi cũng biết chứ, nhưng mấy công ty bây giờ đều chỉ nhận sinh viên thôi."

"Sao lại... Chẳng phải cô Chung học đại học H sao?"

"Không phải ai học đại học cũng tốt nghiệp được." Chung Mạn giả bộ hờ hững nói thật, vào tai Đặng Hiển tự nhiên lại biến thành một ý khác,

Sắc mặt Đặng Hiển thoắt cái đen đi, đột ngột đứng dậy nói với Chung Mạn: "Xin lỗi, tôi chợt nhớ ra còn chút việc phải làm gấp, tôi đi trước đây."

"Sao anh Đặng không ngồi thêm một lát, ít nhất cũng phải ăn xong hẵng đi chứ?" Chung Mạn rất thành khẩn giữ khách lại.

"Thôi khỏi." Lúc này anh ta cũng chẳng thèm giả vờ nữa, đi thẳng về phía cửa chính, Chung Mạn liền bám theo, đáng tiếc là bước chân của anh Đặng thật sự quá nhanh, cô có muốn ngăn cũng không ngăn nổi.

"Sao vậy, sao đang nói chuyện bình thường thì lại đi mất?" Bà Chung ở trong bếp nghe thấy sự khác thường, tay còn đang nhỏ nước đã lao ra ngoài hỏi han, nhưng chỉ thấy bà Châu trừng mắt lườm bà trước khi ra khỏi cửa.

Bà Chung thấy quái lạ, muốn ngăn cũng không được nữa, quay đầu lại thấy con gái đầy vẻ đắc ý, lập tức chất vấn: "Con nói vì với Tiểu Đặng vậy? Người ta là tổng giám đốc của công ty cổ phần hữu hạn, ở thành phố có tận mấy căn hộ, con..."

"Có nhà thì đã sao, chẳng phải con gái mẹ cũng có sao? Con đã bảo không xem mắt rồi, tết nhất mà mẹ còn làm con bực, con mới về nhà đã được 2 tiếng chưa? Sô pha con còn chưa ngồi ấm mông mẹ đã kêu người mua tới xem hàng?"

Nghe thấy một tràng chỉ trích, bà Chung giận tới đỏ mặt, "Giờ con đang tỏ thái độ gì vậy?! Con gái đều phải lấy chồng, con muốn ở lại thành phố càn quấy mẹ cũng kệ con rồi, lần này nghe mẹ một lần cũng không được sao?! Mẹ vất vả nuôi con lớn tới từng này, hóa ra là nuôi một con sói mắt trắng!"

"Sói mắt trắng? Không xem mắt thì thành sói mắt trắng?" Chung Mạn cực kì tức giận, cô ở công ty vất vả làm việc như vậy, mẹ dựa vào đâu mà nói đó là càn quấy?! "Con không làm việc thì gửi tiền về hàng tháng được sao? Mẹ nói cho con biết con sói mắt trắng nào mà gửi tiền về hàng tháng, con nhận vài con về nuôi luôn!"

"Tí tiền đấy sao so thực tế bằng việc lấy chồng? Người như Tiểu Đặng, một tháng lương hơn 3 vạn, lấy được cậu ấy chẳng phải tốt hơn là con tự đi làm sao?"

"Lấy chồng lấy chồng lấy chồng, tại sao con lại phải lấy chồng? Con nuôi sống được bản thân, còn có tiền dư gửi về nhà, rốt cuộc là mẹ không vừa ý chỗ nào?!"

"Con, con lại không muốn lấy chồng?!" Bà Chung kinh hãi, "Chuyện này sao được?! Con đã 26 tuổi rồi, còn không lấy chồng nữa thì nửa đời sau phải làm sao? Trong nhà sao có thể thiếu người đàn ông?"

"Mẹ tính cái kiểu gì vậy, con mới 24!"

"24 thì không lấy chồng được à?! Tiểu Lệ nhà bên 24 tuổi đã sinh em bé rồi, con thì một thằng đàn ông cũng chẳng tìm được!"

Đúng là không thể khai thông được! Chung Mạn biết nói tiếp nữa thì chắc chắn mình sẽ nói lời cay nghiệt, cô mặc kệ vơ lấy túi xách của mình, "Con ra ngoài dạo một lát, không cần đợi cơm con đâu."

Nói xong cũng chẳng đợi phản ứng của bà Chung, cô đã nghênh ngang đi.

Đi được 15 phút Chung Mạn vẫn chưa nguôi cơn giận, vấn đề này tồn tại đã không phải chỉ ngày một ngày hai rồi, từ sau khi cô tốt nghiệp không về nhà mà ở lại thành phố, mẹ liền liên tục dùng đủ loại lý do để ép cô về nhà lấy chồng sinh con. Hồi trước mượn chuyện nói với cô là bạn học nào đó đã sinh được hai đứa con, cuộc sống vô cùng đầm ấm vui vẻ vân vân, cô đều đều có thể vờ như không nghe thấy, nhưng bây giờ chuyện ngày càng tệ, còn trực tiếp sắp xếp gặp mặt thay cô, cô thật sự không thể nào giả câm giả điếc nữa.

Chung Mạn đang lặng lẽ bước đi, bên cạnh bỗng vang lên một câu nói:

"Chung, Chung... Chung Mạn? Em là Chung Mạn?"