#Ltt
#Fl_wattpad: Leevisu2104
#Nhà_có_nuôi_một_tiểu_bạch_thỏ
CHƯƠNG 15: CỤC CƠM NẮM.
Hứa Trác Tuyệt qua phòng cô lấy gói thuốc, nghiên cứu một hồi. Đổ thuốc ra tay đi gọi cô ngốc nào đó.
Tô Tịnh An nhìn nhìn anh, tay vẫn che miệng:
"Uống thuốc rồi ngủ!"
Tô Tịnh An nhìn cẩn thận một lượt, mới đón lấy thuốc, một mạch uống hết, rồi nhắm tịt mắt uống nước cho đỡ đắng miệng. Uống xong lại nằm im xuống giường che miệng.
Chỉ hôn một cái, lại thành ra bộ dạng này? Hứa Trác Tuyệt kiên nhẫn kéo chăn xuống lộ đầu người nào đó. Tiểu Tô Tô hai tay bịt miệng. Không cho hôn, em chồng nói cô phải cẩn thận với anh, hóa ra là cẩn thận cái này a~~~
Hứa Trác Tuyệt nếu như biết em gái bé bỏng kia ngấm ngầm dụ dỗ cô nhất định sẽ không tha.
"Che cái gì?"
Tô Tịnh An lắc đầu, Hứa Trác Tuyệt gỡ tay cô ra, nhìn cái miệng cam chịu kia.
"Hai mươi tuổi, hôn là quá muộn, người ta còn làm nhiều cái khác, có muốn tôi dạy em không?"
Tiểu bạch thỏ bị dọa sợ, lắc đầu:
"Không thích!"
"Không thích hôn?"
"Không thích!"
Hứa Trác Tuyệt luồn vào chăn ôm lấy eo cô, kéo dậy. Tiểu Tô Tô bị giật mình hét một cái, lại bị người nào đó chặn miệng. Tiểu Tô Tô vội mím chặt miệng, eo lại bị bóp một cái, đau quá, cô muốn hô lên một tiếng nhưng không có khả năng...
Hôn một lần nghiện một lần, hôn hai lần sẽ nghiện thêm một lần. Hôn rồi sẽ muốn hôn thêm một lần. Hứa Trác Tuyệt mê mẩn muốn tiến sâu vào trong, vừa hay có người lại chịu mở miệng nên thành công đi vào.
Tô Tịnh An muốn đẩy anh ra lại không tài nào đẩy được, chẳng lẽ phải để im cho người nào đó ăn đậu hũ. Lúc anh buông cô ra, Tô Tịnh An vội thở phì phò, mặt mũi đỏ ửng ngượng ngùng.
Hóa ra Tô Tịnh An cũng biết ngại.
Hóa ra lúc trêu cô vui như thế.
Hứa Trác Tuyệt nhân lúc cô cúi đầu thì cười cười, lúc Tô Tịnh An che miệng ngẩng đầu nhìn, anh lại nghiêm mặt, mày cau lại không vui:
"Em che cái gì?"
"Chú sẽ hôn!"
"Bỏ tay ra!"
"Không!"
Tô Tịnh An cương quyết không đầu hàng.
Nhưng cái lưỡi lại khẽ liếm liếm môi một vòng, nghĩ đến vừa nãy chú cũng làm như thế thì đỏ mặt, không dám liếm môi nữa, đành mím môi thật chặt.
"Bỏ tay ra, em che một phút hôn một cái!"
Hứa Trác Tuyệt hai tay chống hai bên nhìn cô ở dưới không nhường nhịn.
Hứa Trác Tuyệt sao phải nhường nhịn, Tô Tịnh An là vợ anh, hôn thì hôn, còn cần cô cho phép?
"Chú...chú..."
"Tôi làm sao?"
Tô Tịnh An uất ức nói không trọn câu, cau có bỏ tay lại lấy chăn bịt kín, quay mặt đi chỗ khác giả vờ ngủ, nhìn cô như vậy có người mới hài lòng đứng dậy.
Tô Tịnh An nghe thấy tiếng nước chảy, lại lục đục ngồi dậy, nhìn trái nhìn phải vẫn không vừa ý, sao thiếu thiếu.
Lúc Hứa Trác Tuyệt tắm gội xong đi ra, đi được vài bước đã thấy có chỗ không đúng. Quay sang thấy Tô Tịnh An nằm giữa bầy gấu bông. Là giường của anh lại không phải giường của anh.
"Tô Tịnh An."
Không có người trả lời, lại gọi thêm lần nữa, vẫn không có người trả lời.
Hứa Trác Tuyệt qua phòng Tiểu Tô Tô sấy tóc, khô rồi mới quay về phòng. Không cần biết gấu lớn gấy nhỏ đem vứt hết xuống dưới đất, chọn lấy một chỗ thoải mái bên cạnh cô, tự nhiên ôm lấy.
Tiểu Tô Tô liếm liếm môi ngọ nguậy, lại tiếp tục ngủ. Lúc ôm lấy "gối ngủ" Hứa Trác Tuyệt mới thấy có người lạnh bất thường. Tiểu Tô Tô nãy giờ ôm khư khư lấy gấu nhỏ đột nhiên đổi tư thế, co người túm lấy góc áo anh.
"Chú...lạnh"
Hứa Trác Tuyệt nghe tiếng nỉ non, hạ nhiệt độ phòng, gấu bông phía bên kia cũng bị ném xuống, nhìn người phát sốt ở trên giường luống cuống.
Vừa nãy còn bình thường sao lại phát sốt được.
"Tô Tịnh An!"
Tiểu Tô Tô nghe loáng thoáng có người gọi mê man ậm ừ ở cổ họng, lại ngủ thiếp đi.
Hứa Trác Tuyệt lấy chăn bên phòng cô, quấn quanh người, lại ôm lấy cả chăn lẫn người lại đắp thêm một lớp chăn, nhìn lông mày "tiểu cơm nắm" hơi giãn ra mới hài lòng.
Lúc ốm Tô Tịnh An lại ngoan ngoãn như thế, Hứa Trác Tuyệt vừa được ôm mỹ nhân lại vừa được ngắm người đẹp. Nhìn kỹ mới phát hiện, chỗ mi dưới có một chấm đen, hóa ra là vì trời sinh có nốt ruồi ở gần mắt, nên hễ có gì uất ức là dùng nước mắt để bộc lộ.
Tô Tịnh An này có chỗ gì khác thường?
Hứa Trác Tuyệt trước nay không để ý chuyện trai gái, lại bị nghiện hôn một cô ngốc. Thật sự là có cảm giác của kẻ thua cuộc.
- ---------------
Sáng sớm, Tô Tịnh An mơ màng tỉnh dậy, miệng lưỡi khô khốc muốn ngồi dậy lại không dậy được. Cả người bị quấn trong chăn dày như thế, lại còn bị người nào đó ôm lấy:
"Chú..."
Hứa Trác Tuyệt hình như ngủ rất say, đến cả cô gọi cũng không nghe thấy. Tô Tịnh An nằm im một chỗ, một lát lại mệt thiếp đi, cũng chẳng quan tâm tại sao lại bị gói thành như thế, chỉ là đầu rất đau, rất muốn ngủ một giấc nữa.
"Tô Tịnh An!"
Hứa Trác Tuyệt tỉnh dậy đã chín giờ sáng, quay sang vẫn thấy người bên cạnh gối đầu lên tay anh thản nhiên ngủ. Gọi đến hai lần mới nghe thấy tiếng ậm ừ của cô.
Tô Tịnh An hai mắt sưng húp nhìn anh, được anh đỡ dậy tháo chăn quấn chăn quanh người, cả người mềm oặt ngồi ở trên giường.
"Mệt không?"
Tiểu Tô Tô gật gật, quay sang nhìn nhìn quanh giường, hai mắt đột nhiên sáng bừng lên, aao gấu lại ở dưới kia, hôm qua đi ngủ rõ ràng nằm bên cạnh cô.
"Chú ném gấu à?"
Tô Tịnh An hai mắt long lanh, nhìn anh phụng phịu khóc. Vừa khóc vừa đi nhặt hết gấu ôm vào lòng. Ôm xong thì toan bỏ ra ngoài.
"Đi đâu?"
"Đi về! Không ở đây đâu!"
Hứa Trác Tuyệt vắt chân ngồi nhìn cô, Tô Tịnh An ôm một lượt, lại quay sang phòng anh, ôm nốt chỗ gấu còn lại, bỏ về phòng, đóng cửa lại.
Chú lại vứt gấu đi, hôm qua nói phòng đấy là phòng của cô, lại vứt hết gấu của cô.
"Tô Tịnh An, xuống ăn cơm."
"Tôi nói xuống ăn cơm."
Hứa Trác Tuyệt lặp lại lần nữa, mất kiên nhẫn ở cửa phòng. Tô Tịnh An ngồi khoanh chân trên giường xếp gấu quanh chỗ ngồi.
"Chú xấu!"
"Ai xấu?"
Mới mở cửa đã bị nghe nói xấu rồi. Tô Tịnh An hùng hổ nhìn anh:
"Chú xấu, chú vứt gấu xuống đất!"
"Tôi ném bao giờ?"
Lại có người nói dối mà không chớp mắt, còn tức giận trừng mắt nhìn cô., Tô Tịnh An bĩu bĩu môi:
"Tô không ném, là chú ném!"
"Hôm qua là em nói lạnh, đạp hết gấu xuống đất, rồi ôm lấy tôi. Chỗ gấu này, là em đạp hết!"
Tô Tịnh An nín khóc, Tô ngủ ngoan mà, sao có thể ném gấu xuống đất chứ?
"Chú...Tô không làm!"
"Em làm, em còn khóc cái gì?"
"Không phải, Tô ngủ ngoan lắm!"
Hứa Trác Tuyệt nhìn cô chăm chú như thế, đột nhiên Tô Tịnh An lại có cảm giác như phạm lỗi, ủy khuất nói:
"Tô không ném đâu!"
"Em ném nó, lại còn đổ lỗi cho tôi? Xin lỗi nó, xin lỗi tôi!"
Hai tay anh vắt ra đằng sau, nghiêm chỉnh đứng ở bên giường chờ cô xin lỗi. Anh ném gấu thì sao? Mặc kệ anh có ném hay không, ai dễ tin người người ấy thiệt.
"Nhưng...nhưng."
"Xin lỗi đi!"
Tô Tịnh An khóc lóc, vẫn không tin lời anh nói. Nhưng mà hình như chú nói thật.
End chương 15: