Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma

Quyển 1 - Chương 17: Câu chuyện cũ




Tặng cậu này!

- Gì đấy May?

- Món quà nhỏ cảm ơn vì hôm qua cậu đã giải vây cho tớ.

- Ơ... Chuyện nhỏ mà! Vì tớ...

- Vì Minh An với tớ là bạn! Cậu định nói thế phải không?

- À... Ừ!

- Vậy mãi là bạn tốt nhé An.

Cuộc nói chuyện tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để May nói lên ý kiến của mình. Mặc dù Sam chưa hề tiết lộ với cô về tình cảm của bản thân, nhưng có lẽ cậu đã sớm hiểu được câu trả lời của May là gì. Vậy là thất bại thật rồi sao?

Du lại đến đón cô vào giờ tan học. Thấy cậu cứ cười suốt, May ngạc nhiên:

- Hôm nay em có gì vui sao mà cứ cười mãi thế?

- Không ngờ lập trường của chị vững thật đấy!

- Ơ... Em biết rồi à?

Du im lặng và tiếp tục cười. Cô gái này đây đã dũng cảm cùng cậu đối diện tất cả, cho dù cậu có là một hồn ma lúc vô lúc thực thế này.

Về phần May, lúc này đang chăm chú nhìn cậu lái xe. Để ý mới thấy, dạo gần đây Du đã chưng diện hơn: Cậu mặc chiếc quần jean màu xanh biển, phối cùng chiếc áo thun màu vàng nâu tay dài ôm sát làm lộ ra cơ thể của người tập Gym. Phía dưới cặp kính mát lịch lãm là một nụ cười cực kỳ ấm áp.

- Nếu em còn sống, chắc chắn sẽ là một người thực xuất sắc! - May vòng tay qua cổ cậu, thì thầm.

- Sao chị lại nói thế nhỉ?

- Em xem em này, đẹp trai như vậy, cơ bắp như vậy! Khai thật đi, lúc trước em có nhiều bạn gái lắm đúng không? - May đang thầm nghĩ, hai cô bạn kia từng nói Du đẹp trai, giờ mới thấy đúng.

- Ơ... Thì cũng có! Nhưng lúc đấy vì em có điều kiện, nên những người ấy quen em chỉ vì...

- Buồn thế cơ á?

- Giờ em không còn bận tâm nữa, chuyện qua lâu lắm rồi mà.

- Thật sự không còn để ý?

- Quá khứ rồi, em đã không còn ấn tượng nhiều nữa. May sẽ không để tâm những chuyện nhỏ nhặt này chứ?

- Ừ, hiểu rồi! Chị không chấp... - May đan năm ngón tay vào tay cậu, ngắm nghía suốt.

- Thật không?

- Không tin à? Thế thì bây giờ chị ghen nhé, lúc nào cũng sẽ nói nhảm không để cho Du yên luôn! - May lè lưỡi.

- May ngốc, chị sẽ không làm vậy đâu. Em chắc thế!

- Làm như em hiểu chị lắm không bằng!

- Chứ sao? - Du tự tin nói - À, mà chị muốn đi chơi không?

- Đi đâu?

- Hồ Tuyền Lâm!

Không đợi May trả lời, cậu nhấn ga cho xe chạy nhanh hơn, vì Du biết chắc chắn cô sẽ đồng ý.

*

- Chúng ta đến đây làm gì? - May hỏi khi thấy Du dừng lại trước một hồ nước lớn.

- Xem thời khắc em chuyển biến.

May có vẻ không hiểu, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều. Bàn tay mình để mặc cho Du nắm chặt. Cậu dẫn cô đi xuống một dốc đá cao. Đến một cái hồ lớn, nơi mà ánh hoàng hôn lúc này đã in rõ trên mặt nước. Du đặt tay lên vai cô và nói:

- Chị thích chứ? Ngồi xuống đây đi.

May bị cậu kéo nhẹ, thế là cả hai cùng ngồi xuống bên bờ hồ. Lặng lẽ ngả đầu vào vai Du, cô thì thầm:

- Mất khoảng bao lâu? À không, ý chị là em trở lại làm người được bao lâu vậy?

- Ba ngày! - Du ngước lên nhìn ánh trăng và nói.

- Vậy là hôm nay... Kết thúc rồi sao?

- Ừ, bây giờ là thời khắc em chuyển biến.

Du chớp mắt nhìn cô, dường như ánh trăng làm làn da cậu đang dần chuyển màu.

- Trông đẹp quá! Như những viên kim cương vậy. - May thốt lên.

Bây giờ, người cậu đang phát sáng như đang có hàng vạn viên kim cương đính vào. Dù rất chói mắt nhưng May vẫn bị cuốn hút khi nhìn vào chúng.

- May không sợ à? - Du nhìn cô, dường như ánh sáng quá chói đã làm mắt cậu nheo lại.

- Không hề, trông nó đẹp lắm! - Cô nói và thản nhiên sờ vào mặt Du.

Bất giác Du mỉm cười, chưa bao giờ cậu dám nghĩ rằng có một người nào đó sẽ không sợ hãi khi nhìn thấy mình trong bộ dạng như thế.

- Tay em đang lạnh đi đấy. - May cầm tay cậu nói.

- Giờ em đã trở lại làm "thứ ấy" rồi đó, chị có sợ không?

- Nếu sợ thì chị đã không ở đây với em rồi, ngốc ạ! - May khẽ vòng tay ôm lấy cậu.

- Này! Chị làm gì vậy? Người em lạnh lắm đó! - Du giật mình.

- Mặc kệ! Chị thích thế đấy. Làm gì được nhau nào?