Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 971: Nhất Định Rời Bỏ






Đúng vậy, cô giống như một con ngốc vậy, Mục gia đã hại chết bó của cô, khiến cho cô trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa, cô thì lại yêu Mục Đình Sâm, vốn cho là chỉ cần anh đối xử tốt với cô là đủ, nhưng mà anh giúp An Tuyết Ly giấu giềm chuyện này, thật là chẳng khác gì tát thẳng vào mặt cô, cô là một con ngốc ngu xuẩn nhất trên đời này.

“Bà ấy không phải là dì nhỏ của anh, mà là mẹ đẻ của anh.”
Mục Đình Sâm đột ngột nói một câu khiến cho Ôn Ngôn sững sờ trong phút chốc: “Anh nói cái gì co?”
Anh kể lại cho cô nghe những chuyện mà anh biết được từ An Tuyết Ly, đây cũng là chuyện mà anh thấy khó mở: lời nhất, cũng không muốn nói cho bắt cứ ai biết cả…
Liên tưởng đến những chuyện mà An Tuyết Ly đã làm trước đây, những khúc mắc trong lòng Ôn Ngôn cũng đã hoàn toàn được mở ra: “Thảo nào…thảo nào bà ta lại đối xử với anh tốt đến như vậy…thảo nào bà ta lại muốn em đi chết đến như vậy.”
Mục Đình Sâm nói một cách rất bình tĩnh: “Kể cả có biết là bà ấy là mẹ đẻ của anh thì anh cũng không hề có ý định thừa nhận xuất thân của mình, thế nên mới không nói cho.

em biết.


Anh chỉ là nghĩ đợi đến khi chân của bà ấy khỏi thì cuộc đời ai người ấy sống, anh chỉ muốn đợi mọi chuyện kết thúc…”
Lúc tưởng An Tuyết Ly chỉ là dì nhỏ của anh, Ôn Ngôn còn ôm một chút hy vọng, hiện giờ biết được An Tuyết Ly mới là mẹ đẻ của Mục Đình Sâm, cô đến giãy giụa cũng không hề nghĩ đến nữa: “Không thể kết thúc được đâu, bà ta sẽ không cho phép anh thoát ra khỏi tầm mắt của bà ta, bà ta dùng trăm nghìn cách mới có từ nước ngoài quay về đây, quay về bên cạnh anh, anh cho là bà ta sẽ lại rời khỏi anh sao? Mục Đình Sâm, em đã thật sự thấy mệt mỏi rồi, nếu như bà ta chỉ là dì nhỏ của anh thôi, thì sau này cắt đứt mọi quan hệ, chúng ta vẫn có thẻ tiếp tục, nhưng mà bà ta lại là mẹ đẻ của anh, anh muốn em và bà ta phải cư xử với nhau như thế nào? Chúng ta cứ tạm thời rời xa nhau một thời gian đi, để em có thời gian để thở đã.”
Đột nhiên, bên ngoài cửa có tiếng của má Lưu vang lên, lại còn có cả tiếng khóc của Tiểu Đoàn Tử: “Thiếu phu nhân, Thiếu gia, hai người ra xem Tiểu Đoàn Tử thế nào, từ nãy đến giờ thằng bé cứ quấy khóc mãi, tôi có dỗ thế nào cũng không được, thằng bé chưa bao giờ như thế này ca.

Không cần biết là hai người cãi nhau ghê gớm đến như thế nào, nhưng mà trước mặt trẻ con thì Ôn Ngôn sẽ lập tức đầu hàng, cô không muốn để người khác biết là mình và Mục Đình Sâm vừa mới cãi nhau, lau nước mắt mới đi ra mở cửa, đón lấy Tiểu Đoàn Tử rồi sờ đầu thằng bé: “Không hề nóng, thằng bé chẳng phải đã ngủ rất say rồi sao? Tại sao lại đột nhiên quấy khóc thế chứ?”
Đôi mắt của má Lưu thì đã đỏ hoe: “Má cũng không biết…
má già rồi, không chịu nổi nữa, con chăm sóc cho Tiểu Đoàn Tử nhé.”
Ôn Ngôn bỗng hiểu ra, má Lưu sớm đã nghe thấy cô và Mục Đình Sâm cãi cọ nói ly hôn, thế nên mới dùng Tiểu Đoàn Tử làm cớ để ngăn bọn họ tiếp tục cãi nhau.

Tiểu Đoàn Tử căn bản không phải là ốm, chỉ là đang ngủ bị má Lưu gọi dậy mà thôi, thế nên mới cáu kỉnh như thế.

Nước mắt vừa mới ngưng lại giờ lại lăn ra ngoài, hai cánh tay cô gần như không còn sức lực để ôm Tiểu Đoàn Tử nữa.

Mục Đình Sâm đi đến bé lấy Tiểu Đoàn Tử: “Thằng bé chắc là đã gặp ác mộng mà thôi, anh đi dỗ thằng bé ngủ tiếp, má Lưu, má cũng đi nghỉ sớm đi.”
Má Lưu không nói gì, Ôn Ngôn đi về ngồi bên mép giường, đầu óc thì vẫn rối bời.

Nếu đúng như những gì Mục Đình Sâm nói thì ngay từ đầu không phải là An Tuyết Ly bỏ rơi anh, mà là bị ép buộc, thậm chí có thể nói là “cầm tù” ở nước ngoài bao nhiêu năm như thế, đến giờ mới có thể quay về đây.

Cuộc chiến đấu này, ngay từ đầu cô đã là người thua cuộc, ngoại trừ con đường ly hôn ra thì cô cũng không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Cô chỉ muốn để Tiểu Đoàn Tử có một cuộc sống bình yên, vui vẻ mà thôi, trước đây trưởng là gia đình ba người ở cùng với nhau là tốt nhất cho Tiểu Đoàn Tử, bây giờ xem ra thì ly hôn mới là tốt nhất, nếu không như vậy, muốn đề cô ở lại đầu sống đấu chết với An Tuyết Ly sao? Cô không thể nào chịu đựng được chuyện này, An Tuyết Ly cũng sẽ không chấp nhận để cô ở lại bên cạnh Mục Đình Sâm.


Má Lưu giúp Ôn Ngôn đóng cửa phòng ngủ lại, quay người đi về phòng của trẻ con.

Mục Đình Sâm đã dỗ Tiểu Đoàn Tử ngủ lại rồi, má Lưu thở dài, hạ thấp giọng nói: “Thiếu gia, chúng ta cứ như thế này thật là ức hiếp người quá đáng, không thể trách thiếu phu nhân đau lòng rồi làm ầm lên muốn ly hôn với cậu được, trước đây, thiếu phu nhân còn tưởng An phu nhân là dì nhỏ của cậu thì còn đỡ, bây giờ biết đấy là mẹ đẻ của cậu rồi, cậu muốn thiếu phu nhân phải làm sao đây? Tôi thật là thấy thiếu phu nhân thật đáng thương, An phu nhân đối xử như thế với cô ấy, cô ấy đã nhẫn nhịn rồi, lại còn ở trong bệnh viện chăm sóc bà ta cả ngày lẫn đêm hơn một tháng liền, đến cuối cùng thì cậu lại giúp bà ta che giấu đi chuyện này…”
“Đến cuối cùng thì An phu nhân lại còn dám nói cho thiếu phu nhân biết nữa chứ, đây chẳng phải là cố tình muốn chia rẽ hai người sao? Cậu giấu giếm mọi chuyện thì còn có thể tha thứ được, nhưng mà An phu nhân lại cố tình nói cho thiếu phu nhân biết thì là định thế nào chứ? Cậu ở đây.

.

Đam Mỹ Sắc
thì dùng đủ mọi cách để che giấu, bà ta thì lại cuống cuồng muốn vạch trần ra.

Có những lời không nên nói nhưng mà tôi vẫn phải nói, kể cả đó có là mẹ đẻ câu thì những việc mà bà ta làm thật là khiến người khác căm phẫn, thiếu phu nhân hy sinh vì cậu như thế nào thì trong lòng cậu biết rõ, An phu nhân đáng thương thì đáng thương thật, nhưng mà người đáng thương thì ắt có điểm đáng hận, tất cả những chuyện này lẽ ra thiếu phu nhân phải chịu đựng.

Tôi thấy cậu và thiếu phu nhân tình cảm vẫn rất tốt, hai người mà ly hôn thật, vậy thì Tiểu Đoàn Tử thật là đáng thương…”
Nói đến đây, má Lưu đã nghẹn ngào không nói được tiếp nữa.

Mục Đình Sâm cúi xuống nhìn Tiểu Đoàn Tử nằm trong lòng mình, bình thường không hề tỏ thái độ gì, lúc này cũng tỏ ra vô cùng đau khổ: “Tôi biết rồi, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”
Quay về đến phòng ngủ, thấy Ôn Ngôn đã nằm xuống rồi, anh bèn đi tắm trước.

Ôn Ngôn tất nhiên là chưa ngủ, làm sao mà có thể ngủ được? Nghe thấy tiếng nước chảy ở trong nhà tắm vang lên, trong đầu cô lại hồi tưởng đến mọi chuyện liên quan đến Mục Đình Sâm, cô không nỡ từ bỏ anh, nhưng mà cô có thể làm thế nào nữa chứ? Bị thất vọng và tuyệt vọng cùng lúc đổ ập lên đầu trong nháy mắt, khiến cho cô không biết phải tiếp tục ở bên anh ấy như thế nào nữa.

Đợi Mục Đình Sâm từ trong nhà tắm đi ra, cô ngồi dậy, bình tĩnh nói: “Em vẫn kiên chì với quyết định vừa rồi, ngày mai chúng ta đi đến cục dân chính đi.”

Cô không phải là đang hỏi ý kiến của anh, mà là thông báo với anh.

Bước chân của Mục Đình Sâm khựng lại, trái tim như bị xé toạc ra một vết rất lớn: “Anh không đồng ý, anh sẽ xử lý tốt tất cả mọi chuyện.”
Ôn Ngôn vì muốn ly hôn, còn uy hiếp anh ấy: “Anh mà không đồng ý thì em sẽ kiện lên tòa án, hơn nữa cũng tố giác việc An Tuyết Ly cố tình đâm bị thương Diệp Quân Tước, em cho là chỉ cần em nói rõ mọi chuyện thì Diệp Quân Tước sẽ đứng về phía em, đến lúc đó An Tuyết Ly nhất định phải ngồi tù.

Em đã nghĩ rồi, chúng ta không có tương lai, chỉ cần An Tuyết Ly còn sống… chúng ta sẽ không có tương lai.

Nói một cách khác, chỉ cần em còn sống thì bà ta sẽ không chịu dừng lại.

Những chuyện khác còn dễ nói, em hoàn toàn có thể tin được anh, để anh đi giải quyết, nhưng mà bà ta là mẹ đẻ của anh, hơn nữa…
em cũng đúng là thua bà ta, anh đúng có mà không thừa nhận, anh không thể bỏ mặc bà ta được, cũng không thẻ bỏ mặc được, em chấp nhận rồi.”
Mục Đình Sâm chỉ nhìn cô chăm chú, run rầy nói: “Không có cách nào khác sao? Em nhát định rời bỏ anh sao…”
Ôn Ngôn gật đầu khẳng định: “Đúng thế, không còn cách nào khác cả.

Mục thị em sẽ trả lại cho anh, những gì thuộc về anh em sẽ không lấy đi một đồng nào.

Nhưng mà em sẽ không từ bỏ công việc ở Mục thị, bởi vì em cần quyền nuôi dưỡng Tiểu Đoàn Tử, em cần phải có một công việc đảm bảo cuộc sống hiện tại và tương lai của thằng bé, em tuyệt đối không cho phép An Tuyết Ly đến gần con của em một lần nữa! Trừ quyền nuôi dưỡng của Tiểu Đoàn Tử, ngoài ra anh còn phải cho em một căn hộ, để dưới tên của Tiểu Đoàn Tử là được rồi, bọn em không thể không có nơi ở đúng không, cứ như vậy đi.”.