Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 97: Chọc Giận Lần Nữa




Ôn Ngôn bực dọc: “Không đi, anh ta tìm con không biết tự mình qua đây sao? Dựa vào cái gì mà con phải qua đó tìm anh ta? Cũng không phải con muốn gặp anh tai”

Má Lưu mở lớn mắt: “Ngôn Ngôn… con… thời kỳ nổi loạn có phải tới muộn quá rồi không? Năm nay sắp hai mươi hai tuổi rồi nhỉ2”

Ôn Ngôn không nói gì, vậy trong mắt má Lưu bây giờ cô đang trong thời kỳ nổi loạn? Cô đang bộc phát trong im lặng đấy! Cô bị ức hiếp nhiều năm như vậy cuối cùng cũng không nhẫn nhịn nữa mà muốn trở mình thoát thân được không hả?

Má Lưu thầy dáng vẻ không chịu mềm của cô, chỉ đành đi nói với Mục Đình Sâm, nhưng rất nhanh lại quay lại vườn sau. Lần này bước chân còn gấp gáp hơn lúc nãy: “Ngôn Ngôn, thiếu gia nói con nếu không nghe lời thì không cho con nuôi mèo nữa. Cậu ấy nói được làm được!”

Nói được làm được? Hay thật! Ôn Ngôn vừa tức lại vừa thấy buồn cười. Anh luôn như vậy, cao ngạo khí thế, cao cao tại thượng!

Cô hít sâu một hơi, quay người đi lên lầu. Mục Đình Sâm vẫn ngồi trước cửa số sát đất như mọi ngày, trong tay đang lật giở quyền sách tiếng Anh. Trong sự nghiêm nghị có thêm mấy phần nho nhã, nhìn thế nào cũng thuận mắt. Nếu không phải hiện thực quá đau đớn thì khoảnh khắc này cô thật sự sinh ra ảo giác cuộc sống tốt đẹp.

“Sau này anh tìm tôi thì có thể đừng như kiểu gọi người hầu vậy được không? Là anh tìm tôi, không phải tôi tìm anh.” Ôn Ngôn đứng thẳng người, lúc nói thì ánh mắt cũng không tránh né.

“Cô nói gì?” Mục Đình Sâm gập sách lại, quay đầu qua hỏi cô.

“Anh không nghe rõ thì tôi cũng không muốn nói lại. Dù sao anh không phải muốn giày vò tôi sao? Đối với tôi mà nói phục tùng, hạ mình cũng là sống, như thế này cũng là sống. Tôi hà tất phải khiến mình quá khổ sở? Nhìn không thuận mắt thì để tôi biến mất khỏi tầm mắt của anh sớm chút, không làm chướng mắt anh.” Cô lạnh giọng.

“Có phải là cô thấy làm chuyện tôi ghét thì tôi sẽ thả cho cô đi không? Không dễ vậy. Dù sao cô vẫn luôn khiến người ta chán ghét.” Anh đứng dậy rót cho mình ly rượu, ung dung nói.

Ôn Ngôn cắn chặt môi, sau đó lại nói: “Anh cũng luôn khiến người ta chán ghét!”

Bàn tay nâng ly rượu của anh dùng lực, lực đạo giống như muốn bóp nát ly rượu, vẻ mặt cũng lạnh đi mấy phần: “Cô ghét hay thích đều không quan trọng! Cô tưởng cô là ai?”

Cô cười: “Trước đây tôi là cô nhi được anh nhận nuôi. Đã nợ Mục gia anh mười mây mạng người. Là chính anh để tôi trở thành vợ anh, nên anh nói tôi là ai2 Đây không phải là do tôi tưởng tượng.” Anh nghiên răng: “Có gì bất mãn thì cô nói hét ra một lần đi, tôi lại muốn nghe thử.”

Là anh bảo cô nói đấy. Ôn Ngôn tất nhiên sẽ không khách khí: “Tôi sớm đã chịu đủ dáng vẻ con chó hoang đáng thương ở trước mặt anh rồi! Anh vui thì anh cười một cái, không vui thì liền tùy tiện dẫm đạp. Cho dù vụ tai nạn máy bay năm đó là do bố tôi, hại anh thành cô nhi, nhưng tôi có tội sao? Tôi cũng mất đi nhiều thứ như vậy! Cha nợ con trả, tôi cũng chấp nhận, nhưng anh khiến tôi sóng không giống con người! Tôi có thể làm người hầu cho Mục gia suốt đời để trả nợ, cũng không muốn làm Mục phu nhân để tình nhân của anh hủy hoại nửa mạng sống. Cho dù tôi có tội, bố tôi có tôi, nhưng con của tôi có tội sao?

Nhắc đến con, sức lực cả người cô giống như bị hút sạch vậy. Cũng không nói tiếp được nữa… có kìm nén nước mắt cũng vô cùng khó khăn.

Cái vảy ngược trong lòng lại bị chạm tới. Mục Đình Sâm ném mạnh ly rượu xuống đất: “Cô thích làm người hầu đúng không? Được, tôi thành toàn cho cô! Bắt đầu từ ngày mai, người hầu của Mục gia làm cái gì thì cô làm cái đó! Cút”



Cô không do dự mà quay người rời đi. Chủ động ở phòng người hầu của má Lưu. Một phòng bốn người, đã không có chỗ cho cô nữa. Cô chỉ có thể chen chúc cùng má Lưu.

Nhưng cô không hồi hận vì đã chọc giận anh. Cô thà ngủ ở phòng người hầu cũng không muốn nằm cùng một giường với anh. Vừa nhìn thấy anh thì cô liền nghĩ tới những việc làm của anh cùng Khương Nghiên Nghiên và Trần Hàm!

Là bọn họ hợp tác rạch một vết thương không thể lành lại trên trái tim cô. Lúc nào cũng dùng sự đau đớn để nhắc nhở cô.

Ngày hôm sau, cô đến công ty làm việc như thường lệ. Tan ca về Mục gia liền “kiêm chức” người hầu.

Dù Mục Đình Sâm đã có lời, bảo người hầu của Mục gia không cần khách khí với cô, nên bảo cô làm gì thì làm thế. Nhưng vẫn không ai dám sai bảo cô, dù sao còn chưa ly hôn, cô vẫn là Mục phu nhân.

Cô nhẫn nhịn mà làm tất cả việc của má Lưu, chỗ nào cần cô thì cô liền giúp, giặt quần áo, nấu cơm, quét dọn, cái gì cũng làm.

Lúc trước Mục Đình Sâm chỉ giày vò cô, không cho cô phương thức chuộc tội rõ ràng. Bây giờ ít nhất cô có con đường rõ ràng, cô thà dùng cách này để chuộc tội.

Nói cho cùng… ngày nào còn chưa tìm được lão Từ thì cô vẫn nợ anh. Cho dù hai người đều thương tích đầy mình. Những vét thương cô phải chịu đựng, ở trong mắt anh vẫn không đáng kẻ, vẫn chưa đủ!

Đến tối Ôn Ngôn cùng người hầu ăn cơm ở trong bếp. Ăn cơm xong thì vội bận tới nửa đêm. Lúc xong việc thì đã sắp mười hai giờ rồi.

Nghĩ tới khoản tiền hỏi Mục Đình Sâm lúc trước, cô lúc đó cũng không biết đầu bị chạm dây thần kinh nào nên mới mở miệng hỏi. Cô cũng không thèm, liền bổ sung vào số tiền mình đã tiêu rồi chuyển trả lại cho anh.

Phí tìm người điều tra lão Từ, chỉ có thể để Trần Mộng Dao bỏ ra trước. Cô sẽ trả từ từ. Chí ít bây giờ còn có công việc, có thu nhập.

Làm xong tất cả, cô nằm bên cạnh má Lưu. Bây giờ cô đã mệt đến mức hoàn toàn không muốn động đậy nữa. So với lúc trước Mục Đình Sâm cho dù đối xử với cô thế nào thì cũng không bắt cô làm việc chân tay. Đột nhiên mệt đến mức này, còn có chút không trụ nỗi.

“Ngôn Ngôn, con nhận lỗi với thiếu gia đi. Má biết con sẩy thai thây ủy khuát, tính cách cũng hơi thay đổi. Nói thế nào thì hai người vẫn là vợ chồng, có vợ chồng nào sống như vậy chứ? Còn nữa, con làm hết việc của má, vậy má làm gì? Má không có việc để làm vậy thiếu gia đuổi việc má thì sao? Con cứ làm cho tốt Mục phu nhân của con, đừng giày vò nữa.” Má Lưu đột nhiên khuyên.

Ôn Ngôn hoàn hồn lại nói: “Má Lưu… không đơn giản như má nghĩ đâu… con chỉ là… cảm thấy chịu đủ rồi, cũng không muốn nhịn nữa. Con muốn để anh ta ghét con, đuổi con đi. Như vậy con sẽ được giải thoát, tự do. Con mới không muốn ở bên cạnh anh ta làm Mục phu nhân. Người khác thèm muốn, con không thèm.”

Má Lưu thở dài: “Cái con bé này, được phúc mà không biết hưởng. Chuyện giữa con và thiếu gia má không hiểu lắm. Nhưng những việc mà má biết thì thiếu gia đối với con cũng không tệ, dù sao cũng không xem con như kẻ thù, từ nhỏ cũng không bắt con làm việc nặng nhọc. Tính của con quá quật cường rồi. Hôm qua lúc thiếu gia trở về trên mặt còn nở nụ cười nữa. Đền tối lúc hai người cãi nhau má còn thấy khó hiểu. Thiếu gia hiếm khi có tâm trạng tốt, sao lại cãi nhau rồi? Lúc con tan ca tới giúp má làm việc còn làm má hết hồn. Con bị sẩy thai còn chưa tới một tháng đấy, sao có thể mệt như vậy được? Nghe lời, đi xin lỗi thiếu gia đi.”