Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 953: Đừng Rời Khỏi Anh






Qua một hồi lý giải, là bệnh tinh thần viện có một chỗ tường bao bị tổn hại, gần đây đang sửa chữa, cộng thêm gần đây trời luôn mưa to, thi công có chút khó khăn, cho nên để lại một lỗ thùng, còn chưa sửa chữa xong.

Bình thường trong viện đều quản lý chăm sóc bệnh nhân rất nghiêm ngặt, tất cả mọi người không ngờ tới sẽ có người bỏ trốn, còn là người đã bị phế một chân.

Sau khi An Tuyết Ly bỏ trốn cũng không trở về Mục trạch, cũng không tìm Mục Đình Sâm, Mục Đình Sâm lo lắng bà ở bên ngoài xảy ra chuyện, gần đây thời tiết kém như vậy, một người cơ thể không hoàn chỉnh, trên thân không có điện thoại cũng không có tiền, phải sống sót làm sao?
Mục Đình Sâm dẫn người tìm máy ngày cũng không có tin tức, An Tuyết Ly giống như là bốc hơi khỏi Trái Đất, thời gian trôi qua càng dài, anh càng thêm tự trách, nếu không đưa An Tuyết Ly vào đó, cũng không có chuyện bây giờ, có phải là anh đã làm sai rồi hay không?
Một đêm mưa, Mục Đình Sâm vì tìm An Tuyết Ly, đến khuya mới về nhà, từ vẻ mặt ngưng trọng của anh xem ra, vẫn không có tin tức của An Tuyết Ly.

Ôn Ngôn chờ anh đến nửa đêm: “Còn chưa có tin tức sao?”
Anh không nhìn cô: “Đây không phải điều em hy vọng sao?”

Trong lòng Ôn Ngôn run lên: “Anh có ý gì? Bây giờ anh đang trách em sao? Đúng, là em đi thăm dò chân tướng hội trường, cũng là em nói không chịu được bà ấy, bằng không anh cũng sẽ không đưa bà ấy vào bệnh viện tâm thần, bà ấy cũng sẽ không bỏ trốn đến bây giờ không tìm được, đều trách em, có được chưa? Em có thể hiểu được tâm trạng bây giờ của anh, nhưng anh đã từng nghĩ cho.

cảm nhận của em chưa? Bà ấy vẫn luôn cho rằng em và Diệp Quân Tước muốn liên thủ hại chết anh, bà ấy coi em là cái gai trong mắt, lúc bà ấy còn ở đây em cảm thấy như có bom hẹn giờ trên người mình!
Em thậm chí còn sợ hãi bà ấy ra tay với Tiểu Đoàn Tử, mặc dù Tiểu Đoàn Tử cũng là con của anh, nhưng cũng là con trai em, em sợ có một ngày oán hận của bà ấy với em lan sang Tiểu Đoàn Tử! Bà ấy luôn miệng nói là vì anh, vì anh! Không phải anh chỉ là cháu trai bà ấy sao? Bà ấy có bao nhiêu có chấp với anh? Mọi thứ lộ ra đều rất quái dị, em cũng thực sự chịu đủ rồi, nhưng em chưa từng nghĩ để bà ấy biến mắt, để bà ấy đi vào chỗ chết, anh lại nghĩ em như vậy, nếu không phải vì chuyện này, em còn không biết ở trong lòng anh em là hạng người gì!”
Nói xong lời cuối, cô càng là cảm thấy ủy khuất, những ngày này vì tìm An Tuyết Ly, dường như không thấy bóng người Mục Đình Sâm, cô không có một câu oán giận, thậm chí còn đang lo lắng An Tuyết Ly xảy ra chuyện, hi vọng có thẻ nhanh chóng tìm được người.

Cô có thể hiểu được lo lắng và nóng nảy trong lòng Mục Đình Sâm, nhưng là tại sao lại dùng thái độ như vậy với cô?
Nước mắt không nhịn được mà trào ra, âm thanh cô nức nở làm Mục Đình Sâm có chút kinh hoảng ngước mắt: *Xin lỗi… Em đi nghỉ ngơi đi.”
Anh khô có ý là tổn thương người khác, chỉ là cảm xúc của anh quá tệ, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, anh cảm thấy bản thân tràn đầy năng lượng xấu.

Nghỉ ngơi? Ôn Ngôn quay người về phòng ngủ, khóa trái cửa lại, cô sẽ bị tức đến nỗi cả đêm không ngủ được!
Mục Đình Sâm cũng không có gõ cửa, càng không có dỗ cô, suốt cả đêm cô đều khóc đứt quãng, cô làm bạn ở bên cạnh anh nhiều năm như vậy, cùng anh kết hôn sinh con.

Cô không phải nhất định phải tranh cao thấp với An Tuyết Ly, chỉ là làm sao cũng nghĩ không rõ vì cái gì mà một người dì nhiều năm không liên hệ có thể dễ dàng có địa vị cao hơn cô trong lòng anh.

Thời gian vài chục năm, không đọ nồi với quan hệ máu mủ mờ nhạt, là như thế sao? Không phải lúc trước anh dùng mọi thủ đoạn giữ cô ở bên cạnh sao? Không phải anh luôn miệng nói yêu cô sao? Chẳng lẽ anh không biết, anh tùy tiện nói một câu cũng có thể làm cô đau buồn rất lâu sao?
Sáng ngày thứ hai, lúc cô mang theo Tiểu Đoàn Tử xuống lầu ăn sáng, Mục Đình Sâm cũng ở đó.

Một người từ trước đến nay ở trên bàn ăn không nhìn điện thoại, lại vừa ăn vừa gọi điện thoại, vẫn như cũ là vì chuyện của An Tuyết Ly.


Nhìn thấy cô, anh cũng không có thêm bắt kỳ phản ứng nào khác, lực chú ý vẫn luôn đặt ở điện thoại.

Ôn Ngôn cay đắng trong lòng nhiều hơn mấy phần, chóp.

mũi cũng có chút ê ẩm, Tiểu Đoàn Tử vẫn đang nhìn cô, cô không muốn khóc trước mặt con, mới một mực chịu đựng không rơi nước mắt.

Mục Đình Sâm nói chuyện điện thoại xong mời nhìn cô: “Sắc mặt của em rất kém.”
Cô không để ý, suốt cả đêm không ngủ, còn một mực khóc, buổi sáng cũng không thu dọn bản thân, chắc là có thể dùng lôi thôi lếch thếch để hình dung đi, nào chỉ là sắc mặt rất kém?
Anh ngược lại là không hề đề cập tới chuyện tối ngày hôm qua, giống như không có chuyện gì vậy, cơm nước xong xuôi liền đi lên lầu, hôm nay là cuối tuần, anh không có ý định đến công ty, đoán chừng cũng sắp ra ngoài tìm An Tuyết Ly rồi.

Liên tiếp mưa mấy ngàu, luồng khí lạnh cũng kéo nhau tới, hôm nay trong nước mưa, xen lẫn bông tuyết, xem ra khoảng cách với một trận tuyết lớn sẽ không quá xa, thời tiết như vậy, Mục Đình Sâm càng thêm lo lắng cho An Tuyết Ly đi?
Bầu trời âm trầm làm thời gian ban ngày trở nên ngắn ngủi kỳ lạ, giống như đêm tối lúc nào cũng có thể đến.

Ôn Ngôn ngồi không yên, cô cũng muốn ra ngoài thử thời vận, nhỡ đâu có thể tìm được An Tuyết Ly thì sao? Sớm ngày tìm ra, sớm ngày an bình, cô không muốn suốt ngày lạnh lùng, nóng nảy với Mục Đình Sâm.

Trở lại phòng ngủ, cô phát hiện Mục Đình Sâm đang ngồi trước cửa sổ, cô giả bộ như không nhìn thấy anh, thay một bộ quần áo ấm, muốn tìm một cái áo khoác vàng nhạt để ra ngoài, làm sao cũng không tìm ra, cô bực bội chuyển hết quần áo ra, cái tủ quần áo vốn dĩ ngăn nắp lại bị cô làm cho rồi loạn.

Thấy cô đặt nhiều quần áo ở trên giường như vậy, sắc mặt Mục Đình Sâm âm trầm, bước nhanh đến trước gót chân cô, kéo cổ tay của cô lại: “Em làm gì thế?!”
Cô không nhìn anh, cho nên cũng không nhìn thấy ánh mắt bối rối và khẩn trương của anh.


Hắt tay của anh ra, buồn bực tiếp tục vùi đầu vào tủ quần áo tìm kiếm.

Mục Đình Sâm đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau, lực ôm lớn đến nỗi làm cô sợ hãi.

Trong lúc giãy giụa, cô nghe thấy anh nói khẽ ở bên tai cô: “Thật xin lỗi, tối hôm qua anh không nên nói như vậy, anh không phải là trách em, là anh đang trách chính mình, đừng đi được không? Đợi anh xử lý xong chuyện của dì nhỏ, chúng ta lại có thể sinh sống vui vẻ như lúc trước, đừng đi… Đừng rời khỏi anh…”
Anh cho là cô đang thu thập quần áo chuẩn rời đi? Cho nên mới khẩn trương như vậy?
Phản ứng của anh làm bực tức trong lòng cô nguôi đi máy.

phần, vừa bực mình vừa buồn cười, sớm biết phải đáng thương nhận lỗi như thé, tại sao tối hôm qua còn phải nói chuyện làm tổn thương người khác như vậy? Cơn giận của cô còn chưa tan, không muốn phản ứng lại anh, lại bị anh ôm khó chịu, đang tránh khỏi lực tay của anh, mới vừa giãy dụa một chút, cả người liền bị anh bề lên.

Cô muốn nói chuyện, một chữ còn chưa kịp nói đã bị anh chặn môi lại.

Cô gần như có thể đoán được tiếp theo anh cũng không quá ôn nhu, dù sao hai người đều đang mang cảm xúc.

Cô ngăn cản anh lại: “Không phải là em muốn đi, em chỉ là muốn thay đổi, không tìm thấy bộ đồ muốn mặc mà thôi!”.