Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 938: Không Ai Được Bắt Nạt Người Phụ Nữ Của Anh






Mục Đình Sâm nhẹ nhàng thở ra: “Hóa ra là thế, không sao, dì nghỉ đi, cháu đến công ty.”
Tất cả mọi thứ đều đã được giải thích, ngoại trừ khi nói về quan hệ chị em ruột của An Tuyết Ly, chuyện khác hình như không có vấn đề gì.

Ân oán liên quan tới mẹ và dì nhỏ, Mục Đình Sâm không muốn truy đến cùng, chuyện của một đời trước, anh không cần thiết lật đến, huống chi giữa chị em ruột còn có thể có thâm thù đại hận gì chứ?
Trên đường đến công ty, Ôn Ngôn hỏi Mục Đình Sâm: *Lúc nãy anh và dì nhỏ ở trên lầu đã nói chuyện gì? Nếu là có cái cần tránh em, anh có thể không nói.”
Mục Đình Sâm nghiêng đầu nhìn cô một chút: “Sao em lại nghĩ như vậy? Không có chuyện gì cần tránh em.

Có đôi khi hành vi của dì có chút cổ quái và cực đoan, là bởi vì chuyện quá khứ đã trải qua dẫn đến phương diện tinh thần có vấn đề, hôm nay anh đã để Trần Nặc đưa dì đi khám bệnh, dì mắc là tâm bệnh.


Dì nói muốn nhờ anh xin lỗi em, dì không có cách nào khống chế hành vi của mình.

Anh không biết đoạn hôn nhân kia đã mang cho dì ác mộng thế nào, hẳn là… rất đáng sợ.

Dì hủy tắm hình kia là bởi vì hận bố anh, làm mẹ anh đau khổ một đời, không muốn nhìn thấy hình kết hôn của họ mà thôi.”
Ôn Ngôn thở dài: “Nếu là như thế, em rất đồng tình, cũng có thể hiểu được, thế nhưng… bởi vì vấn đề của dì mà làm cho em bối rối.

Từ khi dì trở về, em liền cảm thấy không còn ngày nào yên tĩnh, còn tiếp tục như vậy sớm muộn em cũng sẽ bị dì tra tấn phát điên mắt.

Dì vì muốn tốt cho anh, Sợ em trả thù, em có thể hiểu được, nhưng không thể chịu được dì trực tiếp nhằm vào em như vậy, còn có thái độ của dị với má Lưu và chú Lâm.”.

ngôn tình sủng
Mục Đình Sâm an ủi: “Được rồi được rồi, anh đã nói hết với dì rồi, dì sẽ không như vậy nữa.

em yên tâm, anh mãi mãi đứng về phía em, không ai được bắt nạt người phụ nữ của anh, dì nhỏ cũng không được.”
Khóe môi Ôn Ngôn lộ ra một ý cười: “Tốt nhát là trong lòng anh cũng nghĩ như vậy ~ Nói được thì làm được.”
Đến công ty, Ôn Ngôn và Mục Đình Sâm liền bận việc của riêng mình.


Hôm nay Diệp Quân Tước và Kính Thiếu Khanh còn có Khúc Thanh Ca đều đến Mục thị, đoán chừng là muốn họp cái gì.

Trần Mộng Dao cũng đi cùng Kính Thiếu Khanh, đương nhiên là Trần Mộng Dao tìm đến Ôn Ngôn, Ôn Ngôn vứt công việc trong tay xuống dẫn Trần Mộng Dao tới phòng nghỉ, Trần Mộng Dao bưng lấy trà nóng hỏi: “Dì nhỏ của Mục Đình Sâm không phải là về ở Mục trạch sao? Hai người xem là sống chung hòa hợp đi?”
Lời này xem như là không nên nhắc đến, Ôn Ngôn cười khổ nói: “Mình nghi ngờ cậu đang kiếm chuyện mà… Thật ghen tị cậu có thể hòa hợp với mẹ Kính Thiếu Khanh đến như vậy, điều kiện đầu tiên là mẹ Thiếu Khanh đối với cậu cũng rất tốt, coi cậu giống như con gái ruột, dì nhỏ Mục Đình Sâm không giống, khắp nơi đề phòng mình, coi mình là người ngoài, còn hoài nghi mình vì cái chết của bố mà trả thù Mục Đình Sâm, mình thực sự bị giày vò đủ rồi.”
“Hiện tại mình cảm thấy cuộc sóng của mình rất hạnh phúc, gia đình mỹ mãn, tại sao mình phải làm cái việc không được lợi ích gì kia chứ? Mình không biết suy nghĩ cho con trai à? Nhưng mà Mục Đình Sâm nói cho mình biết, dì nhỏ anh ấy là bởi vì quá khứ ở nước ngoài không tốt, phương diện tỉnh thần có chút vấn đề, trên hành vi thỉnh thoảng sẽ rất cực đoan, mình cũng có thể hiểu được.”
Trần Mộng Dao mở to hai mắt nhìn: “Vấn đề phương diện tỉnh thần? Đó không phải là bệnh tâm thần sao? Không phải bây giờ dì ta còn làm việc ở Mục thị sao? Còn hình như là tổng thanh tra gì đó, thế cũng được…”
Ôn Ngôn nhìn xung quanh, làm ra dấu im lặng: “Cậu điên rồi hả? Đây là tại công ty, cậu đừng có vào lúc nói chuyện này mà lớn tiếng như thế, bị người khác nghe thấy thì làm sao bây giờ?”
Trần Mộng Dao ngơ ngơ ngác ngác hạ thấp giọng: “Mình chỉ là có chút ngạc nhiên thôi, nhát thời không khống chế được âm lượng.

Nói như vậy, bây giờ cậu và dì nhỏ anh ấy sống chung một nhà, khẳng định là như nước sôi lửa bỏng, thật đáng thương, vẫn là mẹ Thiếu Khanh tốt, cho tới bây giờ còn chưa từng tức giận với mình, lớn tiếng nói chuyện cũng chưa từng có.”
Ôn Ngôn nhéch miệng: “Vâng vâng vâng, mẹ chồng cậu là tốt nhất rồi, mình thừa nhận được chưa? Hiện tại mình chỉ cầu sống an an ổn ổn sinh, chỉ cần dì nhỏ Mục Đình Sâm không tận lực nhằm vào mình, tất cả mọi người có thể bình an vô sự, mình chính là không quen nhìn bà ấy luôn miệng nói má Lưu và chú Lâm là người hầu, còn cố ý không cho mình tiếp xúc Tiểu Đoàn Tử, tối hôm qua mình còn cãi nhau một trận với dì ấy, đoán chừng là dì ấy một đêm không ngủ, buồi sáng hôm nay cũng không xuống lầu ăn điểm tâm, mắt cũng khóc sưng lên.

Hôm nay dì ấy không đến công ty, nói là muốn đi khám bệnh.

Bệnh kia của dì ấy đúng là phải khám, không thì ai mà chịu nồi?”
Trần Mộng Dao chậc chậc nói: “Đúng vậy, cậu cũng chịu không được, sớm muộn Mục Đình Sâm cũng chịu không được, một bên là vợ của mình, một bên là dì nhỏ, anh ấy hướng về ai cũng không dễ dàng như vậy.

Vốn dĩ hai nhà các cậu đầu không có trưởng bối bên cạnh, thế giới hai người trôi qua rất tốt, hiện tại xông ra dì nhỏ, cuộc sống của cậu đột nhiên lại chào đón thêm một mẹ chồng, mắu chốt là người ta còn không chào đón cậu, mình thật sự là không dám nghĩ mọi người ở chung sẽ là cái dạng gì.


Mẹ cậu còn không có nhiều chuyện như vậy, dì ta là một dì nhỏ mà náo cái gì?”
Một lát sau, Khúc Thanh Ca tìm tới, nói là cuộc họp sắp xong rồi, Mục Đình Sâm và Diệp Quân tước còn có Kính Thiếu Khanh đang nói chuyện khác, một người phụ nữ như cô không tiện ở lại, liền đi ra.

Trần Mộng Dao bắt lấy người ta liền hỏi: “Thanh Ca, bên chỗ cô không có vấn đề về quan hệ mẹ chồng nàng dâu đi?”
Khúc Thanh Ca một mặt mơ hồ: “Không có… Quân Tước bên này không có bố mẹ, ông nội cũng qua đời rồi, khi còn tại thế đối xử với tôi rất tốt, hiện tại chỉ có hai chúng tôi và Nhuế Nhuế chung sống, nào có cái quan hệ mẹ chồng nàng dâu gì không tốt? Bố mẹ tôi lại ở Hải Thành, xưa nay không quản cuộc sống của chúng tôi.

Làm sao? Hai người các cô… không phải đang có ván đề như thế chứ? Không phải là Ôn Ngôn chứ, Mộng Dao thì càng không có thể, ai cũng biết mẹ Thiếu Khanh đối xử với cô như con gái ruột vậy.”
Trần Mộng Dao ý cười trên nỗi đau của người khác: “Cô nói thật đúng, chính là Tiểu Ngôn! Mẹ chồng thật sự của cô ấy không ở đây, nhưng Mục Đình Sâm còn có dì nhỏ nhiều năm không gặp, hiện tại trở về, ở ngay Mục trạch, dù sao nhìn Tiểu Ngôn không vừa mắt, đây có tính là “họa từ trên trời rơi xuống” không?”
Ôn Ngôn xạm mặt lại, sao lại có đứa bạn thân thế này chứ?
Khúc thanh Ca cười cười: “Thế này… nếu là dì nhỏ, cũng không có cách nào khác, cố gắng không tiếp xúc là được rồi.

Dì nhỏ mà, chỉ là họ hàng, ít đến ít gặp là không sao, Quân Tước cũng ít đến nhà mẹ đẻ tôi, tôi cảm thấy cũng tốt, mọi người vừa đoàn tụ là lại có nhiều chuyện rồi, khoảng cách sinh ra tốt đẹp mà.”
Đạo lý này Ôn Ngôn đều hiểu, thế nhưng làm thế nào mới giữ được khoảng cách với An Tuyết Ly? Người ta thế nhưng đã buông lời muốn sống đến hết đời ở Mục trạch, cũng không biết có phải thật vậy hay không, nếu như thật, cô sẽ phát điên mắt..