Thế nhưng cô thực sự không muốn lại để cho Khương Nghiên Nghiên tiến vào cuộc sống của cô, Khương Nghiên Nghiên quần lấy cô đơn giản chính là vì Mục Đình Sâm, một khi không trông chừng được, nói không chừng Tiểu Đoàn Tử còn sẽ có nguy hiểm.
Cân nhắc lợi hạ, cô quyết định mặc kệ Khương Nghiên Nghiên, nếu là Kỷ Thừa Hoằng biết quan hệ của cô và Khương Nghiên Nghiên có bao nhiêu giương cung bạt kiếm, thì chắc chắn sẽ không ra tay với Khương Nghiên Nghiên.
Tâm lý may mắn cũng tốt, cố ý không để ý tới Khương Nghiên Nghiên cũng được.
Cô nói chuyện Khương Nghiên Nghiên về nước cho Trần Hàm, thậm chí Trần Hàm vẫn không biết Khương Nghiên Nghiên đã trở về nước, Khương Nghiên Nghiên thừa dịp Trần Hàm bề bộn nhiều việc đi công tác chạy mát, trong lúc nhất thời Trần Hàm bên kia cũng không thể đến tìm Khương Nghiên Nghiên.
Ôn Ngôn nói rõ chuyện của Kỷ Thừa Hoằng cho Trần Hàm, néu Khương Nghiên Nghiên xảy ra chuyện, cũng không liên quan gì đến cô.
Trần Hàm cam đoan sẽ mau chóng trở về đem Khương Nghiên Nghiên đi, điện thoại cúp máy, Ôn Ngôn thở dài nhẹ nhõm, lúc này, Khương Nghiên Nghiên không nên đến làm phiền cô.
Lúc nửa đêm, yên lặng như tờ, đột nhiên điện thoại Ôn Ngôn lại vang lên.
Bị quấy rầy giấc ngủ, cô đưa tay trực tiếp dập máy.
Mục Đình Sâm cũng bị đánh thức, mơ mơ màng màng ôm lấy cô hỏi: “Ai vậy?”
Cô còn không mở mắt ra, khẳng định không biết là ai gọi tới: “Không biết… không muốn tiếp, đã trễ thế này phiền chết được.”
Chưa qua một phút, một tin nhắn gửi tới, cô phiền phức vô cùng ấn mở xem, lập tức tỉnh cả ngủ.
Là số điện thoại ban ngày Khương Nghiên Nghiên gọi cho cô, nhưng lại không phải Khương Nghiên Nghiên gửi tin nhắn tới, là Kỷ Thừa Hoằng!
“Ôn Ngôn, em gái cô đang ở trong tay tôi, không muốn cô ta chết, thì tôi nghĩ chúng ta nên đàm phán một điều kiện tốt với cả hai bên.”
Cô bỗng nhiên xoay người ngồi dậy, càng sợ cái gì thì cái đấy càng đến, Khương Nghiên Nghiên không có việc gì lại trở về tìm chỗ chết?
Mục Đình Sâm ngồi dậy hỏi: “Sao thế?”
Cô lấy lại bình tĩnh, nói: “Lúc chiều Khương Nghiên Nghiên gọi điện thoại cho em, nói cô ta trở về nước rồi, muốn đến tìm em, em không để ý.
Em nói chuyện cô ta đã trở về cho Trần Hàm, Trần Hàm nói hai ngày nữa sẽ về mang cô ta đi.
Em không ngờ tới Kỷ Thừa Hoằng lại khe hở cắm châm… làm sao bây giờ?
Cái người điên Kỷ Thừa Hoằng kia chuyện gì cũng làm được!”
Mục Đình Sâm trầm mặc chỉ chốc lát, nói: “Em xác định là Kỷ Thừa Hoằng? Nói không chừng là Khương Nghiên Nghiên tự biên tự diễn thì sao? Em nói cho Trần Hàm, không chừng Trần Hàm đã liên lạc được với Khương Nghiên Nghiên, Khương Nghiên Nghiên chỉ là muốn mượn danh nghĩa Kỷ Thừa Hoằng buộc em thỏa hiệp? Em đưa điện thoại cho anh, anh thăm dò một chút xem có phải thật sự là Kỷ Thừa Hoăng hay không?”
Ôn Ngôn có chút hoang mang lo sợ, đưa di động đưa cho Mục Đình Sâm.
Mục Đình Sâm gọi cho số điện thoại kia, kết quả bị dập máy, rất nhanh, cái số kia lại gửi tới một tin nhắn: “Tôi biết các người đang bốn phía tìm tôi, ngẫu nhiên cũng cho tôi nghỉ ngơi một chút đi, tôi cũng rất mệt mỏi.
Ngày mai nếu như các người vẫn còn tiếp tục tìm tôi, vậy tôi trước hét chặt rơi hai tay Khương Nghiên Nghiên, cô gái tuổi trẻ xinh đẹp, không có hai tay cũng không quá tốt.
Hai ngày này để cho tôi thanh tĩnh một chút, các người chuẩn bị tốt tâm lý “giao dịch” đi, chờ đến lúc tôi muốn liên lạc với các người, tôi tất nhiên sẽ liên hệ.”
Vì để bọn họ nhận rõ sự thật, Kỷ Thừa Hoằng còn gửi tới một tấm ảnh Khương Nghiên Nghiên bị trói trong phòng, miệng Khương Nghiên Nghiên bị băng dán bịt lại, hai mắt trừng lớn, con ngươi tràn đầy sợ hãi, không giống như là tự biên tự diễn, sự sợ hãi ấy đến biểu lộ cực điểm, rất khó giả vờ.
Xác nhận Khương Nghiên Nghiên là thật sự bị Kỷ Thừa Hoằng bắt cóc, Ôn Ngôn bực bội nắm lấy tóc: “Có phải đầu óc cô ta có vấn đề không? Không phải tự mình tìm đường chết à?”
Mục Đình Sâm trấn an ôm cô vào lòng: “Trước tiên đừng hoảng hốt, Kỷ Thừa Hoằng muốn chính là mạng của anh, không đến mức không đạt được đã ra tay với Khương Nghiên Nghiên.
Anh cảm thấy chuyện này chúng ta vẫn là nên nói với mẹ em, bà ấy có quyền biết, dù sao Khương Nghiên Nghiên cũng là con gái bà ấy.
Bây giờ em ngủ đi đã, đừng nghĩ đến những huyện này, bất kể như thế nào, cũng phải chờ tỉnh ngủ rồi giải quyết.
Anh sẽ lập tức gấp rút người tìm kiếm Kỷ Thừa Hoằng về, nếu không làm như vậy, Khương Nghiên Nghiên thật sự sẽ bị chặt rơi hai tay.
Sau khi biết được Khương Nghiên Nghiên bị bắt cóc, buổi chiều hôm sau Trần Hàm liền chạy về nước.
Mục Đình Sâm ở công ty, Ôn Ngôn vì chờ Trần Hàm, cho nên một mực ở nhà.
Trần Hàm hấp tấp vào cửa, một mặt lo lắng: “Hiện tại là tình huống như thế nào? Hôm qua nó vừa trở về, làm sao nhanh vậy đã bị bắt cóc? Cái tên Kỷ Thừa Hoằng kia thần thông quảng đại như vậy sao?”
Trong lòng Ôn Ngôn vô cùng bực bội, ngữ khí cũng không được khá lắm: “Là cô ta tự tìm đường chết! Ban đầu con đã đủ sức đầu mẻ trán rồi, còn tìm thêm việc cho con! Hiện tại tốt rồi, chuôi rơi vào tay Kỷ Thừa Hoằng, Kỷ Thừa Hoằng muốn là mạng Mục Đình Sâm, mẹ cảm thấy con có khả năng để Mục Đình Sâm đi đổi Khương Nghiên Nghiên không? Không có khả năng!”
Sắc mặt Trần Hàm trắng bệch: “Ôn Ngôn… nó là em gái con!
Hôm qua lúc nó tìm con, vì sao con không để ý đến nó? Biết rõ là thế cục như vậy, rất có thể nó sẽ có nguy hiểm, vì cái gì con không để ý an nguy của nó trước? Mẹ biết trong lòng con còn bất mãn với nó, nhưng nó là em gái con mà, con có thể nhìn nó đi chết sao? Bát luận con có bất mãn lớn như thế nào với nó, trước mắt mạng người quan trọng hơn, chẳng lẽ không phải nên nghĩ đến an toàn sao? Trước nay mẹ đều cho rằng con thành thục hiểu đạo lí…”
Từ trong lời nói của Trần Hàm, Ôn Ngôn nghe được ý chỉ trích.
Đúng, hôm qua cô không để ý Khương Nghiên Nghiên, hiện tại cô cũng rất hối hận, bởi vì không riêng Khương Nghiên Nghiên lâm vào nguy hiểm, còn đem thế cục vốn dĩ phức tạp càng thêm nghiêm trọng, nhưng sai lầm căn bản không phải ở bản thân Khương Nghiên Nghiên sao?
Cô nhíu mày lạnh giọng chất vấn Trần Hàm: “Xin hỏi lúc nào tôi thừa nhận cô ta là em gái tôi? Lúc nào chuyện an toàn của cô ta cần tôi phụ trách? Tôi cho cô ta vào là do tình cảm, không cho cô ta vào là yên phận, huống chỉ giữa tôi và cô ta cũng không có tình cảm gì đang nói! Với tôi mà nói cô ta chính là đang tạo thêm phiền phức cho tôi, cái gì mẹ cũng không hỏi, vừa đến đã chỉ trích tôi không để ý an nguy của cô ta, tôi có nghĩa vụ phải làm như vậy sao? Để cô ta vào cửa Mục gia, đầy con tôi lăn từ trên lầu xuống sao? Hay là để cô ta trăm phương ngàn kế bò lên giường chồng tôi? Tôi thật sự là chịu đủ các người rồi!”
Trần Hàm tự giác chột dạ, thoáng tỉnh táo chút: “Ôn Ngôn… mẹ không phải có ý đó, ý của mẹ là, hôm qua nếu con để ý đến nó, cũng không đến mức xảy ra chuyện như vậy, hiện tại không riêng nó lâm vào hiểm cảnh, không phải tình huống của các con càng phức tạp hơn sao? Chúng ta không nên cãi nhau, nên thương lượng một chút giải quyết như thế nào.
Mẹ xin lỗi vì lời nói của mẹ lúc nãy, chỉ là mẹ… quá lo lắng quá khẩn trương mà thôi, con đừng để trong lòng.”
Một câu nhẹ nhàng đừng để trong lòng liền có thể thay đổi sao? Đối với Ôn Ngôn mà nói không phải như vậy, thời điểmTrần Hàm vì Khương Nghiên Nghiên chỉ trích cô, trong tim cô giống như là bị ngàn vạn dùi băng trong nháy mắt đâm xuyên qua vậy.
Loại thiên vị kia, loại thiên vị vô điều kiện kia, là thứ cô chưa từng có được, đúng vậy, cô vốn dĩ là người bị vứt bỏ, Trần Hàm đối với cô có tốt, cũng chỉ là bởi vì áy náy đền bù, trong lòng Trần Hàm, cô và Khương Nghiên Nghiên luôn luôn không thể so sánh..