Mục Đình Sâm đi từ phòng ngủ hỗn độn ra, trên đôi giày da đắt đỏ còn dính chút tro bụi.
Anh cũng không bình tĩnh hơn Ôn Ngôn bao nhiêu, đi đến bậc thang đầu tiên lập tức ngồi xuống: “Có thuốc lá không?”
Diệp Quân Tước lấy ra một điều thuốc vào cái bật lửa đưa cho anh: “Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy bộ dạng này của anh, đứa nhỏ không sao, đang ở bên ngoài, bây giờ tôi đi tìm nó.”
Mục Đình Sâm hút liên tiếp mấy điếu thuốc, mới thoáng thong thả lại sức, gọi bảo mẫu tới hỏi thăm tình hình.
Theo trí nhớ của bảo mẫu, khoảng một giờ chiều, có một người đàn ông mặc đồ lao động tới, nói là kiểm tra sửa chữa điều hoà không khí, mang theo khẩu trang và mũ lưỡi vịt, thấy không rõ hình dáng.
Khi đó Lâm quản gia không ở nhà, cũng chỉ có một bảo mẫu đi theo người kia lên lầu tu sửa điều hòa, tất cả mọi người đều tưởng là người sửa chữa do Lâm quản gia gọi tới, không một ai nghỉ ngờ.
Thời điểm người đàn ông kia sửa chữa ở trong phòng, bảo mẫu cũng chỉ là trông coi ở cửa ra vào chứ không vào cũng, bởi vì phòng của Mục Đình Sâm ngoại trừ Lâm quản gia và má Lưu ra, những người khác không được ra vào.
Cho dù là thế này, bảo mẫu trông coi ở cửa cũng bị đẩy ra ít nhất hai lần.
Vấn đề rất rõ ràng, Kỷ Thừa Hoằng thừa dịp Lâm quản gia không ở nhà, lấy thân phận người sửa chữa vào phòng Mục Đình Sâm giở trò, dứt khoát, không có người tử vong, chỉ có Lâm quản gia bị thương nhẹ.
` Đợi đến khi thuốc lá trong tay Mục Đình Sâm cháy sắp hết, bảo mẫu đưa cái gạt tàn thuốc đưa tới trước mặt anh, anh nhấn diệt đầu mầu thuốc lá, thở phào nhẹ nhõm: “Trong khoảng thời gian này, chỉ cần là người sống thì đều không được tùy tiện cho vào!”
Nói cho hết lời, anh liên tục ho khan một hồi lâu, Ôn Ngôn không trách hắn hút thuốc, chỉ là giúp anh vỗ phía sau lưng giúp thuận khí, loại chuyện này dọa người ta sợ điên rồi.
Rất nhanh, Tiểu Đoàn Tử và má Lưu được Diệp Quân Tước đón về, bọn họ vốn dĩ là cũng đang trên đường trở về, Diệp Quân Tước nửa đường gặp được.
Má Lưu còn không biết chuyện gì xảy ra, trên đường Diệp Quân Tước cũng không nói, ngửi được mùi kỳ lạ trong không khí, má Lưu cau mày nói: “Mùi gì thế? Lúc tôi đi còn tốt mà, sao giờ lại có mùi gì nặng thế?”
Ôn Ngôn xông lên trước ôm lấy Tiểu Đoàn Tử, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, là vui đến phát khóc, còn may Tiểu Đoàn Tử không sao: “Con à, đều tại mẹ không tốt… dọa chết mẹ TÔI”
Tiểu Đoàn Tử sờ sờ gương mặt Ôn Ngôn, ngây thơ dỗ dỗ: “Mẹ đừng khóc.”
Biết được chuyện gì xảy ra, má Lưu bị dọa đến nỗi sắc mặt gần như màu đất: “Thật sự là cám ơn trời đất, cám ơn trời đất, lúc trước phu nhân còn dặn tôi thời gian này không được mang Tiểu Đoàn Tử ra ngoài, còn may hôm nay tôi không chịu được Tiểu Đoàn Tử quấy rầy đòi hỏi, nếu không đi ra ngoài thì lớn chuyện rồi!”
Mục Đình Sâm quyết định thật nhanh: “Trước mắt chỉ có phòng ngủ của tôi bị phá hủy, nhưng là không xác định có phải chỉ có một quả bom hay không, từ diện tích nỗ xem ra, hẳn bom loại là vi hình, phạm vi không phải đặc biệt lớn, nhưng ở trong hoàn cảnh phòng ngủ như vậy cũng đủ trí mạng rồi, mau chóng sắp xếp người mang người Mục trạch đến nơi hẻo lánh, trước khi phòng sửa xong, sắp xếp đến căn biệt thự gần nhát đi.”
Ôn Ngôn đồng ý gật đầu: “Đúng rồi, trước tiên đừng ở nơi này, má Lưu, má đi thu dọn nhu yếu phẩm đơn giản, chúng ta đi!”
Một bên Diệp Quân Tước đột nhiên lên tiếng nói: “Không cần phiền phức, đi sang chỗ tôi ở đi, xa thì xa một chút, nhưng đủ an toàn.
Mục Đình Sâm, anh vẫn là đề phòng chưa kỹ, ở địa bàn của tôi từ trước đến giờ chưa từng xảy ra loại chuyện này.”
Mục Đình Sâm không khách khí châm chọc nói: “Cậu là do làm việc trái lương tâm quá nhiều nên sợ chết, chỉ sợ là lúc ngủ dưới gối còn đặt súng đi?
Diệp Quân Tước bó tay: “Không có khoa trương như vậy, có lẽ thời gian trước Diệp Quân Tước chính là như thế, nhưng từ sau khi tôi trở thành Diệp Quân Tước, thời gian liền an nhàn rất nhiều, không đến mức ngủ cũng không an giấc.
Bất kể như thế nào, hiện tại đây là phương án tốt nhất, có đi hay không tùy anh, không chừng Kỷ Thừa Hoằng ngờ cũng đã ngờ tới anh sẽ đến ở chỗ khác, đã ra tay với chỗ đó rồi cũng nên?”
Ôn Ngôn nghe xong lời này, trực tiếp thay thế Mục Đình Sâm ra câu trả lời chắc chắn: “Đi! Chúng ta đi!”
Mục Đình Sâm không có phản bác, khóe môi Diệp Quân Tước gợi lên một vòng cười: “Thế chả phải là được rồi sao? Tôi còn phải về nhà ăn cơm nữa, đừng lề mề.
Cho bảo mẫu trên dưới Mục trạch nghỉ phép dài hạn đi, tôi không quản được nhiều miệng ăn như vậy, chỗ tôi cũng không thiếu người.”
Tiểu Đoàn Tử đang muốn mở miệng, Mục Đình Sâm lập tức gắp thức ăn vào miệng Tiểu Đoàn Tử: “Không cho phép gọi! Ăn cơm đi!”
Cả mặt Tiểu Đoàn Tử khó hiểu, nhìn Diệp Quân Tước rồi lại nhìn Mục Đình Sâm, không biết cái đầu nhỏ đang nghĩ gì.
Ăn cơm xong, Ôn Ngôn căn dặn má Lưu mang Tiểu Đoàn Tử đi ngủ sớm, cô và Mục Đình Sâm đi thăm Lâm quản gia một chút, Lâm quản gia tuổi tác cũng không nhỏ nữa, bị thương không phải là chuyện nhỏ, coi như là bị thương không nặng, nhưng đối với tuổi tác mà nói cũng rất có khả năng mắt mạng.
Người vừa già đi, thân thể liền trở nên vô cùng yếu ớt, sinh mệnh nói chung đều là như thề.
Trên đường đi đến bệnh viện, Ôn Ngôn đột nhiên mở miệng hỏi: “Thật ra trong lòng anh đã tiếp nhận sự thật mình có một em trai rồi đúng không?”
Ánh sáng trong xe rất tối, không nhìn rõ được cảm xúc trong mắt Mục Đình Sâm: “Em nói mê nói sảng cái gì đó? Chuyện cậu ta đã làm, anh vĩnh viên không thê tha thứ.”
Ôn Ngôn mấp máy môi, không nói gì nữa.
Nói ra thật kỳ lạ, Diệp Quân Tước từng làm nhiều việc xấu như vậy, bây giờ cô lại không có bao nhiêu hận ý với anh ta, nói không có cũng không đúng, chỉ là rất nhỏ thôi.
Khương Nghiên Nghiên thì không giống, người phụ nữ áy, làm cô hận thấu xương..