Nhà Có Manh Thê Cưng Chiều

Chương 902: Dám Cùng Anh Kết Hôn Không






Bất kể anh sẽ rời đi hay không, bắt kể có kết quả hay không, cô có thể tham lam, chỉ là hiện tại…
Qua hồi lâu, Đường Xán hơi thở gấp buông cô ra, ưu tư của anh hiển nhiên vẫn chưa bình tĩnh lại, nâng gò má cô nói giọng khàn khàn: “Tới nhà anh.”
Cô biết lời của anh là có ý gì, lâu như vậy tới nay, bọn họ đều là lấy thân phận bạn bè và giữ khoảng cách với nhau, đột nhiên lại muốn nhảy đến bước này, cô không biết có nên đồng ý hay không.

Suy nghĩ mấy giây, cô cắn răng nói: “Không được, quá muộn rồi, mẹ em sẽ đi tìm em, em phải trở về.”
Đáy mắt Đường Xán lướt qua vẻ mắt mác: “Em có bằng lòng làm bạn gái anh không? Anh rất nghiêm túc, bất kể bố mẹ em nghĩ anh như thế nào, anh sẽ không trốn tránh nữa.”
Trong đầu Từ Dương Dương nhớ lại những lời Bạch Mộ Tỉnh nói với cô, cô có chút tự ti: “Anh không cảm thấy chúng ta không môn đăng hộ đối sao? Người anh nên cưới là nhà thiết kế lớn giống như anh, hoặc là thiên kim tiểu thư người có tiền, em chẳng qua là con gái gia đình phổ thông bình thường, không có điểm nào tương xứng với anh.


Dù anh không hối hận, em sợ có một ngày em cũng sẽ hối hận.

Anh không phải đã nói tình cảm không được chúc phúc sẽ không có kết quả sao? Thái độ của bố mẹ em anh cũng biết, mặc dù hiện tại không có cương quyết như trước kia, mẹ anh… cũng không thích em.

Chúng ta cứ giống như bây giờ, làm bạn cũng rất tốt, thật sự, em không nghĩ xa cầu nhiều như vậy, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.”
Đường Xán hít sâu một hơi, một quyên đập vào trên tay lái, tiếng còi ré dài giống như là tiếng con tim anh kêu gào: “Anh không quan tâm những thứ đó! Chỉ cần có thể cùng người mình thích sống chung, người khác có tốt hay không thì thế nào? Anh đã từng cho rằng suy nghĩ của anh là đúng, bởi vì ban đầu ông nội bà nội anh không coi trọng mẹ anh, không để cho bố và mẹ anh kết hôn, nhưng bố anh nhiều lần kiên trì.

Cho đến khi bố anh chết, mẹ anh không quay đầu lại tái giá, anh ngây thơ cho là bởi vì ông bà nội anh cay nghiệt mới dẫn đến mẹ anh không chút nào lưu luyến rời đi, anh cho là đoạn hôn nhân đó tất cả mọi người đều đồng ý thì tốt, kết quả sẽ không giống nhau, bây giờ anh mới biết, bất kể như thế nào, mẹ anh cũng sẽ rời đi, người giữ được không cần nói, người không giữ được dốc hết tất cả cũng không giữ được.”
Từ Dương Dương chủ động tiến lên trước ôm anh một cái ôm an ủi: “Em biết hiện tại tâm tình anh không tốt, có lẽ em không có biện pháp, nhưng… em hy vọng anh không phải khổ sở, bất kể như thế nào, em đều ở đây, anh có cái gì đều có thể nói với em, em có thể là người anh có thể bày tỏ hét.”
Đường Xán ôm lấy cô thật chặt, qua một lúc lâu, anh kéo người cô thẳng lên, thay cô cài dây an toàn lên, ngay sau đó không nói một lời đi xe đi về phía trước.

Từ Dương Dương lần này không có cự tuyệt nữa, cũng không có hỏi anh đi đâu, cô cầm lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho mẹ một, sau đó quả quyết tắt máy, tối nay, cô muốn ở cùng anh.

Đường Xán lái xe thẳng về biệt thự, đậu xe rất tùy ý, có thể nói anh bây giờ không tâm tư không tốt để đậu xe.

Anh xuống xe kéo Từ Dương Dương bước nhanh vào trong nhà, trong nháy mắt đóng cửa lại, đẩy cô trên tường: “Em dám cùng anh kết hôn không?”

Từ Dương Dương trợn to hai mắt, lúc bốn mắt nhìn nhau, gò má cô đỏ ửng: “Trực tiếp… lĩnh chứng đó sao?”
Anh gật đầu: ” Đúng.”
Cô cảm thấy điều này quá điên khùng, cô cũng không dám đem giấy hôn thú đặt trước mặt mẹ cô, mẹ cô sẽ điên lên hay không…
Không đợi được cô trả lời, anh vội vàng hôn lên môi của cô, tỉ mỉ quấn quít nhau: “Em sợ sao? Em dám nói em không thích anh không?”
Từ Dương Dương dần dần cởi bỏ phòng bị dưới sự tấn công của anh, tim đập thình thịch, giờ phút này trong mắt cô chỉ có anh, cô lưu luyến nụ hôn của anh, ham mê khí tức trên người anh, chỉ muốn một mực ôm anh vĩnh viễn cũng không buông như vậy, cô yêu anh, điểm này không thể nghi ngờ, cùng người mình yêu kết hôn, thì có tội gì?
“Em không sợ, ngày mai chúng ta sẽ đi lĩnh chứng.”
Cô nói xong, chủ động ôm cổ anh đáp lại nụ hôn của anh, ngay tại lúc áo quần hai người nửa cỏi, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, như bùa thổi mạng vậy.

Từ Dương Dương rất nhanh khôi phục lý trí: “Ai vậy? Anh đi xem xem trước đi…”
Đường Xán đối với tiếng chuông cửa bịt tai không nghe: “Anh một mình ở lâu như vậy, không ai tìm anh đâu, có thể là ấn nhầm, không cần để ý tới.”
Nhưng tiếng chuông cửa luôn vang lên kéo dài, cuối cùng ngay cả Đường Xán cũng không có biện pháp bỏ qua, anh phiền não đi ra kiểm tra, người đứng ở ngoài cửa lớn, là một người phụ nữ mặc đầm màu trắng tới đầu gối, cho người ta cảm giác đầu tiên là vóc người cực đẹp, cao gây, trước lồi sau vềnh, nhất là khuôn mặt lai Tây kia, hết sức hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Đường Xán không nhớ mình biết đàn bà như vậy, nhìn cũng lạ mặt, theo lễ, lên tiếng dò hỏi: “Xin hỏi cô tìm ai?”
Người phụ nữ dí dỏm hướng anh nháy mắt máy cái, đem vali hành lý sau lưng đẩy lên trước: “Anh là Đường Xán đúng không? Em tên Carmilla, là em gái anh, mẹ không có nói cho anh sao? Em tới đây chơi mấy ngày, tạm thời ở lại chỗ anh, địa chỉ cũng là mẹ nói cho em.

Em cũng sắp bị nóng chết rồi, anh nhanh để em vào đi.”

Đường Xán cả người không vui, việc này không thể nghi ngờ lại là sự an bài của Bạch Mộ Tỉnh, không biết bà ta để em gái không cùng máu mủ ra mặt là ý gì, đây rốt cuộc là khiến anh ngoan ngoãn xuất ngoại sao?
Anh không vui nói: “Không biết ở khách sạn sao? Xin lỗi, bạn gái tôi đang ở đây, cô ở chỗ tôi không tiện.”
Carmilla kéo nững nịu bĩu môi: “Em không ngại bạn gái anh, nhà anh lớn như vậy, có cái gì bắt tiện? Nếu anh không để em đi vào, em liền gọi điện thoại cho mẹ, anh tự xem mà làm!”
Đường Xán cũng không muốn Bạch Mộ Tinh thật sự chạy tới dạy dỗ anh, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể mở cửa cho người đi vào.

Carmilla thật sự không coi mình là người ngoài chút nào, vui mừng chạy vào phòng, ném giày cao gót trên chân từng cái một, ngồi xuống trên ghé sofa: “Oa, thật mát, cuối cùng cũng sống lại, nóng quá đi.”
Từ Dương Dương đứng ở một bên thấy sửng sốt một chút, thấy một người phụ nữ, một người phụ nữ vô cùng bắt mắt xuất hiện ở nhà bạn trai mình, đương nhiên sẽ theo bản năng không thoải mái, Từ Dương Dương buồn bực nói: “Em đi trước.”
Đường Xán níu cô lại: “Đừng đi, người nên đi là cô ta! Cô ta là con riêng của chồng mẹ anh, trước đó anh căn bản chưa từng gặp qua cô ta, là mẹ amh bảo cô ta tới ở tạm, anh cũng không đồng ý.”
Carmilla quan sát Từ Dương Dương một cái: “Anh, ánh mắt của anh chỉ có vậy? Bạn gái của anh cũng chẳng có gì đặc biệt, dù sao anh cũng làm nhà thiết kế lớn, sao bạn gái anh lại mặc đồ phổ thông như vậy? Giống như một người làm vậy, đi ở trên đường tìm khắp cũng không ra được cái loại đó.”
Từ Dương Dương có chút tức giận, lại không biết nên trả lời như thế nào.

Thần sắc Đường Xán lạnh xuống: “Carmilla đúng không? Chúng ta quen lắm sao? Tới lượt cô đến nhà tôi quơ tay múa chân? Hử? Cô từ đâu tới thì cút trở về nơi đó cho tôi, chúng ta bây giờ không quen biết, sau này cũng sẽ không quen biết, cũng không cần phải quen biết, cút!”.